Thu Ý như biểu diễn ma thuật, lấy dụng cụ cắt tóc chuyên nghiệp từ trong túi đồ. Thời Yên nhìn kéo và máy sấy trêи tay anh ta, giật giật khóe miệng: “Vì sao anh, có loại mấy thứ này?”
Thu Ý nói: “Rút thẻ rút được, tôi đã rút được gần hết đồ trang điểm ở trong trò chơi rồi.”
Thời Yên: “……”
Đây đại khái chính là chỗ khiến người ta không tưởng được rồi.
“Nào nào nào, Tiểu Khả Ái, tôi cắt tóc cho cô trước, cô biết kiểu tóc quan trọng thế nào với một người không?”
Thấy Thu Ý cầm kéo đi đến trước mặt mình, Thời Yên né tránh theo bản năng: “Tôi không cắt.”
“Cô không cắt thì làm sao vả mặt Caroline được!” Vừa rồi Caroline không chỉ trào phúng Thời Yên, còn trào phúng cả anh ta, Thu Ý hiện tại nhắc tới còn lòng đầy căm phẫn, “Yên tâm đi, cắt tóc không đau!”
Thời Yên: “……”
Dưới chính sách cứng cỏi nhiệt liệt của Thu Ý cùng với sự ỡm ờ của Thời Yên, mái tóc này thuận lợi cắt đi. Chất tóc Thời Yên rất đẹp, chỉ là qua loa với việc xử lý, cho nên có vẻ có chút rối loạn. Anh sửa đuôi tóc cho cô, cắt mỏng tóc mái, lại bôi một lớp tinh dầu dưỡng hoa hồng.
Kế tiếp đoạt cặp kính trêи mặt cô lại là một trận đại chiến, Thu Ý thật vất vả tháo mắt kính Thời Yên xuống, mạnh mẽ đeo cặp kính áp tròng cho cô.
Cặp kính áp tròng này là trang bị đẳng cấp cao nhất mà Thu Ý có, không những có thể tự động điều tiết số độ, còn có thể thay đổi màu sắc theo ý muốn. Thời Yên vốn dĩ rất kháng cự, nhưng phát hiện màu mắt có thể thay đổi thì chơi thành nghiện, cuối cùng cô đổi màu mắt cùng màu với Lục Cảnh Nhiên, cười ngây ngô hí hí hí ba tiếng.
Thu Ý: “……”
Con gái khi si mê thật là đáng sợ.
“Hiện tại, chúng ta phải tiến hành một bước cuối cùng, trang điểm!” Thu Ý đánh giá Thời Yên vài lần, lắc đầu nói, “Vừa thấy cô là biết chưa trang điểm bao giờ, cả đồ trang điểm cũng không biết.”
“Ai, nói?” Thời Yên tỏ vẻ không phục, thế giới này có thể cô không biết đầy đủ, nhưng bản thân cô cũng thường xuyên trang điểm!
Thu Ý lại lần mò trong túi, lấy ra một cái hộp nhỏ trong suốt cho Thời Yên xem: “Đây là cái gì?”
Thời Yên không chút suy nghĩ nói: “Phấn mắt!”
Thu Ý nói: “Đây là phấn má hồng.”
Thời Yên: “……”
Anh ta lại thay đổi một cái: “Cái này thì sao?”
Thời Yên nói: “Phấn mắt!”
“Đây là phấn bắt sáng.”
“……”
“Cái này thì sao?”
“…… Vẫn là phấn mắt!”
“Đây là kem che khuyết điểm.” Thu Ý nói, cuối cùng thay đổi một cái hộp nhỏ trong suốt cho Thời Yên xem, “Cái này là cái gì?”
Thời Yên giật giật khóe miệng, cười nói với anh ta: “Không biết.”
Thu Ý nói: “Phấn mắt.”
Thời Yên: “……”
Thu Ý kẻ mắt cho Thời Yên rồi lại chuốt lông mi, cuối cùng cho cô một thỏi son màu cam tây, bảo cô tô: “Màu này rất hợp với da cô.”
Lục Cảnh Nhiên ở dưới nhà bàn chuyện với tổ công lược, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền chuẩn bị đi lên gọi Thời Yên xuống dưới. Mới vừa nói với tổ công lược xong thì nghe thấy tiếng đạp giày trêи đất, có tiết tấu từ xa tới gần.
“Là Thời Mỹ Lệ xuống dưới hả?”
Hạ Chanh hỏi một câu, mọi người bên bàn tròn ngẩng đầu theo bản năng, vừa lúc thấy Thời Yên từ trêи tầng xuống dưới.
Cô đã thay quân phục của tổ công lược, bộ quân phục phô bày đường cong hoàn mỹ của cô. Dưới chiếc váy ngắn chưa tới đầu gối là một đôi chân dài thẳng tắp, giày cao gót màu đen tôn lên đôi chân cô càng thêm dài hơn.
Cặp mắt kính dày không thấy rõ đôi mắt giờ phút này cũng tháo xuống, lộ ra một đôi mắt to xinh đẹp, tóc mái cũng cắt đi, làm người ta có thể tinh tường thấy rõ mặt cô.
