Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 107

Edit: Việt Hà

Beta: ThyAn 89

Tiểu thái giám nhìn thấy Hạ Uyển Chi đi tới với nửa bên mặt sưng đỏ lập tức kinh ngạc không thôi, vẻ mặt Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Tiểu thái giám vội vàng cúi đầu xuống đẩy cửa ra cho nàng đi vào, Tề Diệp đã phân phó, nàng có thể vào ngự thư phòng bất cứ lúc nào.

Có điều bộ dạng này của nàng còn chưa dám cho những đại thần kia nhìn thấy, nàng hỏi “Có những ai ở bên trong?”

“Hồi bẩm nương nương, ngoài Hoàng Thượng ở bên trong đang xem tấu sớ, không có người nào khác.”

Nàng cất bước đi vào, quả nhiên trông thấy Tề Diệp vùi đầu phê duyệt tấu chương. Quang Thuận công công nhìn nàng tiến đến, đang muốn hành lễ ánh mắt nhìn sơ qua trên người nàng, ngơ ngác một chút, rất nhanh kịp phản ứng “Nô tài thỉnh an nương nương.”

Nghe tiếng, Tề Diệp ngẩng đầu, trông thấy nàng có chút bất ngờ, khi nhìn rõ nửa bên mặt sưng đỏ của nàng lúc đầu cảm thấy kinh ngạc sau lại biến thành đau lòng.

Hạ Uyển Chi đã rơi nước mắt bước nhanh về phía trước, Tề Diệp mới vừa đứng dậy nàng liền bổ nhào vào trong lòng hắn, ríu rít khóc thút thít “Hoàng Thượng!”

“Làm sao vậy? Trên mặt sao lại bị thương thế này?” Tề Diệp lo lắng hỏi thăm, Hạ Uyển Chi chỉ lo khóc thút thít, nước mắt rất nhanh ướt nhẹp long bào của hắn, dán lên da thịt trước ngực một mảnh ấm áp ẩm ướt.

“Hoàng Thượng, ô ô...” Hạ Uyển Chi chỉ lo khóc, bộ dáng làm cho người đau lòng không thôi.

Tề Diệp thở dài, vừa an ủi nàng vừa hỏi thăm Hạ Bích, giọng nói không vui “Chuyện gì xảy ra?”

Hạ Bích đành nói thật nói “Hồi bẩm Hoàng Thượng, lúc Nương nương phụng dưỡng Thái hậu dùng thuốc, Thái hậu mất hứng liền trách phạt Nương nương.”

Kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, hiện giờ cái Hậu cung này còn có ai dám động vào nàng, không phải là hắn cũng chỉ còn lại có Thái hậu. Dù đã phỏng đoán được, nhưng từ trong miệng người khác chứng thật, trong lòng hắn vẫn là mất hứng.

“ Được rồi, trẫm nhất định sẽ vì ngươi làm chủ. Lại đây, trẫm bôi thuốc cho ngươi, đừng khóc ảnh hưởng đến thân thể.”

Đỡ nàng ngồi xuống, ôm theo khăn vải chườm lạnh bên mặt sưng đỏ cho nàng. Nhìn thấy bộ dạng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của nàng, Tề Diệp lần nữa thở dài, nói “Dù sao bà cũng là là thái hậu, trẫm biết rõ không phải là lỗi của ngươi, yên tâm, trẫm sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.”

“ Vâng!” Hạ Uyển Chi gật gật đầu, nhưng nàng không phải là chờ những lời này.

Chườm lạnh mặt một chút, Tề Diệp cầm ống thuốc mỡ tiêu sưng vội bôi trên mặt nàng, nhìn sưng đỏ tiêu đi một chút mới yên tâm. Chỉ là nhìn bộ dạng nàng âm thầm hấp khí làm cho người ta đau lòng, nhìn xuống y phục trên người của nàng vô cùng bẩn thỉu, nhân tiện nói “Trở về đổi quần áo đi! Trẫm cùng ngươi trở về!”

Tề Diệp cùng nàng trở về, nàng đi vào thay quần áo, hắn thì trêu chọc Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử đã hơn sáu tháng, thân thể đều bụ bẫm không ít, nuôi dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, một đôi mắt ngậm nước long lanh nhìn người ta cười tủm tỉm. Cho dù ai đều không kìm được ôm liền không muốn buông, huống chi là phụ hoàng luôn yêu thương hắn.Xoa bóp mặt của hắn, xoa bóp tay của hắn, cầm lấy món đồ chơi Hạ Uyên Chi làm đung đưa qua lại trước mặt hắn, chọc cho ánh mắt của hắn đi theo bên trái bên phải, bàn tay mập nhỏ bé quơ quơ, cực kỳ đáng yêu.

