Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 106

Edit: Navahn

Beta: Biuti

Ở trước mặt văn võ bá quan, nếu Tề Diệp không đáp ứng chính là cô phụ một mảnh tâm ý của Văn Chí Viễn. Hơn nữa, hắn cũng không muốn Triệu Tĩnh Di vào cung. Tuy bộ dáng và dung nhan nàng ta quả thực xuất trần, nhưng chỗ không tốt duy nhất của nàng chính là mang họ Triệu.

Triệu gia từ thời tiên đế đã bắt đầu lộng quyền triều chính, mấy năm nay hắn thật vất vả mới có thể lạnh nhạt Triệu gia, làm sao dám cho bọn họ tro tàn lại cháy, một lần nữa nắm giữ triều đình đây?

Đây cũng là nhờ hắn hiểu rõ tâm tư Thái Hậu, bà muốn để Triệu Tĩnh Di làm Hoàng Hậu. Hắn luôn luôn không biểu lộ thái độ gì, ai cũng có thể làm Hoàng Hậu, duy chỉ có nữ nhân Triệu gia là không thể!

Không để ý tới Triệu phu nhân vừa té xỉu, Tề Diệp cân nhắc một chút, vung tay nói: “Nếu Văn thị lang cùng Triệu tiểu thư tình đầu ý hợp, tư định chung thân, mặc dù không đủ môn đăng hộ đối nhưng trẫm không phải là người vô tình. Hôm nay trẫm giúp các ngươi hoàn thành ước nguyện!”

“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Văn Chí Viễn không ngờ ôm mỹ nhân về lại dễ dàng như vậy, kích động đến nỗi nói năng có chút lộn xộn, sau đó vội vàng quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.

Lần này không chỉ Triệu phu nhân, mà ngay cả Triệu đại nhân thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Mà Văn đại nhân lại nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, dù sao có thể đạt được mối quan hệ thông gia với Triệu gia chính là điều không thể tốt hơn!

Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua Triệu đại nhân lung lay sắp đổ, nhịn không được nhếch môi cười một tiếng. Nàng rất muốn biết khi Triệu Tĩnh Di nghe được tin này sẽ có bộ dáng gì?

Văn Chí Viễn tạ ơn xong nhìn về phía Hạ Uyển Chi, trong lòng vui mừng không thôi. Thì ra Uyển Quý Phi cũng không lừa gạt hắn, chỉ cần hắn làm theo phân phó của nàng, quả nhiên có thể ôm được mỹ nhân về, xác thực là chuyện vô cùng tốt!

Lệ Phi nhìn Văn Chí Viễn cười đến nỗi không thấy hai mắt, có chút đồng cảm với Triệu Tĩnh Di như hoa như ngọc lại phải sống cả đời với người bình thường ngu dốt, lập tức cảm thấy Triệu Tĩnh Di thật đáng thương.

Yến hội kết thúc, Tề Diệp trở về nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua khẽ liếc về phía Hạ Uyển Chi, nàng hiểu ý đi theo sau hắn. Đến trong cung, Tề Diệp liền nghiêng người ôm lấy nàng. Hạ Bích, Quang Thuận thấy thế cúi đầu lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

“Hoàng Thượng đây là thế nào?” Tùy ý thân mật như thế này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.

“Hôm nay trẫm rất vui vẻ!” Tề Diệp cọ xát ở cổ nàng, cười nói: “Hôm nay Uyển Nhi không vui vẻ sao?”

“Có! Hôm nay thịt hươu rất ngon, đều là công lao của Hoàng Thượng!” Đối với việc Văn Chí Viễn cầu xin tứ hôn, nàng im lặng không lên tiếng.

“Nếu thích, lát nữa trẫm săn thêm một con, thế nào?”