Găng mặt nhỏ nhắn xinh xắn, lông mi cong vút, làn da trắng nõn, đôi môi khiến người ta mơ màng.
Hạ Chanh không nhịn được huýt sao với cô: “Trời ạ, cô là Thời Mỹ Lệ? Không nghĩ tới cô gợi cảm như thế đấy!”
Tiểu Hỉ cũng nhìn Thời Yên, sau đó móc ra một cái máy ảnh trong túi đồ, chụp cô một tấm.
Trêи mặt Thời Yên không có mắt kính nên có chút không quen lắm, cô mím môi, hỏi: “Rất, đẹp ư?”
“Đẹp lắm luôn!” Hạ Chanh nói, nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên bên cạnh mình, “Đúng không, J!”
Lục Cảnh Nhiên ngẩn người, mới hơi cúi đầu, khụ một tiếng đáp: “À, ừ……”
Hạ Chanh nhìn chằm chằm anh, cẩn thận mà nhìn một hồi: “Oa, J, không phải anh đỏ mặt chứ? Trời ạ lỗ tai anh hình như đỏ lên kìa!”
Hạ Chanh hưng phấn nói bậy, Tiểu Hỉ nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái, cũng chụp anh một tấm. Ừ, lỗ tai hình như hơi đỏ.
Chuyên gia tạo mẫu cho Thời Yên thầy Tony kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi đã sớm nói Tiểu Khả Ái chúng ta rất đẹp, tùy tiện trang điểm một chút là có thể ném Ca gì mà Line mười con phố.”
Caroline thấy Thời Yên như thế, vốn đã rất khó chịu, hiện tại nghe Thu Ý nói như vậy thì càng tức hơn nữa: “Anh nói cái gì?”
Cô ta nâng tay, lắc tay trêи cổ tay chợt loé ánh sáng, mắt Thời Yên híp lại, giữ chặt Thu Ý nhấn mũi chân, trực tiếp từ trêи tầng nhảy xuống, vững vàng đứng cạnh bàn tròn, giày trêи chân hơi loé ánh sáng.
“Cái, tình huống gì thế??” Thu Ý bị biến cố thình lình xảy xảy dọa sợ chân hơi nhũn ra, vừa rồi Tiểu Khả Ái kéo theo anh ta nhảy, từ trêи lầu nhảy xuống dưới y Spider Man.
Thời Yên nhìn lắc tay trêи cổ tay Caroline, mở miệng nói: “Cô ta muốn công kϊƈɦ, anh.”
Tay Caroline còn nâng ở trước ngực chưa buông, Lục Cảnh Nhiên đi tới, nhíu mày nhìn cô ta: “Còn chưa quậy đủ à?”
Caroline vốn đã tức giận, bị Lục Cảnh Nhiên nói vậy, trong lòng càng ấm ức: “J, anh vậy mà nói giúp cho cô ta?”
Ngữ khí của Lục Cảnh Nhiên lãnh đạm nói: “Chẳng lẽ cô cho rằng cô đột nhiên công kϊƈɦ bọn họ là đúng?”
“Em……”
Caroline vừa mới nói một chữ, Thu Ý đã không nhịn được nói: “Người phụ nữ như cô lòng dạ thật độc ác, thấy Tiểu Khả Ái của chúng tôi đẹp hơn cô thì muốn đánh người?”
Thời Yên kéo tay áo anh ta, nhìn anh ta nói: “Anh cũng, đừng nói nữa, đi trước đi.”
Thu Ý hừ Caroline một tiếng, quay đầu nói với Thời Yên: “Tôi đi trước, cận thận nhé Tiểu Khả Ái.”
“Ừ.”
Thu Ý đi rồi, Caroline nhìn thoáng qua Thời Yên đứng ở bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, kéo ghế ra ngồi xuống, không nói chuyện nữa. Lục Cảnh Nhiên cũng không đi khuyên cô ta mà hỏi Thời Yên: “Quần áo vừa không?”
Thời Yên gật đầu: “Ừ, có điều váy hơi ngắn.”
Hạ Chanh cười tủm tỉm nói với cô: “Váy vốn dĩ chính là càng ngắn càng tốt.”
Thời Yên: “……”
Đại móng heo.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Nếu cảm thấy ngắn, có thể dài hơn một ít, chỗ Tiểu Hỉ còn nguyên liệu, dung hợp là được.”
“Ừ, cảm ơn.” Thời Yên ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Nhiên, cười với anh. Lục Cảnh Nhiên cúi đầu, che miệng khụ một tiếng: “Chúng ta nên đi vá trời.”
“Được.” Thời Yên cười đáp.
Trước đó Lục Cảnh Nhiên đã lựa chọn được khe hở vá, đoàn người đi đến trước khe hở, chung quanh quả nhiên đã tụ tập không ít người chơi xem náo nhiệt.
“Nghe nói tổ công lược chiêu được một cô gái, có phải là người bên cạnh J không?”