Nàng thay đổi một thân cung trang đi ra, nhìn thấy Tề Diệp ôm Nhị hoàng tử chọc cho hắn cười khanh khách. Nhìn thấy một màn phụ từ tử hiếu này, nàng nhịn không được bị xúc động. Nhớ ngày đó Tam hoàng tử của nàng chưa từng được hưởng thụ sự quan tâm của hắn như thế này.

Cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là thế sự vô thường, chỉ cần thông minh một chút, giảo hoạt một chút, cẩn thận một chút, chính là một cái tình hình khác.

Nhị hoàng tử rất gần gũi hắn, ngồi ngoan ngoãn trên đùi hắn. Tề Diệp vẫn có biện pháp trêu chọc hắn vui vẻ, khiến cho hắn chú ý, đến khi trên đùi nóng lên, hắn mới biết được tiểu tử đã tè ướt người mình. Nhưng hắn không chút hoang mang, dù sao cũng là con trai của mình, có cái gì có thể ghét bỏ.

Rất nhanh nhũ nương liền tiến lên ôm Nhị hoàng tử đi xuống. Hạ Uyển Chi phân phó Quang Thuận công công đi chuẩn bị một bộ long bào mang đến, nàng cho Hạ Bích chuẩn bị nước nóng cho hắn rửa mặt.

Hắn cũng không tức giận, vui tươi hớn hở nhìn Hạ Uyển Chi bận trước bận sau hầu hạ.

Lăn qua lăn lại đã đến thời gian ăn trưa, Tề Diệp ở tại Chiêu Hoa cung dùng bữa, lại ngủ trưa trong chốc lát mới đi ngự thư phòng xử lý chính sự. Hạ Uyển Chi không có việc gì liền chơi đùa với Nhị hoàng tử. Lúc Quý Tiệp Dư muốn đến thỉnh an, nàng đều cho nàng ta đi trở về, không muốn phản ứng nhiều.

Lúc giữa buổi chiều, Quý Tiệp Dư đặc biệt phân phó cung nữ chuẩn bị điểm tâm canh hạt sen, xách theo hộp cơm đi ngự thư phòng, còn chưa đi vào đã bị tiểu thái giám coi chừng ngăn đón “Hoàng Thượng đã có lệnh, buổi chiều ai cũng không muốn gặp, Nương nương hay là trở về đi!”

Quý Tiệp Dư không nghĩ tới lại như vậy, bất quá nàng làm sao có thể từ bỏ,liền nói “Làm phiền công công thông báo một tiếng, Hoàng Thượng nếu là biết rõ ta đến đây, chắc chắn sẽ không không gặp.” Nàng ta nói thật có tự tin.

Tiểu thái giám nhàn nhạt lắc đầu “Hoàng Thượng phân phó, ai cũng không thể quấy nhiễu, Nương nương đừng làm khó dễ những bổn phận như nô tài.”

“ Nếu ngươi không vào thông báo thì ta tự mình vào.”

Xách theo hộp cơm chuẩn bị đẩy cửa, tiểu thái giám vội vàng ngăn cản ở cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn “Nương nương mong đừng làm khó dễ tiểu nhân, Hoàng Thượng tức giận, cũng không phải là Nương nương có thể chịu đựng được. Nương nương cũng phải xem một chút ánh mắt của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lúc này đúng là không gặp bất luận kẻ nào, không muốn chọc Hoàng Thượng tức giận, Nương nương hay là ngoan ngoãn trở về đi. Hoàng Thượng nhớ tới Nương nương tự sẽ đi nhìn qua Nương nương.”

Nếu là nhớ không nổi ngươi, kia cũng là mệnh của ngươi. Nhớ tới bộ dạng ngang ngược càn rỡ trước kia của nàng ta, hôm nay thấy nàng ta kinh ngạc, tiểu thái giám cảm thấy sảng khoái không thôi.