“Không cần phải như vậy! Thần thiếp sẽ lo lắng, hơn nữa đồ ngon ăn nhiều cũng sẽ chán.” Huống chi ngự thư phòng cũng không thiếu, cùng lắm muốn ăn chỉ cần nói một tiếng là được.”Chỉ biết đau lòng cho trẫm!” Tề Diệp cười lớn một tiếng, kéo nàng ngồi xuống giường êm ái, hỏi: “Hôm nay có mệt mỏi lắm không?”

“Không có, ngược lại Hoàng Thượng cưỡi ngựa một ngày, không bằng bây giờ nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ Uyển Chi cởi bỏ đai lưng của hắn, hầu hạ hắn nằm nghỉ ngơi, tự mình ngồi ở bên cạnh canh chừng.

Tề Diệp nằm ngủ chưa được một lát, cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái. Quang Thuận công công thưa: “Hoàng Thượng, có Triệu đại nhân cầu kiến.”

Hạ Uyển Chi nhìn người đã ngủ say một cái, nói: “Ra nói Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, phiền Triệu đại nhân lần sau lại đến.”

Quang Thuận công công gật đầu, sau đó báo lại cho Triệu đại nhân, Triệu đại nhân biết rõ đây cũng chỉ là cái cớ thoái thác. Đáng thương con gái của ông, một hoàng hoa khuê nữ như hoa như ngọc, sao có thể gả cho tên công tử bột Văn Chí Viễn ngu ngốc kia?

Cái gì mà tư định chung thân, tình đầu ý hợp, sau đó liền cho tên Văn Chí Viễn kia nở mày nở mặt? Nói ra cũng không ai tin! Con gái của ông chỉ có Hoàng Thượng mới xứng đôi, một Văn Chí Viễn nho nhỏ còn dám vọng tưởng?

Hơn nữa, nữ nhi của ông làm sao có thể là người không có chừng mực như vậy, vừa ý gả cho một con cóc? Có điều Hoàng Thượng không gặp ông, ông lại không thể xông vào, trừ khi không muốn giữ cái mạng này nữa.

Nhưng ông sẽ không để cho nữ nhi bị người khác chà đạp như, vì thế chỉ có thể cầu xin Thái Hậu ra mặt. Thái Hậu rất thương Triệu Tĩnh Di, chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.

Vừa nghĩ như thế, Triệu đại nhân liền cấp tốc viết một phong thư, phái người ra roi thúc gựa đưa đến Hoàng Cung.

Nghe nói Triệu đại nhân phái người vào thành Kim Lăng, không cần nghĩ nhiều cũng biết hắn cầu trợ cứu viện. Mà người có tiếng nói lúc này, vừa vặn chỉ có mình Thái Hậu.

Không nói đến hôn sự hai nhà có thể định được hay không, nhưng thanh danh Triệu Tĩnh Di đã bị tổn hại, nàng ta muốn vào cung khó càng thêm khó.

Nữ nhân như vậy làm sao có thể vào cung đây?

Tề Diệp ngủ một giấc tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn. Hạ Uyển Chi bưng nước cho hắn súc miệng, lại rót một chén trà hạnh nhân cho hắn uống, hầu hạ thay quần áo rửa mặt xong, nàng mới nói: “Lúc chiều có Triệu đại nhân cầu kiến, thần thiếp thấy Hoàng Thượng đang ngủ say, cho nên bảo Triệu đại nhân lần khác hãy tới.”

“Ừ!” Tề Diệp gật đầu, cũng đoán được ý tứ của Triệu đại nhân.

Ánh mắt hắn trong lúc lơ đãng nhìn vào anh lạc (1) nàng đeo bên hông. Tề Diệp hiếu kỳ khom lưng, cầm lên nhìn: “Làm từ hươu hoa mai sao?”

(1) Anh lạc: Chuỗi ngọc (Nhưng Hạ Uyển Chi dùng sừng hươu xâu vào và đeo ở bên hông, cũng gọi là anh lạc.)

“Đúng vậy, thần thiếp không có việc gì làm nên làm một cái. Vậy mà Hoàng Thượng vẫn phát hiện ra, Hoàng Tthượng đúng là hỏa nhãn kim tinh.” Nàng cầm lấy anh lạc thưởng thức trong chốc lát, cười nói.