“Chắc thế, đáng yêu quá, màu mắt cô ấy giống J kìa!”
“Tôi chưa thấy tên cô ấy ở trêи bảng xếp hạng, cô ấy gia nhập tổ công lược như thế nào nhỉ?”
“Không biết, nhưng nghe nói J luyện được cục đá bảy sao, tất cả đều nhờ cô ấy.”
“Chân mỹ nữ này dài thật đấy, tôi thật hoài nghi tổ công lược lấy việc công làm việc tư, chiêu hết mỹ nữ toàn sever.”
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, đều tràn ngập tốt mò với thành viên mới của tổ công lược, có người chơi nam huýt sao với Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu, không biểu cảm liếc nhìn họ một cái, mấy người chơi nam lập tức im như ve sầu mùa đông không lên tiếng nữa.
Lục Cảnh Nhiên lấy cục đá từ trong túi quần áo, thoáng hiện một cái, xuất hiện ở giữa không trung, đối diện khe hở kia.
Không trung trong trò chơi không giống thế giới hiện thực, cũng không thoạt nhìn cao như vậy, Lục Cảnh Nhiên tung cục đá lên, cục đá chậm rãi dung hợp với khe hở kia.
Trước đây tổ công lược suy luận ra một công thức tính toán, chuyên môn dùng để tính toán thời gian vá trời, mấy người đợi trong chốc lát, Tiểu Hỉ căn cứ tốc độ hao tổn của đá vá trời, sử dụng công thức tính ra thời gian đại khái.
“Đá vá trời bảy sao, dự tính thời gian vá trời sẽ vượt qua ba tháng.”
Cô ấy vừa dứt lời, mấy người chơi lập tức ồn ào, dường như rất kinh ngạc với con số này.
Lục Cảnh Nhiên đi lên phía trước một bước, nói với mọi người: “Tổ công lược đã làm ra đá vá trời bảy sao, phối phương và nguyên liệu yêu cầu sẽ sửa sang lại thành công lược. Phối phương trêи sáu sao gần như đều dùng văn tự cổ chúng tôi không hiểu ghi chép lại, lần này thành viên mới gia nhập, chính là chuyên gia giúp chúng tôi phiên dịch cái này.”
Thời Yên: “……”
Không nhìn ra J ít khi nói cười lại là tâng bốc như vậy.
Cô phối hợp lý do thoái thác của Lục Cảnh Nhiên, cười vẫy tay với người chơi ở đây: “Chào mọi người, tôi là Thời Mỹ Lệ.”
Cô lưu loát nói xong mấy lời này, cô phát hiện chỉ cần một lần không nói vượt qua năm chữ, cô vẫn có thể không mắc kẹt.
Lần này thành công luyện chế đá bảy sao đã nhấc lên gợn sóng không nhỏ trong trò chơi, thành viên mới gia nhập tổ công lược cũng bị mọi người nói chuyện say sưa một trận.
Nhưng mà lúc này Hạ Chanh ngồi trong toà nhà của tổ công lược rất bất mãn với thành viên mới gia nhập của bọn họ: “Tôi nói này, Thời Mỹ Lệ, tại sao cô lại đeo kính lại rồi!”
Mắt kính quả nhiên chính là bản thể của cô ấy rồi!
Thời Yên đang phiên dịch tư liệu ngẩng đầu, đẩy mắt kính thật dày trêи mũi: “Không đeo kính, tôi không có cảm giác, an toàn.”
Hạ Chanh vô cùng đau đớn, mắt kính xấu này che mất 80% vẻ đẹp của Thời Mỹ Lệ! Hơn nữa cô vậy mà, lại đeo cái nơ con bướm kia trêи đầu!
“Tục ngữ nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tôi cảm thấy cô cần phải thường xuyên mở cửa sổ để tâm hồn hít thở không khí.”
Thời Yên không để ý đến anh ta, Lục Cảnh Nhiên đi tới, hơi nâng cằm nhìn anh ta: “Cậu rảnh lắm hả? Rảnh quá thì tới cảnh Hư Vô lấy máu khỉ đi.”
Hạ Chanh: “……”
Anh ta bị Lục Cảnh Nhiên đuổi đi, Lục Cảnh Nhiên ngồi xuống cạnh Thời Yên.
Thời Yên thấy anh lại đây, lập tức đẩy chồng phối phương đến trước mặt anh: “Mấy cái này, đều không phải phối phương, đá vá trời, cái này là, trâm cài đầu, cái này là, báo tuyết nhỏ, cái này là, lẩu.”
“……” Vì cái sao lại còn đồ vật như lẩu này. Lục Cảnh Nhiên nhận lấy phối phương, nói với Thời Yên: “Vất vả rồi.”
Thời Yên lắc đầu, nhìn anh một cái, gọi anh: “J.”
“Hử?”
“Tôi có thể hỏi anh, một vấn đề không?”
Lục Cảnh Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô: “Vấn đề gì?”
“Ở trong hiện thực, anh làm cái gì,?”