Nữ nhân nho nhỏ được sủng ái như Quý Bảo Lâm hắn cũng sẽ rất phụng dưỡng, người thất sủng, coi như đã từng là Thục phi vậy cũng đừng mong muốn sắc mặt tốt.Quý Tiệp Dư chưa từng bị khinh thị như vậy, xem bộ dạng tiểu thái giám khinh mạn này, lập tức giận không kềm được. Trước kia những cẩu nô tài này thấy nàng cũng là nơm nớp lo sợ, hôm nay lại khinh thị nàng như thế, nói ra căn bản không có xem nàng như chủ tử.

Quý Tiệp Dư trừng mắt “Công công đây là ý gì, chẳng lẽ ta đường đường là một Tiệp dư lại không sai sử được ngươi?”

Tiểu thái giám thấy nàng ta tối mặt, cũng không thật lo lắng. Hắn không phải là cái người gì cũng không hiểu, hôm nay nàng ta chỉ là ỷ vào Tam hoàng tử mà thôi. Nếu không vẫn còn ở lãnh cung ngây ngô. Ở Hậu cung, có ai không biết là Hoàng Thượng không thích nàng ta, nàng ta còn cho mình vẫn còn là Thục phi?

“Quý Tiệp Dư nói đúng, nô tài là người của ngự thư phòng. Quý Tiệp Dư có thể sai sử người của Tử Quế hiên nhưng không thể sai sử nô tài, nô tài cũng không phải là người của Tử Quế hiên.” Tiểu thái giám nói không có sợ hãi, còn âm thầm đắc ý.

Quý Tiệp Dư chưa bao giờ là người hết sức bình thản, trước đó nghe vậy không chút khách khí tát một cái “Làm càn, lại dám nói những lời như thế với chủ tử.”

Tiểu thái giám ngược lại không nghĩ tới, cho dù thân phận nàng ta thấp xuống, tính tình ngược lại như xưa không thay đổi.

Một tiếng chát vang lên, Tiểu thái giám bất chấp trên mặt đau đớn, giả bộ làm bộ dạng quỳ xuống cầu xin tha thứ, cao giọng nói

“Tiệp Dư nương nương đại nhân đại lượng, nô tài biết sai rồi, mong Tiệp Dư nương nương khai ân.”

Quý Tiệp Dư thấy thế, trong lòng dễ chịu hơn chút ít, hừ lạnh một tiếng, nói “Coi như ngươi thức thời, cho dù ngươi là người của ngự thư phòng thì như thế nào, ta chính là nữ nhân của hoàng thượng, ngươi lại chỉ là một cẩu nô tài lại dám chậm trễ?”

“Dạ dạ dạ, nô tài biết sai rồi, cầu xin Tiệp Dư nương nương trách phạt!” Tiểu thái giám nhất mực cung kính.

Trong ngự thư phòng, Tề Diệp đang nghiêm túc phê duyệt tấu sớ nghe thấy động tĩnh không vui cau mi lại, gọi Quang Thuận công công “Phát sinh chuyện gì? Như thế nào lại cãi nhau?”

“ Cái này để nô tài đi nhìn một chút.” Quang Thuận công công rất mau lui ra ngoài, nhìn thấy Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất khẽ nhíu mày “Quý Tiệp Dư tại sao lại tới?”

“Hoàng Thượng có ở bên trong?” Quý Tiệp Dư biết rõ Quang Thuận là người thân cạnh bên cạnh Tề Diệp, tự nhiên không dám đắc tội. Hắn là thiếp thân hầu hạ người, nếu là có thể giúp mình nói vài lời hữu ích, đối với nàng mà nói có thể là chuyện tốt.

“Ở trong.” Quang Thuận công công nhìn lướt qua học trò cưng của mình, trong lòng có chút mất hứng. Quý Tiệp Dư trách phạt đồ đệ của hắn, còn không phải là đánh vào chính mặt của hắn hay sao? Cho dù là ai cũng cao hứng không được.

“ Chỉ là Hoàng Thượng nói ai cũng không gặp, Nương nương vẫn nên trở về đi!” Quang Thuận công công mặt không chút thay đổi nói.

“Nếu đã như vậy, liền làm phiền Quang Thuận công công đem những điểm tâm này đưa vào. Đây là tần thiếp tự mình chuẩn bị, làm phiền Quang Thuận công công mang vào. Mấy ngày nay Tam hoàng tử có chút không thoải mái, hi vọng Hoàng Thượng có thể qua nhìn một chút.”” Được, nô tài nhất định mang tới.” Quang Thuận tiếp nhận hộp cơm giao cho Tiểu thái giám, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng ta rời đi chép miệng “Tiểu tử ngươi nhanh trí rồi, thế nhưng biết rõ khiến cho Hoàng Thượng chú ý? Ừ? Cái tốt không học lại học cái không tốt.”

