Editor: NoyouCometrueBeta: Biuti"Hoàng Thượng, người uống say rồi sao?" Đỡ Tề Diệp vào nhà ngồi xuống, nàng lập tức phân phó Hạ Bích đi chuẩn bị canh giải rượu. Thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, liền đi vắt khăn giúp hắn lau mặt.
Tề Diệp ngoan ngoãn ngồi im, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng, hắn lắc đầu mỉm cười: "Tửu lượng của trẫm không tồi, làm sao có thể say?"
"Vâng! Hoàng Thượng không có say!" Trên người một thân mùi rượu nồng nặc còn dám nói không say, hơn nữa nói chuyện cũng không được lưu loát. Bộ dáng ngây ngô cười nhìn nàng còn đáng yêu hơn cả Nhị hoàng tử, lại chọc người ta không nhịn được cười.
"Ừ! Không có say!" Tề Diệp gật đầu thật mạnh, nói: "Trẫm không có say, trẫm còn có thể uống tiếp vài chén!"
Vừa nói vừa khoa trương đứng dậy, lại bị nàng đè xuống ngồi trở lại trên giường. Quay đầu phân phó tỳ nữ chuẩn bị nước ấm, cả người toàn là mùi rượu, nếu không rửa mặt chải đầu một lượt, buổi tối nàng khẳng định sẽ ngủ không yên.
Hạ Bích rất nhanh bưng canh giải rượu lên, nàng cầm lấy đưa cho hắn. Hắn một chút cũng không tự giác, ngồi im há miệng chờ nàng đút. Hạ Uyển Chi thở dài, đút hắn uống hết chén canh giải rượu, lại nghe thấy hắn nói: "Trẫm không có say, chẳng qua hôm nay trẫm vui vẻ nên uống thêm mấy chén mà thôi!"
"Vâng! Hoàng Thượng không có say!" Nàng cười trấn an, vươn hai ngón tay nói: "Đây là mấy?"
"Ừ..." Tề Diệp rất phối hợp trừng hai mắt nhìn, nấc cụt một cái: "Ba".
"Vâng! Là ba, Hoàng Thượng thật thông minh." Rõ ràng là hai ngón tay xem thành ba ngón còn nói không có say, nói ra ai ai cũng không dám tin tưởng.
Nước ấm đã được chuẩn bị tốt, dưới sự giúp đỡ của Hạ Bích. Nàng tự mình dùng một cái khăn tắm lau người hắn. Có lẽ nguyên nhân phần lớn là do nhiệt độ tăng cao, làm hắn mơ màng tỉnh rượu không ít, nhìn nàng nói: "Trẫm say sao?"
"Hiện tại đã tỉnh rồi!" Nàng cầm khăn vải xoa vài cái lên lưng hắn, nói: "Có thể đứng dậy rồi!"
Mặc quần áo chỉnh tề xong canh giờ cũng không còn sớm. Sau khi Hạ Uyển Chi rửa mặt lập tức leo lên giường nằm, Tề Diệp vươn cánh tay ra cho nàng gối đầu, thò lại gần hôn vài cái lên mặt nàng: "Thật thơm!"
"Trên người Hoàng Thượng cũng rất thơm." Nàng cọ cọ vài cái trên người hắn, tìm một vị trí thoải mái im lặng nhắm mắt. Tề Diệp vuốt vuốt tóc nàng, hai người dựa vào nhau rất nhanh đã ngủ mất. Tắm rửa xong một phen, hiện tại mùi rượu trên người hắn đã bay đi không ít, Hạ Uyển Chi ngủ rất ngon.
Buổi sáng khi tỉnh lại, trên eo có một cánh tay vắt ngang. Nàng vén mành giường lên nhìn thoáng qua bên ngoài, trời đã sáng rồi, không nghĩ tới hắn thế nhưng hắn còn đang ngủ ngon. Bên ngoài trời rất lạnh, nàng run lên một chút lập tức lùi về ổ chăn, tinh tế đánh giá khuôn mặt hắn khi ngủ, tuy hắn không đáng yêu bằng Nhị hoàng tử, nhưng cũng làm người ta yêu thích vô cùng. Khuôn mặt hắn giãn ra, mũi thẳng tắp, bộ dáng tuấn lãng, đôi môi mềm mại, thiếu đi sự uy nghiêm sắc bén thường ngày, cả người thoạt nhìn trở nên nhu hòa không ít.