Tề Diệp không tiên tiếng, vuốt nhẹ từ eo nàng xuống. Nàng khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn đặt tay ngang hông nàng, bộ dáng có vẻ rất thích thú, lúc này nàng mới hơi thẹn thùng nở nụ cười.Buối tối ở lại trong cung một đêm, rửa mặt xong mặt trời đã ngã về phía tây. Quang Thuận nói: “Canh giờ đã đến, Uyển Quý Phi có thể ra ngoài.”

Ngoại trừ Triệu phu nhân tức giận đến mức không dậy nổi, những người khác đều có mặt. Văn Chí Viễn dương dương đắc ý, khí phách ngạo mạn ngồi một bên, tiếng nói có trọng lượng hơn rất nhiều.

Mọi người hành lễ xong liền ngồi xuống, bữa tiệc bắt đầu. Món ăn buổi tối giản dị hơn nhiều, dù hương vị không tệ, có điều nàng cũng không dám ăn nhiều, sợ thân thể không chịu nổi, thử nếm một chút sau đó không tiếp tục ăn nữa.

Yến hội rất náo nhiệt, cũng rất phong tình mới mẻ, ca múa mừng cảnh thái bình, vui vẻ hòa thuận. Dạ tiệc xong, Hạ Uyển Chi theo đuôi Tề Diệp rời đi. Đi được vài bước đã bị Triệu đại nhân gọi lại: “Hoàng Thượng, cựu thần có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Nếu vì chuyện tứ hôn lúc chiều, quân vô hí ngôn (2), trẫm sẽ không đổi ý.”

(2) Quân vô hí ngôn: Quân vương không nói chơi.

“Nhưng mà Hoàng Thượng, tiểu nữ tuổi còn quá nhỏ...”

Triệu đại nhân còn chưa nói xong, Tề Diệp đã cắt lời: “Nếu trẫm nhớ không lầm, mấy ngày trước Triệu tiểu thư đã tròn mười ba tuổi. Dựa theo phong tục Đại Tề đã đến tuổi kết hôn, Triệu đại nhân muốn khi quân sao?”

“Cựu thần...” Triệu đại nhân cắn răng nói: “... Không dám!”

“Vậy thì tốt.” Tề Diệp phất ống tay áo, ung dung sải bước rời đi. Hạ Uyển Chi vội vàng theo đuôi, không quên đồng cảm quay đầu nhìn Triệu đại nhân, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý.

Nước ấm vừa đủ, nàng cũng thoải mái vô cùng. Hạ Uyển Chi cầm khăn vải chà lưng cho người đang nằm sấp ở bên cạnh. Bờ vai rắn chắc rộng lớn, nàng chà từ sống lưng xuống, trên lưng lưu lại dấu vết móng tay đâm vào, lộn xộn khắp nơi. Nhìn cũng biết lúc ấy nàng tình mê ý loạn cỡ nào.

“Nếu Hoàng Thượng còn luyến tiếc Triệu tiểu thư, thật ra cũng không phải không có cách lưu nàng ấy ở lại.” Trong phòng vang lên âm thanh mềm mại. Người đang thoải mái đến nỗi muốn ngủ, nhưng nghe được lời này của nàng, lông mày liền cau lại.

“Dù sao Triệu tiểu thư cũng là biểu muội của Hoàng Thượng. Văn thị lang kia quả thực không xứng, thần thiếp cảm thấy ủy khuất cho Triệu tiểu thư.”

“Nàng ta ủy khuất thì sao? Chỉ cần Uyển Nhi không ủy khuất là được rồi.” Tề Diệp xoay người, ôm nàng vào trong ngực, nói: “Trẫm thấy Uyển Nhi càng lúc càng to gan, nếu không muốn trẫm tức giận thì lấy lòng trẫm đi.”

