Edit: Puta NgBeta: Nga Lê"Bên ngoài tuyết rơi rất lớn. Nếu nương nương cảm thấy lạnh, ở lại Xuân Phong cung cũng không ngại!" Hạ Bích cầm một bộ quần áo, thông báo. "Vẫn nên trở về Chiêu Hoa cung thì hơn!" Thân thể trượt xuống, làn nước ấm áp bao bọc lấy da thịt, nàng tùy ý kéo cây trâm hoa mai làm bằng ngọc Dương Chi đang gài trên tóc. Bởi vì trời lạnh, nước nóng tràn ngập nhiệt khí khiến cho cả cái ao như ẩn như hiện.
Nàng ôm Nhị hoàng tử ngồi trong chậu gỗ, trong chậu ngập nước. Nhị hoàng tử căn bản cũng không sợ hãi, toét miệng cười hì hì vỗ bọt nước.
Trời lạnh nàng lại thích đến ngâm ôn tuyền. Dù sao cũng không có việc gì, mỗi khi nàng rảnh rỗi sẽ đến ôn tuyền đến tắm rửa.
Hai người đang vui vẻ chơi trong nước liền nghe Hạ Bích hành lễ nói "Nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng!" Nàng quay đầu lại liền trông thấy Tề Diệp hé miệng cười một tiếng, tiến lên ôm Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử nhìn thấy hắn, cặp mắt đen bóng mở lớn, kích động vươn bàn tay nhỏ bé, cùng với cái miệng nhỏ chu lên. Nó mới chỉ tám tháng mà thôi, nếu bình thường sẽ gọi phụ hoàng mẫu phi, nếu kích động như hiện tại sẽ kêu "Cơm cơm". Không biết còn tưởng rằng hắn đói bụng, kỳ thật đây là hắn đang gọi phụ hoàng. Chỉ tiếc mồm miệng nó còn chưa rõ ràng, âm tiết phức tạp nó không nói được.
Đây là Hạ Uyển Chi thường lập lại với nó từ phụ hoàng, mẫu phi, nó mới nhớ kỹ chút ít, chỉ cần kích động là nó chỉ nói được âm tiết đơn, nhưng như này đã rất tốt rồi. Mỗi lần nó kích động gọi "Cơm cơm", nàng có thể trông thấy Tề Diệp khẽ nhếch lông mày, không phải là tức giận, mà là cao hứng.
Đối với tiếng kêu kích động của Nhị hoàng tử, Tề Diệp tuyệt không làm cho nó thất vọng, nhanh chóng cởi quần áo ra, quả thực so với tốc độ thân mật cùng nàng còn nhanh hơn. Áo bào ném đầy đất cũng không để ý, giẫm lên bậc thang từng bước từng bước đi xuống. Rất nhanh Nhị hoàng tử đã nằm trong ngực hắn. Hắn cúi đầu hôn một cái lên gương mặt ửng đỏ của nàng. Bởi vì ngâm ôn tuyền, khí sắc cả người nàng thoạt nhìn vô cùng tốt, trên mặt trắng mịn.
Nhị hoàng xoay trái xoay phải trong ngực Tề Diệp một lát, phát ra âm thanh "A, a, oh". Tề Diệp thấy một mình nó chơi vui vẻ, cười rồi thả nó vào trong chậu gỗ. Nhị hoàng tử cũng không để ý, bàn tay nhỏ bé vỗ nước chơi vô cùng vui vẻ.
Dù sao ở trong nước nguy hiểm, một
tay hắn vịn chậu gỗ, một tay đến gần nàng. Nàng cầm lấy khăn vải chà lưng cho hắn, cười hỏi "Nghe nói bên ngoài tuyết lại rơi ạ?"
"Ừ! Năm nay tuyết rất lớn, không biết có bao nhiêu dân thường phải chịu tai ương." Tề Diệp cảm thán than một tiếng, âm thanh hơi mệt mỏi. Nàng nói "Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Hoàng Thượng đã tận lực." Nàng khuyên "Hơn nữa, hàng năm cũng như lần này, cho dù có người gặp tai hoạ cũng không phải là khuyết điểm của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đừng quá tự trách." Hắn gật đầu, vuốt ve mặt của nàng, ôm nàng vào trong ngực, hỏi "Tắm bao lâu rồi? Ngự y nói không được ngâm nước nóng quá lâu. Ngươi còn có thai, không thể chủ quan."
