Thời Yên cùng Lục Cảnh Nhiên tới cửa hàng Nữ Oa, khoáng thạch của cô đã không còn dư mấy, không đủ một phát mười lần liên tiếp. Cô liếc nhìn Lục Cảnh Nhiên bên cạnh mình, miệng cọp gan thỏ khụ một tiếng, nhấn rút một lần một.
Lục Cảnh Nhiên liếc cô một cái, chưa nói cái gì.
Sau khi rút thẻ xong, cánh tay Thời Yên đặt ở bên cạnh người khẩn trương nắm thành nắm đấm ——
Ánh sáng Âu thần, tranh chút khí thế đi! Thằng nhóc trầm tĩnh đẹp trai nhất trò chơi đang ở bên cạnh nhìn chăm chú vào mi đấy!
Không biết có phải Lục Cảnh Nhiên nhìn chăm chú thật sự có tác dụng, lần này sau khi rút thẻ, đột nhiên ở không trung run lên ba cái, sau đó bộc phát ra một trận ánh sáng vàng chói!
Thời Yên không nhịn được tiến lên một bước, ngay cả Lục Cảnh Nhiên cũng không kiềm chế được đứng thẳng thắt lưng.
Ánh sáng vàng chói qua đi, trong cửa hàng Nữ Oa đã lâu mới mở ra một vũ khí trang bị cấp bậc SSR, giày đen.
“……!!!” Thì, thì ra, rút một lần một ra kỳ tích!
“Tôi rút được rồi!” Thời Yên ôm giày đen của cô, ngửa đầu nhìn Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên thấy cô kϊƈɦ động đến nói chuyện cũng lưu loạt hẳn, đôi mắt nhạt màu không nhịn được ánh lên ý cười: “Chúc mừng.”
Thời Yên tươi cười đầy mặt nói: “Vậy tôi có thể, đi theo anh tới cảnh Hư Vô?”
“Không thể.”
Thời Yên: “……”
Có tin tôi lấy giày đập lên cái mặt đẹp trai của anh không hả?!
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô đang nhìn mình với vẻ mặt bất mãn, giải thích: “Cô mới vừa có được trang bị, còn cần thời gian rèn luyện, chờ cô vận dụng tự nhiên, tôi lại mang cô đi.”
Trong lòng Thời Yên không quá tình nguyện, nhưng cảm thấy lời anh nói cũng có đạo lý, liền gật đầu nói: “Vậy anh cẩn thận.”
“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên chỉ tuỳ tiện lên tiếng, rồi sử dụng năng lực của anh, “vèo” một cái biến mất trước mặt Thời Yên.
Thời Yên rời cửa hàng Nữ Oa, thay giày đen, bởi vì cảm thấy màu sắc và kiểu dáng giày mình đang đi không hợp với bộ Âu phục mình đang mặc, Thời Yên một lần nữa chọn áo sơ mi trắng và quần yếm ngắn màu đen trong túi quần áo.
Thay quần áo xong, cô vẫn không nỡ tháo hai cái nơ con bướm trêи đầu xuống.
Có vũ khí trang bị, Thời Yên cảm thấy không khí dường như trở nên tươi mát hơn nhiều. Năng lực của giày đen là bật nhảy, sau khi đi vào có thể tự do khống chế nhảy đánh độ cao và khoảng cách, vượt nóc băng tường không nói chơi.
Nhưng đúng theo như lời Lục Cảnh Nhiên, loại năng lực này không phải lập tức là có thể khống chế tự nhiên. Cô một mình ở khu mỏ thử vài lần, chậm rãi nắm được bí quyết và kỹ xảo sử dụng.
Mãi đến sáng hôm sau cô tỉnh dậy, Lục Cảnh Nhiên cũng chưa trở về từ cảnh Hư Vô. Thời Yên ngồi dậy, dụi đôi mắt, đeo kính tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Trải qua chuyện tối hôm qua, cô đã tin bản thân không phải đang nằm mơ, mà là thật sự tiến vào “Game vá trời chân thật”. Chẳng qua có chỗ rất kỳ quái, rõ ràng khi cô tiến vào trò chơi, hệ thống chỉ dẫn nói, ban ngày tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện xảy ra trong game, nhưng sao cô lại nhớ rõ toàn bộ?