“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi có chút khó hiểu, cùng lắm nàng chỉ nói tùy tiện một câu mà thôi. Cũng là do muốn dò xét tâm ý của hắn, mà câu trả trả lời làm nàng rất yên tâm, nhưng nàng không cảm thấy mình làm gì khiến hắn buồn bực nha?

“Ừ?” Âm thanh bất giác cao lên, Tề Diệp nhướn mi nhìn nàng: “Có biết vì sao hôm nay trẫm vui vẻ không?”

“Thần thiếp ngu dốt!” Chẳng lẽ vì phá được Triệu gia mà cao hứng?”Chỉ cần lấy lòng trẫm, trẫm sẽ nói cho nàng biết!” Tề Diệp cúi đầu cọ xát trên mặt nàng, nhìn chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc.

Hạ Uyển Chi biết hắn đang vui vẻ, nếu để vụt mất sự hào hứng này, kẻ thua thiệt chỉ sợ chỉ có mình nàng. Nàng khẽ xoay người một cái, hay tay mò xuống dưới, nắm lấy lửa nóng của hắn. Hắn nói nhỏ: “Không có phép lấy tay, dùng miệng.”

“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi kinh hãi, dùng miệng?

“Không muốn?” Hắn lại cao giọng, mang theo một tia không vui, lười biếng ngồi trên bậc thang nhìn nàng.

Ánh mắt lướt qua thân thể trần truồng của hắn, cuối cùng rơi xuống vật kia. Hạ Uyển Chi lần nữa xoay người, chậm rãi từ trong nước đi đến gần.

Trước khi tiến cung nàng từng xem qua bí quyết xuân cung đồ trong Hoàng Cung, chỉ là chưa từng thử qua. Không nghĩ đến hôm nay hắn sẽ đề xuất khiến người khác khó xử như vậy, nhưng nàng không dám cự tuyệt. Nàng không nguyện ý há miệng, lửa nóng của hắn làm nàng có chút sợ hãi khó xử, cuối cùng cũng chỉ biết cúi đầu, chậm rãi mút.

Tề Diệp rên lên một tiếng, giữ đầu nàng ấn xuống, có chút hoảng hốt.

Hai người ở trong ao thật lâu mới ra ngoài, Tề Diệp ôm lấy nàng, vẻ mặt thỏa mãn hôn nhẹ lên mặt: “Hôm nay vất vả cho Uyển Nhi, trẫm rất vui vẻ.”

“Thần thiêp cũng vậy!” Nàng miễn cưỡng cười, luôn có cảm giác không thể tiếp nhận.

Mà hắn cũng không nuốt lời, nói với nàng: “Trẫm vui vẻ là do Văn Chí Viễn không phải không có tác dụng, ít nhất chuyện hôm nay làm cho một người bất mãn.”

Hạ Uyển Chi hiểu, hắn biết thời biết thế náo loạn Triệu Tĩnh Di, cũng là tác động đến Triệu gia. Nếu Triệu Tĩnh Di vào cung, bằng tâm tư của Thái Hậu thì nàng ta còn xa lạ gì với vị trí Hoàng Hậu nữa?

“Canh giờ không còn sớm, nương nương đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải gấp rút lên đường!” Tú Hà cầm nước nóng đến cho Lệ Phi rửa mặt.

Lệ Phi nhìn mình trong gương, nàng còn trẻ, dung nhan vẫn giống như cũ không có gì thay đổi, phong nhã hào hoa, nhưng lại bị thất sủng, nàng làm điều gì sai sao? Vì sao Hoàng Thượng không thương tiếc nàng dù chỉ một chút?

“Hoàng Thượng lại ở chỗ của Uyển Quý Phi?” Nghĩ tới người đang được thịnh sủng kia, Lệ Phi âm thầm cắn răng.

“Vâng! Dạ tiệc kết thúc liền đến chỗ của Uyển Quý Phi. Nghe nói hai người ở suối nước nóng một lúc lâu mới rời đi, dường như tâm tình Hoàng Thượng không tệ.”