“Sư phụ nói đúng, là đồ đệ không ngoan ngoãn.” Tiểu thái giám cười hơ hớ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Quang Thuận công công trừng mắt liếc hắn một cái hắn mới an phận chút ít “Đồ nhi đây không phải là không có biện pháp, vị nương nương này còn cho mình là Thục phi nương nương, tại trước mặt đồ nhi sĩ diện, đây không phải là không đem sư phụ để ở trong mắt sao? Đồ nhi chịu thiệt một chút không cần gấp gáp, cũng không thể làm cho sư phụ mất chút mặt mũi.”

“ Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Cho dù nàng ta không được cưng chiều, có một Tam hoàng tử nàng cũng sẽ không thê thảm nhiều. Nữ nhân hậu cung nói không chừng, ai biết ngày nào đó nàng ta trở mình, không chừng người thứ nhất bị khai đao chính là tiểu tử ngươi.”

Tiểu thái giám bị dọa có chút sợ, sững sờ nhìn hắn. Quang Thuận vỗ vỗ mặt của hắn, nói “Sư phụ sẽ nói cho ngươi biết một cái đạo lý sinh tồn. Ở hậu cung, bất kể là ai cũng không thể đắc tội, muốn mọi việc đều thuận lợi, khéo léo, nếu không chết như thế nào đừng trách sư phụ không có dạy bảo ngươi!”

“Cảm ơn sư phụ dạy bảo!” Tiểu thái giám âm thầm có chút hối hận, không nên vì thỏa mãn lòng khoái trá mà đắc tội với ai.

Quang Thuận công công xách theo hộp cơm đi vào, nói “Hoàng Thượng, là Quý Tiệp Dư, nói là chuẩn bị cho Hoàng Thượng chút ít điểm tâm liền tự mình đưa tới. Còn nói là Tam hoàng tử không thoải mái, muốn Hoàng Thượng rỗi rảnh qua nhìn một chút.”

Tề Diệp không ngẩng đầu, nói “Không có khẩu vị, cất lại đi. Nếu Tam hoàng tử đã không thoải mái thì cho ngự y đi nhìn một chút. Sau này ai ở bên ngoài ồn ào, cứ tự xem mà làm đi!”

“ Vâng”

Quý Tiệp Dư đợi đến trời tối đều không thấy tin tức Hoàng Thượng đi đến Đức Sang cung. Trong lòng biết rõ hôm nay Hoàng Thượng cũng sẽ không đi tới, mà Tam hoàng tử khóc không ngừng, khóc đến nàng cũng nhức đầu, ghét bỏ cho Nhũ nương ôm đi xuống dụ dỗ.

Cách không xa Lâm Huệ nghe thấy tiếng hài nhi khóc, nói “Quý Tiệp Dư như thế nào lại không chăm sóc hài tử, không sợ hài tử khóc hư.”

“Nương nương, nô tỳ nghe nói Quý Tiệp Dư đối với Tam hoàng tử cũng không thân cận, vẫn là Nhũ nương chăm sóc, dù sao cũng là ruột thịt, nghe nói còn luôn nhéo Tam hoàng tử đấy!”

“Làm sao lại có thể? Hài tử đều là ruột thịt rớt xuống từ trên người nương, nàng ta không có đau lòng?” Nếu là con của nàng không có chuyện gì, không quá mấy tháng là được ra đời. Chỉ tiếc nàng không có cái phúc khí kia, giữ hông được hài tử.

Nghĩ tới hài tử đáng thương kia của nàng, Lâm Huệ hỏi “ Bên Chiêu Hoa cung kia như thế nào?”

“Còn có thể như thế nào, trước sau như một được sủng ái. Hoàng Thượng ăn trưa đều dùng bữa ở Chiêu Hoa cung, bữa tối lại cũng qua. Cái này hậu cung này ngoại trừ Chiêu Hoa cung, Hoàng Thượng còn trở lại những nơi khác sao?” Nhìn vẻ mặt tối sầm lại của Lâm Huệ, Thái Vi nói “Nô tỳ nghe nói buổi sáng vị bên Chiên Hoa cung kia bị thái hậu đánh cho.”

“A?” Lâm Huệ khiêu mi.