Nàng vẫn không có cơ hội ngắm gương mặt hắn khi ngủ, không nghĩ tới hôm nay lại được nhìn thấy. Lòng bàn tay theo từng đường nét vẽ xuống, thật cẩn thận, chỉ sợ phá giấc ngủ của hắn, khó có khi được ngủ nhiều thêm một chút, nàng vẫn không đành lòng đánh thức hắn.
Tay dừng trên đôi môi mềm mại một chút, tuy môi hắn mềm mại nhưng hoàn toàn khác biệt so với môi nàng. Đang muốn rút tay, đầu ngón tay lại mềm nhũn, nàng đã nhìn thấy Tề Diệp mở mắt ra, gương mặt mang theo ý cười, ngậm lấy ngón tay nàng cười nói: "Uyển Nhi đây là nhìn lén trẫm sao?"
"Không có, thần thiếp quang minh chính đại nhìn Hoàng Thượng mà." Vẻ mặt nàng rất tự nhiên, cười nói: "Quả nhiên Hoàng Thượng giống như người đời thường nói, nổi bật bất phàm, tuấn lãng thanh quý, tôn quý vô cùng, anh minh thần võ..."
Còn chưa nói xong lại bị hắn đè nàng xuống, cắn cắn môi nàng, hai tay đặt hai bên đầu nàng chống đỡ thân thể, tâm tình sung sướng nói: "Sáng sớm có thể nghe được Uyển Nhi ca ngợi, thật là êm tai dễ nghe, làm cho người ta vui mừng."
"Nếu Hoàng Thượng thích, vậy sau này ngày nào thần thiếp cũng nói cho Hoàng Thượng nghe, tuyệt đối không dám có nửa câu lừa dối, bởi vì thần thiếp đều nói là thật." Nàng ngửa đầu, chủ động hôn lên môi hắn một chút.
Bị nàng chọc cho ánh mắt hắn trầm xuống, cúi đầu chiếm lấy đôi môi mềm mại của nàng, trằn trọc hôn mút, môi lưỡi triền miên, lời lẽ giao nhau. Nửa ngày, hai người đều thở hồng hộc, hắn mới chịu buông nàng ra, cúi đầu ở bên tai nàng nói nhỏ, thổi hơi nóng lên cổ: "Chớ có khiêu khích trẫm, chờ thân thể nàng tốt hơn, trẫm sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."
Không đợi nàng kịp phản ứng, đã cầm lấy tay nàng ấn xuống cự vật nóng rực. Hạ Uyển Chi hoảng hốt, nháy mắt sắc mặt đỏ hồng, còn chưa mở miệng lại bị hắn hôn xuống, tay hắn cũng không yên phận đồng thời theo vạt áo mò vào trong, váy ngủ mỏng manh căn bản không ngăn cản được tay hắn.
Khi nàng còn chưa tỉnh Tề Diệp đã tỉnh trước rồi. Tối hôm qua uống nhiều mấy chén có chút đau đầu, ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, hắn cũng không muốn lên triều, cứ như vậy bãi triều, dự định ôm nàng cùng nhau ngủ, ai biết cuối cùng bị nàng đánh thức, nhưng mà hắn vẫn rất cao hứng.
Thời điểm hai người đứng dậy canh giờ đã không còn sớm. Hạ Uyển Chi trang điểm xong sẵn tiện hoạt động đôi tay một chút, Hạ Bích nhìn, quan tâm nói "Tay nương nương làm sao vậy?" (~_~メ)
"Không có việc gì!" Nàng có chút xấu hổ rụt tay lại, trên mặt vì mất tự nhiên mà đỏ hồng. Dù sao chuyện khuê phòng Hạ Bích biết cũng rất ít.
Tề Diệp đi đến, phất phất tay với Hạ Bích, Hạ Bích lập tức lui ra ngoài. Nàng quay đầu lại thấy hắn đi vào, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, nhưng hắn lại tràn ngập vui vẻ tiến lên ôm lấy nàng, nhìn thoáng qua cọ vẽ mi trên bàn trang điểm, nói: "Có thể để trẫm giúp Uyển Nhi vẽ mi không?"
"Vinh hạnh của thần thiếp!" Nàng cười gật đầu, chỉnh tư thế ngồi đối diện hắn, sau đó hơi hơi ngửa đầu nhắm mắt lại. Không biết vì sao, Tề Diệp nhìn thoáng qua đôi môi sưng đỏ của nàng có loại cảm giác muốn hung hăng cắn xuống.