“Có thể là Uyển Quý Phi hầu hạ tốt.” Vốn cho rằng mình có thể nhân cơ hội này lấy được sự chú ý của Hoàng Thượng, lại không nghĩ tới Hoàng Thượng căn bản đã quên còn có người như nàng tồn tại.

“Đúng vậy, nô tỳ nghe nói động tĩnh không nhỏ. Lúc đi ra cả người Uyển Quý Phi đều nằm trong ngực Hoàng Thượng.” Tú Hà có chút ghen ghét. Chủ tử được sủng ái, hạ nhân bọn họ cũng được thơm lây, chủ tử thất sủng, hạ nhân cũng bị người khác khi dễ theo.

Hậu Cung có đầy những kẻ nịnh nọt, thấy người của Chiêu Hoa Cung liền vội vàng nịnh bợ. Đối đãi với những người khác lại xa cách, ngẫm lại thật không công bằng.”Uyển Quý Phi là cái gì chứ, dựa vào yêu thuật của nàng ta lại còn mê hoặc chiếm giữ Hoàng Thượng! Hơn nữa việc Triệu Tĩnh Di tứ hôn cho tên Văn Chí Viễn công tử bột kia, người vui vẻ nhất còn ai khác ngoài nàng.”

Lệ phi vốn nghĩ Hoàng Thượng sẽ không đáp ứng. Dù sao dùng thân phận của Triệu Tĩnh Di, còn thêm ý tứ của Thái Hậu, có lẽ sẽ nạp nàng ta vào cung làm Hoàng Hậu kìa!

Một núi không thể có hai hổ, dung mạo Triệu Tĩnh Di xuất chúng như vậy, gia thế hiển hách, lại có chỗ dựa là Thái Hậu, nghiễm nhiên chính là tình địch của Uyển Quý Phi. Nàng chắc chắn Uyển Quý Phi sẽ không cao thượng đến mức không cần vị trí Hoàng Hậu. Dù sao Hậu Cung không có ai không nhìn chằm chằm hậu vị, nàng nghĩ Uyển Quý Phi chắc chắn sẽ không ngoại lệ đi!

Sáng sớm hôm sau lên đường hồi cung, buổi sáng Hạ Uyển Chi còn chưa tỉnh đã bị giằng co một trận. Nàng nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi, tùy tiện ăn chút đồ ăn, buổi chiều lại tiếp tục lên đường, một đám người tầng tầng lớp lớp mãi mới về đến trong cung.

Vừa đến nơi, người của Thái Hậu đã chờ ở một bên, Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua cũng biết là vì chuyện gì. Nàng im lặng từ biệt Tề Diệp, trở về Chiêu Hoa Cung, ba ngày không gặp Nhị Hoàng tử, nàng cực kỳ nhớ nó.

Đến Thọ Ninh Cung, Thái Hậu không đợi hắn mở miệng đã lên tiếng: “Nghe nói Hoàng Thượng tứ hôn Tĩnh Di cho Văn gia công tử?”

“Thái Hậu đúng là linh thông tin tức. Hai nhà môn đăng hộ đối, hai người lại tình đầu ý hợp, thậm chí bất chấp cả lễ giáo để sống cùng nhau. Trẫm không phải người vô tình, nếu Văn thị lang đã ở trước mặt mọi người cầu xin ban thưởng, trẫm cũng cảm thấy hắn là người có dũng khí đáng khen. Trẫm giúp hắn hoàn thành ước nguyện, không chừng việc này lại trở thành một giai thoại (3) đây!”

(3) Giai thoại: Truyện lưu danh.

“Hoàng Thượng hồ đồ! Với tính cách của Tĩnh Di, sao có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy. Văn gia cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn trèo cao đến cử Triệu gia, đương nhiên không tiếc lời bôi xấu Tĩnh Di. Tính tình Tĩnh Di thế nào Hoàng Thượng còn không hiểu rõ sao? Chỉ đáng thương Tĩnh Di bị khi dễ lại không thể lên tiếng, Hoàng Thượng phải làm chủ cho nàng.”

