Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!

Chương 26


Thiên Tuyết đùng đùng lửa giận đi thẳng một mạch đến Hắc Long điện, gần đến nơi thì bắt gặp hai thuộc hạ đang đi đến.

Thiên Tuyết chạy đến nắm lấy cổ áo của một tên níu lại hỏi: “Cung chủ đang ở đâu?”
Tên thuộc hạ bị nàng níu áo sợ đến líu lưỡi không nói được gì, tên thuộc hạ bện cạnh cũng bị dọa cho hồn vía lên mây mà lắp bắp đáp: “Dạ…dạ…cung chủ đang…ở phòng khách cùng Quản ám vệ bàn việc ạ.”
Thiên Tuyết nghe xong thì buông tay ra rồi nhanh chóng chạy đi đến đó, tên thuộc hạ vừa trả lời xong thì sợ đến thót tim, còn tên kia thì sợ đến suýt ngất phải ngờ tên này đỡ lấy mới không ngã ra đất.

Cả hai nhìn theo bóng nàng mà vừa sợ vừa thắc mắc, tên suýt ngất buộc miệng hỏi: “Phó cung chủ bình thường hòa nhã vui vẻ lắm mà, sao hôm nay cứ như thiên lôi vậy chứ? Dọa chết ta rồi.” Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt ngực cho đỡ sợ.

Tên còn lại nhìn hắn mắng: “Ngươi sao lắm chuyện vậy? Mau về phòng thôi, để ta dìu ngươi đi.” Hai người đỡ nhau về phòng nghỉ ngơi để lượm lại hồn phách vừa bị dọa chạy mất.


Thiên Tuyết đi đến phòng sách thì chỉ thấy Thần Phong ngồi đang đọc gì đó trên ghế còn Văn Chiêu đứng hầu bên cạch.

Cả hai chẳng ai nói với ai câu nào.

Thiên Tuyết nghỉ thầm trong bụng: “Tên điên này chắc không phải là
biết A Vân và Văn Chiêu hẹn hò nên phá đám đấy chứ?”
Thiên Tuyết bước vào lên tiếng gọi: “Văn Chiêu! Hóa ra ngươi ở đây sao?”
Thần Phong thấy Thiên Tuyết đến thì vội buông quyển sách trong tay xuống, đứng lên hỏi: “Thiên Tuyết! Sao nàng lại đến đây?”
Văn Chiêu cũng lên tiếng hỏi: “Phó cung chủ tìm thuộc hạ không biết có gì dặn dò?”
Thiên Tuyết nhìn y đáp: “Ngươi đang bận sao? Vậy để ta tìm người khác vậy.”
Văn Chiêu đáp: “Thuộc hạ được cung chủ gọi đến đây để bàn việc ạ.”
Thiên Tuyết đáp: “Vậy sao? Đúng lúc ta cũng có việc muốn bàn riêng với cung chủ, ha là ngươi giúp ta chuyện này đi, còn chuyện công việc kia có ta cùng cung chủ là được rồi.” Thiên Tuyết quay sang nhìn hắn hỏi: “Ý cung chủ thế nào?”
Thần Phong thấy nàng nói có chuyện muốn bàn riêng với mình thì trong lòng vui vẻ vô cùng, chí ít hắn cũng có cơ hội được ở gần nàng rồi.

Hắn không thể hiểu được tại sao hắn chỉ muốn luôn được ở bên nàng mọi lúc mà thôi, hắn đứng dậy bước xuống đến chỗ nàng và nói: “Ta vốn muốn bàn với hắn chút việc, nhưng nếu nàng cần thì cứ lấy người đi.”
Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hắn trong lòng thầm nghĩ: “Chứ không phải là không muốn cho người ta hẹn hò nên mới giữ chân người ta ở lại sao? Đồ giả tạo, đồ xấu xa, đồ lươn lẹo, đồ ích kỷ nhỏ nhen.

Tên này tốt nhất mình phải tránh xa hắn càng xa càng tốt mới được.” Mắng xong liền đi đến gần Văn Chiêu nói: “Ta nghe nói ở thanh lâu phía tây có xảy ra chút việc nhưng ta thấy trong người không khỏe mà A Diệp đi lo công việc rồi.


Ngươi hãy thay ta đến đó tra xét xem sao?” Rồi nàng kề sát y nhỏ giọng nói: “A Vân ca đang đợi ngươi ở dươc phòng, mau đến đó đi.

Ở đây ta lo.” Nàng còn nháy mắt với y ra hiệu.

Văn Chiêu nghe vậy liền hiểu ra ý nàng vội cúi đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ đi ngay.” Rôi ba chân bốn cẳng chạy đến dược phòng tìm Sở Vân vì cũng sắp đến giờ hẹn nhau rồi.

Thiên Tuyết nhìn bóng dáng gấp gáp ấy của y mà trong long cười thầm: “Nhìn dáng chạy mà thấy thương, tội cho hai vị này quá đi.

Ta nhất định phải giúp họ mới được.”
Bây giờ Thiên Tuyết mới quay sang nói với Thần Phong: “Đa tạ giáo chủ cho ta mượn Văn Chiêu, giờ ta xin phép đi đây.”
Thần Phong khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Không phải nàng nói có chuyện muốn bàn riêng với ta sao?”

Thiên Tuyết nhún vai đáp lại: “Vốn có chuyện nhưng thấy ngài ta lại không muốn nói nữa! Ta xin phép về phòng đây.”
Thần Phong thấy nàng định xoay người rời đi, hắn nhanh chóng bước lên nắm lấy cánh tay nàng kéo ngược trở lại, Thiên Tuyết vì bất ngờ nên mất đà mà nàng nhào vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Thiên Tuyết nhất thời não chưa
load kịp tình hình đang xảy ra nên cứ như tượng mà tựa vào lòng hắn.

Còn Thần Phong cũng vì vậy mà tim không ngừng nhảy múa như đánh trống, cảm giác ấm áp lại lâng lâng xúc cảm đến khó tả mà hắn chưa một lần trải qua.

Vào thời khắc ấy bỗng trong đầu hắn chỉ muốn ước một điều là mong thời gian của khoảnh khắc này ngưng lại để hắn có thể ôm trọn nàng vào vòng tay của hắn mà cảm nhận hương thơm cùng hơi ấm trên người nàng mãi mãi..

Bình Luận (0)
Comment