Thật lâu không thấy hắn nhúc nhích gì cả, nàng hí mắt ra nhìn một cái, thì thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm, cười nói: "Nếu như Hoàng Thượng không thể vẽ mi, thần thiếp cũng không miễn cưỡng."
"Ai nói trẫm không thể?" Hắn giống như giận dỗi, cầm cọ vẽ theo đường mi, da thịt nàng trắng nõn, lông mày liễu mỹ lệ tinh tế, mang theo vài sợi mềm mại, làm hắn rất thích.
Hắn vẽ xong Hạ Uyển Chi quay mặt sang gương nhìn nhìn, có chút ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn Tề Diệp, thấy hắn đắc ý nhướng mày: "Trẫm vẽ mi như thế nào?"
"Trông rất đẹp mắt! Hoàng Thượng đúng là học rộng tài cao."
Nàng cười tán dương, Tề Diệp hài lòng nở nụ cười, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm cài bạch ngọc điêu khắc, nguyên hình là một đóa hoa mai, nghiêng nghiêng cài trâm lên búi tóc nàng: "Như thế Uyển Nhi càng thêm xinh đẹp."
Nàng xoa xoa búi tóc được cài trâm, đang muốn đứng dậy, bị hắn ấn bả vai ngồi xuống, cúi đầu thò qua hôn trộm một cái ở khóe môi nàng, nói: "Thích chứ?"
"Thích!" Nàng cười hôn một cái ở trên mặt hắn: "Tạ Hoàng Thượng ban thưởng!" Nàng biết chứ, đây là ban thưởng cho khối thịt trong bụng nàng kìa.
Kỳ thật hắn ban thưởng đồ vật không ít, đồ vật tiến cống trước tiên đều đưa đến nơi này cho nàng chọn lựa, chỉ cần nàng thích, tất cả đều để lại hắn cũng không nói gì. Có thể nghĩ tới mấy năm nay đồ trang sức, kỳ trân dị bảo của nàng nhiều đến bao nhiêu.
Lúc dùng đồ ăn sáng, Nhị hoàng tử ở trong lòng nhũ nương xoa xoa đôi mắt. Bé tỉnh lại không nhìn thấy Hạ Uyển Chi đâu, liền khóc nháo lên. Khi dùng bữa xong, Tề Diệp ôm Nhị hoàng tử chơi đùa trong chốc lát mới đi ngự thư phòng xử lý triều sự.
Hạ Uyển Chi bị Thái Hậu gọi đi Thọ Ninh Cung. Đợi nàng hành lễ xong, Thái Hậu mới nói: "Hiện giờ Uyển Quý Phi đang mang thai, tất nhiên đây là chuyện đáng mừng. Nhưng đã mang long chủng, thì phải để ý rất nhiều chuyện. Hoàng Thượng không thể hầu hạ. Hiện giờ Uyển Quý Phi là người quản lý hậu cung, hẳn là nên khuyên Hoàng Thượng đi đến các cung khác ngồi một chút, đây là bổn phận của Uyển Quý Phi."
"Vâng!" Hạ Uyển Chi gật đầu, biết rõ cho dù mẫu tử bọn họ không hợp, nàng cũng chỉ có thể ở trước mặt Thái Hậu cung cung kính kinh, ai bảo đây là Thái Hậu làm chi.
"Đừng chỉ trả lời có lệ với ai gia. Uyển Quý Phi nên biết, người ở Hậu cung dựa vào dung mạo, thủ đoạn để được sủng ái chắc chắn sẽ không lâu dài, hiền đức rộng lượng mới có thể làm cho người ta thích." Rất rõ ràng, người trước mắt bà chính là người làm cho người ta thích không nổi, biết rõ đã có thai, còn nắm Hoàng Thượng không buông. Nhưng cố tình Hoàng Thượng lại thích những thủ đoạn này của nàng, ngẫm lại trong lòng Thái Hậu rất không thoải mái.
"Vâng! Thần thiếp ghi nhớ Thái Hậu dạy bảo!" Hạ Uyển Chi không ti không lên tiếng, biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì. Thái Hậu lại dạy dỗ thêm vài câu, đơn giản là muốn nàng hiểu rõ, mưa móc phải rãi đều, không được cứ luôn quấn lấy Hoàng Thượng không buông như vậy.
Tề Diệp dùng bữa tối ở Chiêu Hoa Cung, trời đã bắt đầu lạnh, không cần phiền phức đi tới đi lui. Hắn đơn giản gọi Quang Thuận mang tấu chương đến Chiêu Hoa Cung xử lý.