“Thái Hậu nghĩ nhiều, Văn gia không phải người như vậy, hơn nữa trẫm đã đáp ứng trước văn võ bá quan. Quân vô hí ngôn, trẫm không muốn làm người lật lọng, hơn nữa trẫm đã chọn ra ngày tốt... “

“Hoàng Thượng! Ai gia không đồng ý!” Không đợi Tề Diệp nói xong, Thái Hậu cương quyết phản đối: “Văn gia là cái gì, muốn trèo cao đến Triệu gia tuyệt đối không có khả năng! Tĩnh Di không thể bị Văn gia phá hủy, ai gia quyết không đáp ứng.”

“Nếu đã như vậy, trẫm không còn gì để nói.” Tề Diệp rõ ràng không vui: “Lặn lội đường xa về đây, trẫm mệt mỏi không muốn nói nhiều. Thái Hậu tịnh dưỡng đi, trẫm trở về cung nghỉ ngơi.”

“Hoàng Thượng...” Nhìn bóng người đang rời đi, Thái Hậu vẫn còn muốn thuyết phục hắn thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng hắn không quay đầu lại, Thái Hậu tức đến nỗi mặt xanh ngắt: “Tiện nhân, nhất định là do nàng ta làm loạn, sợ Tĩnh Di vào cung sẽ đoạt hết danh tiếng. Cùng lắm là ba ngày ngắn ngủi, nàng ta lại dám đối xử với Tĩnh Di như thế, ai gia nhất định sẽ không tha cho nàng!”Triệu Tĩnh Di biết nàng bị tứ hôn cho Văn Chí Viễn, lập tức không vui, tìm cha mẹ khóc lóc kể lể nhưng cũng vô dụng, đành gửi thư đến Hoàng Cung tìm sự giúp đỡ của Thái Hậu. Thái Hậu chỉ có thể khuyên bảo, nói rằng sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng dù vậy Triệu Tĩnh Di vẫn ngồi không yên, một khóc hai nháo ba thắt cổ, huyên náo Triệu gia đến mức gà bay chó sủa!

Lúc nàng được Văn Chí Viễn tặng bức họa xong, tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi. Khuôn mặt heo xấu xí kia còn không biết xẩu hổ mà sống trên đời, quả thực là lãng phí thức ăn!

Triệu Tĩnh Di làm sao có thể đáp ứng, huyên náo khiến Triệu gia không được yên bình. Nàng là khuê nữ như hoa như ngọc, gả cho một cái đầu heo nát bét là không thể, nàng chỉ có thể là Hoàng Hậu tương lai!

Tứ hôn đúng là đại sự, đáp ứng trước mặt văn võ bá quan cũng không dễ dàng sửa đổi. Cho dù Triệu Tĩnh Di không muốn cũng không thể, hoàng mệnh không được trái, trừ phi Triệu gia muốn ăn cơm ngục.

Nghe nói thân thể Thái Hậu khó chịu, Hạ Uyển Chi biết chắc là vì chuyện tứ hôn. Về tình về lý, nàng là Uyển Quý Phi cũng phải đi phụng dưỡng. Có điều nàng biết rõ đến Thọ Ninh Cung chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Quả nhiên, nàng bưng chén thuốc tiến đến, Thái Hậu nhìn nàng một cái liền hất đổ. Cũng may thuốc không nóng lắm, vẩy lên người nàng chỉ làm dơ quần áo mà thôi.

“Thần thiếp ngu dốt, mong Thái Hậu thứ lỗi.” Nàng vừa móc khăn tay ra lau thuốc trên người, vừa tạ tội.

Thái Hậu hừ một tiếng: “Đừng giả mù sa mưa, có phải ngươi rất đắc ý khi thấy ai gia vào lúc này đúng không? Uyển Quý Phi, ai gia cũng không thể ngờ ngay cả Tĩnh Di cũng bị ngươi tính kế, ngươi đúng là ngoan độc!”