Chẳng lẽ hệ thống có BUG? Hoặc là, đây là vòng sáng nữ chính của cô?
Tuy rằng không biết nguyên nhân là cái gì, nhưng nhớ chuyện trong trò chơi, Thời Yên vẫn rất vui. Lúc tới hiệu sách, cô chẳng có chút xíu tâm tư đọc sách, đành lấy điện thoại, mở game ra nhìn xem.
Cái giày đen tối hôm qua cô rút được cũng không xuất hiện trong cột trang bị của cô, cô suy đoán chuyện xảy ra trong “Trò chơi chân thật”, sẽ như ký ức của họ, đều sẽ không phản hồi tới thế giới hiện thực.
Hôm nay Thời Yên dùng điện thoại cũ của cô, ngâm mình ở diễn đàn xem rất nhiều tư liệu về J, nhưng gần như tất cả đều là phân tích vũ khí và lối chơi của anh, không có một chút manh mối về thân phận thế giới thực của anh.
Hiện tại chỉ có thể mỗi buổi tối tiếp xúc với anh trong game, Thời Yên cảm thấy không đủ, cô phải nghĩ cách để tìm được anh trong thế giới hiện thực.
Nếu không tìm được tư liệu, vậy thì chờ có cơ hội, dụ anh tự mình nói đi.
Sau khi quyết định như vậy, Thời Yên có chút gấp không chờ được hy vọng buổi tối tới sớm chút. Chưa đến 10 giờ cô đã nằm yên chuẩn bị ngủ, nhưng vẫn phải trằn trọc đến sau 10 rưỡi mới thấy buồn ngủ.
Lần thứ ba xuất hiện trêи đường phố châu Âu phong tình, nội tâm Thời Yên không hề dao động, thậm chí còn muốn chụp một tấm. Đáng tiếc nơi này không có chức năng chụp ảnh, cô chỉ có thể từ bỏ.
“Tiểu khả ái, cô tới rồi!” Tiếng nói ỏn ẻn của Thu Ý thổi qua, mang theo vẻ trách cứ, “Ngày hôm qua cô đi đâu thế, người ta chẳng gặp được cô. Ấy, cô thay quần áo à……”
Chữ “à” cuối cùng vừa bật ra, Thu Ý lập tức lớn tiếng kêu to: “Trời ạ, trời ạ! Giày đen! Vũ khí trang bị cấp SSR! Cô rút được thế nào thế??”
So với xao động của cậu ta, Thời Yên có vẻ vô cùng bình tĩnh: “Ừ.”
“……” Thu Ý an tĩnh một hồi lâu, mới nhìn cô nói, “Một ngày không gặp, cô nhập cư trái phép đến châu Âu, rốt cuộc không thể làm bạn.”
Anh ta nói xong, Thời Yên nhận được một lá thư, người gửi là J.
Thu Ý lại nổ tung: “J viết thư cho cô??”
Thời Yên không trả lời cậu ta, cô mở thư ra, đọc xong mới nói: “Anh ấy bảo tôi tới, tổ công lược.”
“…………” Cho nên ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì??
Thời Yên cất thư xong, đi về phía toà nhà tổ công lược, Thu Ý đi bên cạnh cô, nói với cô: “Tiểu khả ái, tôi đi cùng với cô, bọn họ người đông thế mạnh, nếu bắt nạt cô thì làm sao giờ!”
Thời Yên nhìn cậu ta hỏi: “Bọn họ bắt nạt tôi, anh giúp tôi đánh, bọn họ hả?”
“……” Thu Ý nói, “Tôi có thể giúp cô report bọn họ!”
Thời Yên: “……”
À, cảm ơn.
Có thể là bởi vì Thời Yên sắp tới đây, cửa tổ công lược vẫn mở ra. Thời Yên mới vừa đi tới cửa, liền nghe bên trong truyền đến tiếng Caroline: “J, anh đang nói đùa với em à, anh thật sự muốn cô ta gia nhập tổ công lược?”