Nàng vẫn không nói gì, chỉ phân phó Hạ Bích đốt than lửa lên một ít. Trong phòng trở nên thật ấm áp, ngược lại không cảm thấy lạnh. Nàng ngồi một bên đọc sách, hiện tại đang có thai nàng không thể may vá.
Nhìn trong chốc lát, quản sự Kính Sự Phòng mang khay lục đầu bài lại đây. Thẻ bài Quý Tiệp dư vẫn không được treo lên như cũ, không có nàng phân phó, người Kính Sự Phòng tuyệt đối không dám tự tiện treo lên. Cho dù Quý Tiệp dư đã biết chuyện kêu quản sự tới, dùng tiền tài mua chuộc đi nữa, hắn ta cũng không dám tự tiện treo lên.
Tề Diệp cũng không thèm nhìn tới quản sự, nói: "Trẫm đêm nay nghỉ ở Chiêu Hoa Cung."
Quản sự không dám lắm miệng, cầm lấy khay đang muốn lui xuống.
Hạ Uyển Chi nhớ lại lời Thái Hậu nhắc nhở nàng, lập tức nói: "Hoàng Thượng sủng ái là phúc khí của thần thiếp, chỉ tiếc là thân thể thần thiếp khó chịu không thể hầu hạ Hoàng Thượng, hay là Hoàng Thượng đi các cung ngồi một chút?"
Nghe nàng nói như vậy, Tề Diệp nhướn mày nhìn nàng trong chốc lát. Hạ Uyển Chi lại nói: "Nếu Hoàng Thượng có chút thời gian nên đi tới chỗ phi tần khác, Hậu cung chủ yếu là mưa móc rãi đều, bọn họ khẳng định trông mong ngóng chờ Hoàng Thượng tới đó!"
"Lui xuống đi!" Tề Diệp liếc mắt nhìn quản sự một cái, quản sự không dám ở lâu, bưng khay lui ra ngoài. Ánh mắt hắn dừng ở trên mặt nàng, nhìn không ra vui buồn hỏi: "Uyển Nhi thật sự cảm thấy trẫm nên đi các cung khác?"
Nàng lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập ủy khuất. Nước mắt nói đến là đến, lê hoa đái vũ (1) nhìn hắn một cái. Để bộ sách xuống liền đi vào phòng trong.
(1) Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa, diễn tả sự kiều diễm của một người con gái.
Nhìn bóng lưng của nàng. Tề Diệp sửng sốt một chút lập tức theo đuôi vào. Thấy nàng ngồi ở trên giường gạt nước mắt, hắn thở dài, nói: "Có phải Thái Hậu lại nói cái gì với nàng nữa không?"
"Không có!" Nàng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào.
Tề Diệp xoay người nàng lại đối diện với mình, nàng lại cúi đầu đưa tay gạt lệ tránh đi ánh mắt hắn. Hắn không cho phép, nâng cằm nàng lên bắt buộc nàng phải nhìn vào mình, nói "Có cái gì phải khóc, tâm ý trẫm chẳng lẽ Uyển Nhi còn không rõ?"
"Thần thiếp không rõ!" Nàng nổi giận nói, trên thực tế nàng xác thật không rõ tâm ý hắn rốt cuộc là cái gì.
"Nàng..." Tề Diệp dở khóc dở cười nhìn Hạ Uyển Chi tức giận nói lẫy, ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm người thương của hắn vào trong ngực: "Trẫm là Hoàng Thượng, tam cung lục viện là chuyện thường tình. Nhưng trong lòng trẫm ngoại trừ một nữ nhân, căn bản không thể dung thêm bất kỳ người nào khác, Uyển Nhi có biết người đó là ai không?"
"Thần thiếp không biết!" Nàng dừng một chút, giọng nói nhàn nhạt.
"Trẫm cuối cùng cũng đã biết, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có nàng mới dám nói chuyện với trẫm như vậy, phải phạt!" Tề Diệp không cần giải thích gì thêm mà đã cuối đầu xuống, Hạ Uyển Chi phát ra tiếng than nhẹ. Đầu tiên là không tình nguyện, cuối cùng vòng tay qua cổ hắn, cả cơ thể dán vào người nam nhân, ngước đầu ngậm lấy môi hắn, nhiệt tình đáp lại.
Tề Diệp đối với biểu hiện của nàng rất vừa lòng, hôn hôn ở khóe môi nàng một chút hỏi: "Hiện tại biết nữ nhân đó là ai chưa?"