“Xin Thái Hậu chỉ rõ, thần thiếp ngu dốt, không biết Thái Hậu đang nói gì.” Hạ Uyển Chi giả vờ ngây ngốc, vẻ mặt nhàn nhạt.

“Trước mặt ai gia ngươi không cần giả nhân giả nghĩa, nói thật cho ta biết, có phải ngươi nói bậy gì với Hoàng Thượng hay không?” Mặt Thái Hậu không chút thay đổi, nhìn chằm chằm nàng chất vấn.

“Thái Hậu nói đùa, thần thiếp chưa từng nói cái gì. Thần thiếp chỉ phụng dưỡng Hoàng Thượng, những thứ khác đều mặc kệ, dù là gì đi nữa, thần thiếp luôn giữ đúng bổn phận.” Đối với sự chất vấn của Thái Hậu, Hạ Uyển Chi không chút hoang mang, dù nàng nói cái gì đi nữa thì Thái Hậu có thể làm được gì?

“Bổn phận?” Thái Hậu cười lạnh: “Uyển Quý Phi thật giỏi giả bộ, đừng tưởng ai gia không biết tâm tư của ngươi! Cho dù Tĩnh Di không thể vào cung, vị trí Hoàng Hậu cũng không tới phiên một yêu nhân dụ dỗ như ngươi! Ngươi dẹp bỏ tâm tư, an phận làm Uyển Quý Phi là tốt nhất, nếu dám vọng tưởng, ai gia nhất định không tha!”

Thái Hậu cũng không ngừng lại, khàn giọng nói tiếp: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, ai gia muốn ngươi khuyên bảo Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Thái Hậu làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Triệu Tĩnh Di gả cho người có dung mạo xấu xí như tên Văn Chí Viễn kia, chưa kể đến phẩm chất của hắn rất đồi bại.

“Tổ tông có quy định, hậu phi không thể can thiệp. Thần thiếp không có lá gan đó, không dám tham gia vào chính sự, mong Thái Hậu thứ lỗi.” Bắt nàng khuyên bảo, quả thực nực cười!

“Chuyện ngươi can thiệp còn ít sao?” Thái Hậu giận tím mặt, tát nàng một cái.

“Chát!” một tiếng, trên mặt nàng đau rát. Hạ Uyển Chi cũng không tránh đi, cam chịu bị Thái Hậu đánh cho một bạt tai, nói: “Thái Hậu có thể hết giận là tốt rồi, nếu chưa hết giận lại tát thêm vài cái, thần thiếp nhất định sẽ không oán hận một câu.”

“Ngươi...” Thái Hậu tức đến mức sắc mặt xanh mét: “Tiện nhân, cút ra ngoài!”

“Thân thể Thái Hậu khó chịu, nên chăm sóc cho tốt, không được tức giận. Thái Hậu cũng không nên vì thần thiếp mà nổi nóng.” Nàng hành lễ, không để ý đến Thái Hậu thiếu chút nữa là ngất đi, đi ngang qua nói: “Thần thiếp cáo lui, Thái Hậu nghỉ ngơi cẩn thận.”

“Cút!” Thái Hậu giận giữ, toàn thân không ngừng run rẩy, Quế Tú ma ma liên tục an ủi, trấn an vỗ lưng cho bà.

Hạ Uyển Chi thản nhiên rời đi, ra khỏi Thọ Ninh Cung liền vuốt ve gương mặt sưng đỏ, nói: “Đi ngự thư phòng!”

Nàng không phải là người thích cam chịu thiệt thòi. Nếu Thái Hậu đã đánh nàng, chứng cứ có sẵn, bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải cho Tề Diệp thấy nàng chịu bao nhiêu ủy khuất. Tề Diệp vì thế cũng sẽ bực mình Thái Hậu thêm vài phần. Nàng muốn Hoàng Thượng oán hận Thái Hậu, chán ghét Triệu Tĩnh Di, khiến Triệu Tĩnh Di không còn cơ hội có thể tiếp tục tiến cung!
Bình Luận (0)
Comment