“Nô tỳ nghe nói là bởi vì chuyện Triệu gia tiểu thư tứ hôn, Thái hậu giận chó đánh mèo lên vị Chiêu Hoa cung kia. Cảm thấy là nàng ta đang tác quai tác quái, ở bên tai Hoàng Thượng thổi gió thoảng bên gối. Nếu là Triệu tiểu thư tiến cung nhất định là hoàng hậu, nàng ta ghen ghét liền muốn trừ đi Triệu tiểu thư, thái hậu nghĩ là như vậy, cho nên hôm nay vị Chiêu Hoa cung bên kia bị đánh.”

“Đáng đời!” Lâm Huệ nghe trong lòng cao hứng “Nàng ta vì tư lợi nữ nhân như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng.”

“Nương nương nói rất đúng!” Thái Vi gật gật đầu, rất là đồng ý.

Về phần bị gặp báo ứng hay không Hạ Uyển Chi không biết, ít nhất hiện tại nàng là phong quang vô hạn.

Mặc dù Tề Diệp không thể thực sự ra mặt chống đối Thái hậu nhưng hắn có thể kiên trì. Thái hậu sai Triệu gia cầu tình hắn hủy bỏ tứ hôn nhưng hắn cắn chặt không buông. Thái hậu bị làm cho tức giận đến ngã bệnh, than thở khóc lóc nói chuyện cổ nhân lấy chữ hiếu làm đầu, âm thầm trách móc Tề Diệp bất hiếu.

Tề Diệp giả bộ cái gì cũng không biết, nên như thế nào liền là như thế ấy. Trải qua ti thiên giám suy đoán, cùng Lễ bộ vừa thương lượng, tứ hôn ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa định xuống tới. Văn gia nhất phái vui mừng, Triệu gia một đám mây đen giăng đầy.

Triệu phu nhân ba ngày hai bữa hướng chỗ Thái hậu chạy tới, Thái hậu cũng bất lực. Bà biết rõ đây là quyết tâm của Hoàng Thượng, cho dù bà giả bộ bệnh oán hận cũng vô dụng, hắn tình nguyện mang trên lưng tội danh bất hiếu cũng không muốn nhả ra. Thái hậu nghĩ nhất định là hôm đó nữ nhân ở Chiêu Hoa cung kia lại ở trước mặt hắn tố cáo trạng.

Nàng ta bị đánh sau đó trực tiếp đi ngự thư phòng, chuyện tình đúng là không có giấu diếm được cặp mắt của bà. Trong cung có một nữ nhân như vậy, đối với người nào cũng không tốt, Thái hậu nhìn cá chép bơi, trong mắt hiện lên hàn ý.

Hôn kỳ đã định, Triệu Tĩnh Di nghe vậy thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, lập tức tìm Triệu phu nhân biện hộ cho, vừa khóc lại nháo, lần nữa một khóc hai nháo ba thắt cổ, huyên náo Triệu gia gà chó không yên.

Nghĩ tới nàng ta một đóa kiều hoa cắm trên bãi cứt trâu, cho dù ai cũng không nguyện cam chịu. Nàng hối hận, sớm biết rằng lúc ở trong Hoàng cung không câu dẫn Hoàng Thượng, hôm nay cũng sẽ không tùy tiện bị một câu nói bị định hôn phối như vậy.

Từ sau ngày Thái hậu tát nàng một bạt tai, Hạ Uyển Chi vẫn như xưa mỗi ngày đi thỉnh an Thái hậu. Mặc dù Thái hậu trong lòng tức giận, cũng không dám động tay chân, dù sao thân phận của nàng ta bày ở đàng kia, cho dù hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng cũng phải nhịn.

Bên ngoài không trách phạt, ngầm vụng trộm Thái hậu cũng không khó xử. Đặc biệt làm cho nàng hầu hạ ở bên người, châm trà rót nước, hầu hạ tắm rửa thay quần áo tất đều muốn nàng tự thân tự lực.

Hạ Uyển Chi biết rõ bà ta cố ý làm khó dễ, lại cũng không thể nói gì. Chỉ đành phải bấm bụng bấm dạ phục dịch, bà ta sai làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối không thể cãi lại, để tránh bị bà ta bắt thóp cầm tới trước mặt Tề Diệp quở trách.