“Tôi nói rồi, chỉ cần cô ấy thông qua kiểm tra sẽ để cô ấy gia nhập.”
“Nhưng cô ta như thế kia, nói không lưu loát thì thôi, dáng dấp còn hư linh hồn theo sau, anh không sợ để cô ta đi theo chúng ta, bị người chê cười sao?”
“Ấy ấy, là gà rừng nào ở chỗ này gọi bậy.” Thu Ý đi theo Thời Yên vào không chờ Lục Cảnh Nhiên trả lời, đã không nhịn được ra mặt thay Thời Yên, “Thì ra là Caroline ~ cả sever đều biết cô thích J, sao thế, sợ Tiểu Khả Ái của chúng tôi tới, cô sẽ càng không có cơ hội đúng không?”
Người trong phòng sửng sốt, lúc này mới chú ý tới Thời Yên và Thu Ý đứng ở cửa. Tóc mái và kính của Thời Yên che hơn nửa khuôn mặt, không nhìn ra vẻ mặt của cô, Lục Cảnh Nhiên hơi mấp máy khoé môi, không biết vừa rồi lời của Caroline cô nghe được bao nhiêu.
Caroline cũng sửng sốt nhưng rất nhanh khôi phục lại cao ngạo vốn có của cô ta: “Toà nhà của tổ công lược chúng tôi, con chó con mèo cũng có thể tuỳ tiện đi vào à?” Cô ta nói, ánh mắt dạo quanh một vòng trêи người Thời Yên và Thu Ý, ái muội mà cong môi: “Hay là nói, cậu là bạn trai của Thời Mỹ Lệ?”
Thời Yên nói: “Cậu ta là, khuê mật của tôi.”
Thu Ý: “……”
Được thôi, khuê mật thì khuê mật.
Caroline cười nhạo một tiếng, nhìn bọn họ nói: “Thật đúng là người thế nào thì có bạn như thế, J, anh xem bọn họ kìa, rõ ràng không phải người một đường với chúng ta.”
“Giày đen?” Hạ Chanh vốn đang ngồi trêи bàn tròn bỗng nhiên nhảy xuống, tiến đến trước mặt Thời Yên, “Đôi này của cô là giày đen cấp SSR đúng không?”
Thời Yên gật đầu, nói: “Ừ, ngày hôm qua mới vừa rút, được.”
Tiểu Hỉ cũng đi lên, đôi mắt hơi tỏa sáng nhìn đôi giày trêи chân cô: “Đôi giày này có tác dụng gì thế?”
“Bật nhảy.”
Caroline thấy tất cả mọi người đều vây quanh Thời Yên, đồ dồn vào giày cô, có chút khó chịu nói: “Rút được một đôi giày là có thể gia nhập tổ công lược chúng ta à? Khi nào thì chúng ta trở nên rẻ mạt như vậy?”
Lục Cảnh Nhiên ở một bên rốt cuộc mở miệng nói: “Cô ấy gia nhập tổ công lược chúng ta là bởi vì cô ấy có năng lực phiên dịch văn tự cổ chúng ta cần.”
Caroline bất mãn mà hừ một tiếng: “Cái này có gì đặc biệt hơn người? Phối phương còn không phải chúng ta trăm cay ngàn đắng tìm được?”
Thời Yên đi đến bên cạnh cô ta, đẩy kính trêи mặt: “Không có tôi, phiên dịch, cô có lợi hại, mấy cái này cũng chỉ, là giấy bỏ đi.”
Dường như Caroline muốn nói gì đó phản bác cô, nhưng lại không tìm được lời thích hợp, chỉ có thể mở to hai mắt trừng cô. Lục Cảnh Nhiên đi đến trước mặt Thời Yên, nói với cô: “Căn cứ phối phương cô cung cấp, chúng tôi đã thành công luyện ra đá vá trời bảy sao.”
Thời Yên có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Cục đá càng cao cấp, thời gian luyện thành sẽ càng lâu, cục đá sáu sao yêu cầu 72 giờ, bảy sao lâu hơn là cái chắc.
Hạ Cam nói: “Bởi vì chúng tôi dùng máy gia tốc, vèo một cái là luyện xong.”