"Thần thiếp cảm thấy không chân thật, giống như là đang nằm mơ!" Nàng bán tín bán nghi.
"Yên tâm, trẫm sẽ không cho nữ nhân khác có cơ hội nằm mơ." Xoa xoa đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, nói: "Mít ướt!"
"Thần thiếp mới không phải!"
"Phải!"
"Không phải mà!"
"Phải!" Hắn nhéo nhéo cằm nàng, xoay mặt nàng qua đối diện với hắn. Mơ hồ lộ ra uy nghiêm.
Nếu là người khác nhất định sẽ nói phải, nhưng nàng cười cười, ngửa đầu hôn một cái lên khóe môi hắn, nói: "Đã bảo là không phải!"
Tề Diệp được nàng trấn an nên rất hài lòng, cũng rất hưởng thụ, nở nụ cười vuốt ve lưng nàng: "Được, Uyển Nhi nói không phải là không phải!"
Buổi tối rốt cuộc hắn cũng không đi nơi khác, ngủ ở lại Chiêu Hoa Cung, hai người ôm nhau ngủ.
Thái Hậu nghe nói hắn ngủ ở cung của nàng, lập tức nổi giận không kiềm chế được, hất vỡ chén trà, oán hận nói: "Tiện nhân kia lại dám làm lơ lời ai gia, ai cho nàng cái gan tày trời này?"
Quế Tú ma ma nói: "Thái Hậu nương nương bớt giận, không đáng vì một chuyện nhỏ như vậy mà tức giận. Cho dù nàng được sủng ái đi nữa thì cũng đang có thai, hai người cũng không làm được gì, Hoàng Thượng chính trực tráng niên (2), bên cạnh nhất định phải có người hầu hạ, một thời gian dài, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ triệu hạnh các nương nương khác, đến lúc đó Uyển Quý Phi ngăn cản cũng không được."
(2) Chính trực tráng niên: Ý chỉ người đàn ông đang ở tuổi sung sức nhất.
"Nếu đã nói như thế, ai gia cũng không thể để tiện nhân kia chiếm tiện nghi!" Thái Hậu oán hận nói.
Tới lúc gần cuối năm, trong cung có nhiều việc phải làm, nàng lại có thai, lẽ ra nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nhưng hết lần này tới lần khác Thái Hậu không muốn nàng được yên ổn. Mỗi ngày đều sai người gọi nàng qua, bắt nàng sao chép kinh Phật, nói là để cho nàng tu thân dưỡng tính, kỳ thật là biến đổi phương thức trừng phạt nàng thôi.
Tuy Tề Diệp rất không hài lòng, nhưng cũng không thể bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội Thái Hậu, chỉ đành phải an ủi nàng nhẫn nại một chút.
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, đối với chuyện Thái Hậu làm khó làm dễ nàng cũng không để ở trong lòng. Thái Hậu an bài nhiệm vụ cho nàng rất nhiều, bắt nàng một ngày phải sao chép một quyển kinh Phật dày mấy trăm trang. Cho dù tay nàng tàn phế cũng không có khả năng sao chép đủ, bởi vậy nàng chỉ sao chép cho có lệ. Thái Hậu trách mắng nàng cũng chỉ có thể nghe, không muốn tranh luận.
Mấy ngày như thế, Hạ Uyển Chi vẫn luôn ngoan ngoãn phối hợp, không hề lộ ra biểu tình không kiên nhẫn. Nhưng thật ra mỗi đêm Tề Diệp đều phải xoa bóp đôi tay cho nàng, vốn dĩ muốn nàng làm mình vui vẻ một chút, lại nghĩ nàng sao chép kinh Phật nguyên một ngày. Tề Diệp không đành lòng, chỉ có thể dời tầm mắt, không nhìn chằm chằm bộ ngực nàng, để tránh mình khó chịu.
Sau khi Hạ Uyển Chi sao chép kinh thư đến ngày thứ sáu, nghe nói Tề Diệp đi đến cung Lệ Phi dùng bữa tối, hơn nữa còn lật thẻ bài Lệ Phi. Đầu tiên nàng sửng sốt một chút, sau đó cái gì cũng không nói, chỉ nhìn bộ sách bị ném một bên, nhìn một hồi lâu cũng không chép thêm một tờ nào.
Hạ Bích nhìn nàng nói: "Nương nương, đêm đã khuya!"