Mỗi ngày sáng sớm đi Thọ Ninh cung, chờ Thái hậu buồn ngủ mới có thể hồi Chiêu Hoa cung, ngay cả thời gian cùng Tề Diệp dùng bữa cũng không có, chớ đừng nói chi là chơi đùa với Nhị hoàng tử.

Hầu hạ Thái hậu nằm xuống, Hạ Uyển Chi buông lỏng thân thể mệt mỏi trở về Chiêu Hoa cung. Nhìn tiểu thái giám canh giữ ở cửa cũng biết Tề Diệp đã tới, nàng cất bước đi vào đã nhìn thấy Tề Diệp ôm Nhị hoàng tử trêu chọc. Buổi trưa Nhị hoàng tử ngủ một chút lúc này cực kỳ có tinh thần, bị hắn chọc cho cười hì hì, nước miếng chảy ra không ít đi.

Nàng cầm lấy khăn tay lau nước miếng ở khóa miệng, vuốt ve khuôn mặt ấm áp tươi cười của Nhị hoàng, vẻ mặt vui vẻ hơn không ít.

Tề Diệp thấy nàng có chút mệt mỏi, cho Nhũ nương ôm Nhị hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi, lôi kéo tay của nàng đang muốn nói chuyện, chỉ thấy nàng hừ một tiếng, cúi đầu đã nhìn thấy ngón tay sưng đỏ “Làm sao vậy?”

“Không có gì, Hoàng Thượng dùng cơm chưa?” Nàng nhàn nhạt thu tay lại, qua loa nói.

“Trẫm hỏi tay ngươi này là thế nào?” Tề Diệp thấy bộ dạng khó xử của nàng, thở dài, nói “Vì sao không nói cho trẫm?”

“Lúc bóc hạt dưa không cẩn thận, nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi. Không phải là chuyện lớn gì quấy rầy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đừng lo lắng!” Nàng mỉm cười ngẩng đầu, trấn an.

“Thái hậu lại làm khó dễ ngươi?” Tề Diệp nhíu mày, trong lòng hắn hiểu rõ, coi như là bóc hạt dưa cũng không thể khiến ngón tay đều sưng lên, khẳng định không chỉ là bóc hạt dưa.

Đúng là không chỉ bóc hạt dưa, còn có loại quả hạch mà vỏ rất cứng. Chỉ cần là bóc quả thực sự cũng làm cho tay nàng sưng lên, còn nói là Thái hậu thích ăn, rõ ràng chính là nhằm vào nàng.

Hạ Uyển Chi không phải không biết, nàng cũng sẽ không phản kháng. Biết rõ nàng nếu là phản kháng Thái hậu liền bắt được tay cầm ở trước mặt hắn quở trách chính mình, cho nên nàng tình nguyện chịu thiệt một chút, cũng không muốn bị bắt thóp. Hơn nữa, ai biết có phải bị thua thiệt hay không.

Nếu có thể mượn ủy khuất yếu thế được hắn thương tiếc, đau lòng gấp bội cho chính mình, sủng ái chính mình, không phải là tốt hơn sao?

“Không có!”

Nàng lắc lắc đầu, một bộ dạng không muốn làm cho hắn lo lắng khiến hắn đau lòng đem người ôm vào trong ngực, không biết yêu thương nàng làm sao mới tốt, nói “Ngày mai đừng đi Thọ Ninh cung, nói là thân thể khó chịu. Nếu Thái hậu tức giận, trẫm sẽ xử lý.”

“Hoàng Thượng, thần thiếp không có việc gì, không thể để cho Hoàng Thượng cùng Thái hậu sinh hiềm khích. Thái hậu chỉ là cảm thấy chuyện Hoàng thượng tứ hôn cho tiểu thư Triệu Tĩnh Di là do thần thiếp cản trở, mới dạy bảo thần thiếp một chút.”

“Vớ vẩn, chuyện này không liên hệ gì tới ngươi, Thái hậu đây là giận chó đánh mèo.” Hạ Uyển Chi trầm mặc không nói, nếu là hắn biết rõ hết thảy đều là nàng an bài, đại khái cũng sẽ không nói chắc chắn không có quan hệ gì với nàng như thế.

Có điều, chỉ cần Triệu Tĩnh Di không vào được cung, những thứ khác đều không quan trọng.

Về phần Thái hậu, bà ta có thể đắc ý bao lâu. Hắn đã phiền chán Thái hậu, sau này sao lại hướng về phía Thái hậu được?
Bình Luận (0)
Comment