“…… À.” Máy gia tốc, người bạn tốt của người chơi VIP. Trong trò chơi bỏ tiền mua máy gia tốc, một cái là phải một trăm tệ, còn chỉ có thể gia tốc một giờ, gia tốc một cục đá bảy sao…… Số tiền này cô không muốn tính.
Lục Cảnh Nhiên vươn tay về phía Thời Yên, nhìn cô nói: “Hoan nghênh gia nhập tổ công lược.”
Thời Yên nhìn cái tay duỗi về phía cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật: “Cảm ơn.”
Cô bắt tay Lục Cảnh Nhiên, cảm nhận độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh.
Thu Ý chạy tới đẩy Thời Yên ra, hưng phấn nhìn Lục Cảnh Nhiên: “J, cũng bắt tay với tôi đi!”
“……” Thời Yên bị đẩy ra sửa lại nơ con bướm trêи đầu, đi tới tách tay Thu Ý ra, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không, dẫn cậu ta tới.”
“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên đáp một tiếng, thu tay về.
Thu Ý ở bên cạnh thổi râu trừng mắt Thời Yên, vừa rồi còn nói là khuê mật tốt, sao lại trở mặt nhanh như vậy!
“Quần áo của cô chúng tôi đã chuẩn bị rồi.” Lục Cảnh Nhiên đưa quân phục thống nhất cho Thời Yên, bảo cô, “Đợi lát chúng tôi sẽ sắp đặt cục đá bảy sao này, cũng căn cứ hao mòn tính toán thời gian đại khái vá trời dài bao lâu. Chắc là sẽ có không ít người chơi tới đây quan sát, chúng tôi cũng sẽ thuận tiện công bố tin tức tổ công lược có thành viên mới gia nhập.”
“À, được……” Thời Yên ôm quân phục nữ anh đưa, cúi đầu nhìn mặt đất.
Lục Cảnh Nhiên cảm thấy cảm xúc của cô dường như có chút hạ xuống, trầm mặc nhìn cô một lúc, cuối cùng chỉ nói: “Tầng ba tổ công lược có phòng nghỉ của thành viên, cô cũng có một phòng, tôi bảo Tiểu Hỉ dẫn cô lên nhìn xem.”
“Được.”
“Vậy cô chuẩn bị trước đi, lát đến lúc đi tôi sẽ gọi cô.”
“Được.” Thời Yên lại lên tiếng, dẫn Thu Ý lì lợm la ɭϊếʍ cùng đi lên tầng. Tiểu Hỉ dẫn cô tới phòng thì rời đi, Thời Yên đi đến sô pha ngồi xuống, bắt đầu thả lỏng người.
Thu Ý nhìn hai cái nơ con bướm có vẻ ủ rũ cụp đuôi trêи đỉnh đầu cô, hỏi: “Tiểu Khả Ái, cô sao thế? Gia nhập tổ công lược còn không vui à? Có thể tiếp xúc gần gũi với J, đây là ước mơ của bao nhiêu thiếu nữ đấy!”
Thời Yên thở dài, nói với Thu Ý: “Tôi cảm thấy, Caroline nói, cũng có đạo lý.”
Phong cách của cô xác thật không giống bọn họ, đợi lát nữa còn có nhiều người đến vây xem như vậy, cái này khiến cô nhớ đến ký ức nguyên chủ khi lên sân khấu phát biểu bị bạn học cả khối cười nhạo.
Thu Ý nhìn cô một lúc, nói với cô: “Cái này có gì mà phải lo lắng, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của tôi, cô trang điểm một chút, tuyệt đối đẹp hơn Caroline mười con phố, chuyện này giao cho tôi đi!”
Thời Yên hoài nghi lời cậu ta nói: “Ánh mắt chuyên nghiệp?”
Thu Ý kiêu ngạo lắc lắc tóc mái, ném mị nhãn cho Thời Yên: “Tiểu Khả Ái, biết tôi ở thế giới hiện thực tên là gì không?”
“Cái gì?”
“Tony.”
Thời Yên hơi mở lớn mắt, trong truyền thuyết……thầy Tony?