"Ừ! Chuẩn bị nước ấm để ta rửa mặt!" Nàng đứng dậy, ngồi ở trước bàn trang điểm gỡ trâm cài tóc xuống, nhìn trâm hoa mai bạch ngọc trắng như mỡ dê, nàng vuốt ve vài cái đang muốn quăng đi, nhưng lại luyến tiếc, nhắm mắt làm ngơ ném vào hộp trang sức.
"Thái Hậu, nô tỳ nghe nói tối nay Hoàng Thượng nghỉ ở Ngọc Hoa Cung của Lệ Phi!" Quế Tú ma ma mang nước ấm tiến vào, nói.
"Còn tưởng rằng Hoàng Thượng bình thản thêm mấy ngày nữa chứ!" Thái Hậu đắc ý cười.
"Thái Hậu nói đúng, dù sao Hoàng Thượng trẻ tuổi lực tráng, bên cạnh sao có thể chỉ có một người hầu hạ. Uyển Quý Phi rất tốt, nhưng hiện giờ lại có thai, nhiều chỗ bất tiện, cho dù Hoàng Thượng có thích nàng cũng chỉ có thể khắc chế."
"Nhắc nhở Chu Tiệp dư tốn nhiều tâm tư một chút, thừa dịp Uyển Quý Phi không thể hầu hạ Hoàng Thượng, tranh sủng niềm vui của Hoàng Thượng đi." Chỉ cần được sủng ái không phải là người của Chiêu Hoa Cung, ai đi nữa tạm thời bà không thèm để ý.
"Vâng! Nô tỳ nhớ kỹ!" Quế Tú ma ma gật gật đầu.
Nhị hoàng tử giống như bị cảm lạnh, cơ thể có chút không thoải mái, vẫn luôn chảy nước mũi. Hạ Uyển Chi rất lo lắng, khiển trách nhũ nương và cung nhân hầu hạ một phen, làm bọn họ không dám thở mạnh một tiếng.
Ngự y kê phương thuốc, để cho nhũ nương uống xong, lại lấy sữa tươi từ người mẹ cho Nhị hoàng tử bú, nhờ vậy có thể đạt được hiệu quả.
Nhị hoàng tử không thoải mái, làm nàng đứng ngồi không yên. Tề Diệp cũng đau lòng không ngớt, một ngày ba lần hỏi thăm tình huống của Nhị hoàng tử, cũng may Nhị hoàng tử không còn gì đáng lo ngại, chăm sóc bảy tám ngày sẽ khỏi hẳn.
Mà bảy tám ngày này, Tề Diệp cũng không đi các cung khác. Về phần Thái Hậu lại muốn kêu Hạ Uyển Chi đi Thọ Ninh Cung, đều bị nàng lấy lý do chăm sóc Nhị hoàng tử để từ chối.
Thái Hậu vô cùng buồn bực, mấy lần cho người mời Tề Diệp đi Thọ Ninh Cung. Ba lần kêu hắn mới có một lần qua, nhìn thấy Chu Tiệp dư hầu hạ ở bên cạnh bà, biểu tình nhàn nhạt, luôn giữ khoảng cách với nàng ta, Thái Hậu đều thấy hết nhưng không nói được gì, hiểu được Chu Tiệp dư không vừa mắt hắn.
Cũng bởi vì như vậy, ngày hôm sau lúc Chu Tiệp dư đi thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu nói: "Về sau không có ai gia phân phó, không có việc gì thì không nên tới đây, ai gia không thích có người lượn lời ở trước mặt."
"Thái Hậu, có phải tần thiếp đã làm gì sai chọc Thái Hậu tức giận hay không, tần thiếp biết sai rồi, tần thiếp sẽ sửa, xin Thái Hậu cho tần thiếp một cơ hội để tần thiếp tiếp tục hầu hạ bên người Thái Hậu." Bỗng nhiên thình lình trở nên lãnh đạm như vậy, Chu Tiệp dư có chút khó có thể tiếp thu.
"Lui ra đi!" Thái Hậu lạnh lùng ra lệnh, bên người bà chưa bao giờ thiếu người hầu hạ, người vô dụng giữ lại cũng là vô dụng, bà sẽ không vì loại người này hao tâm tốn sức.
Chu Tiệp dư còn muốn cầu tình Thái Hậu, lại thấy sắc mặt bà không tốt, lời nói đến miệng rốt cuộc lại nuốt ngược vào trong, nói: "Thần thiếp cáo lui, nếu Thái Hậu cần, cứ cho người phân phó một tiếng là được."
Dứt lời nàng mất mát rời đi, bóng người cô đơn bất lực.