"Thần thiếp hiểu!" Nàng suy nghĩ một lúc không lâu lắm, liền đứng dậy lên bờ. Chỉ là ánh mắt sáng quắc sau lưng kia làm cho nàng có chút không được tự nhiên. Cầm lấy quần áo, đắp nhanh lên người che thân thể, nàng quay đầu lại liền trông thấy hắn còn chưa thu hồi ánh mắt. Tề Diệp bị nàng bắt tại trận, hơi ngượng ngùng thu hồi ánh mắt. Tay sờ sờ bộ phận dưới eo, âm thầm hít vào một hơi. Hắn nỗ lực không hồi tưởng tới một màn tuyệt mĩ vừa rồi, da thịt trắng nõn, trơn mềm nhẵn nhụi, che quần áo, lúc uyển chuyển dáng người như ẩn như hiện... Đang nhịn không được mơ màng, thì trên mặt lạnh lẽo. Hắn đã nhìn thấy Nhị hoàng tử vỗ bọt nước bắn lên mặt hắn, đang toét miệng lộ ra hàm răng trắng tinh như vỏ sò, khanh khách cười với hắn "Phụ hoàng... Cơm cơm..." Nghe âm thanh mềm mại của nó, trong lòng hắn mềm nhũn, ôm nó vào trong ngực, nhịn không được hôn một cái, chọc cho Nhị hoàng tử cười khanh khách lần nữa.
Ba người từ Xuân Phong cung đi ra, bên ngoài đã trời tối. Quang Thuận công công chuẩn bị kiệu. Nhị hoàng tử được nàng bọc kín như cục bông, được Tề Diệp ôm lên kiệu.
Trên mặt tuyết trơn trợt, Hạ Uyển Chi được Hạ Bích nâng đỡ lên kiệu. Hai người mới vừa lên kiệu, Nhị hoàng tử đang vui vẻ vuốt vuốt chuỗi phỉ thúy trên cổ phụ hoàng. Hạt châu đều nhanh chóng bị nó cho vào miệng. Nàng nhìn thấy vội vàng kéo ra khỏi miệng nó. Hiện tại nó lớn như vậy, cầm được đồ gì cũng nhét vào miệng. Nó cho rằng cái gì cũng có thể ăn, cũng không để ý nguy hiểm hay không.
Rất nhanh trở về Chiêu Hoa cung, bọn nàng cũng còn chưa dùng bữa sáng. Hạ Đồng đút cháo thịt cho Nhị hoàng tử ăn, nhũ nương ôm Nhị hoàng tử ở một bên dùng bữa. Hai người bọn họ ngồi đối diện dùng bữa.
Tắm xong, nàng muốn ăn được không ít, còn chưa có phản ứng mang thai, ăn xong không bị nôn ra. Tề Diệp có vẻ sợ nàng đói bụng, không ngừng gắp thêm món ăn vào chén nàng, thành một đống lớn mới hài lòng nhìn nàng nghiêm túc ăn. Cho dù ăn khá hơn, nàng cũng không ăn nhiều như vậy, còn chưa ăn hết đã no rồi. Tề Diệp thấy nàng ăn được không ít thì cũng không kiên trì nữa.
Dùng bữa tối xong bọn họ ngồi một bên nói chuyện. Nhị hoàng tử ăn no liền sà vào ngực Tề Diệp ngủ thiếp đi. Hắn rất thích đứa con trai này, dựa vào thân phận của hắn, căn bản không cần phải chiếu cố hài tử như thế. Nhưng hắn lại tự làm, không để cho nhũ nương hỗ trợ, ôm Nhị hoàng tử đặt trong nôi, nghe nó hừ hừ hai tiếng cũng sẽ lo lắng như gặp quân địch.
Cũng may Nhị hoàng tử ngủ ngoan, chỉ hừ hừ hai tiếng rồi tiếp tục ngủ. Hắn yêu thương vuốt ve Nhị hoàng tử, khuôn mặt tươi cười, nhìn gương mặt nho nhỏ, nói "Đứa nhỏ này càng nhìn càng giống trẫm khi còn bé. Bộ dạng thật là đáng yêu." Nàng nghe vậy, nhịn không được cười lớn. Làm gì có ai đến bây giờ còn nhớ rõ ràng bộ dáng mình lúc bé. Dù sao nàng một chút ấn tượng cũng không có. Hắn muốn tự khen mình cũng không cần khen như vậy.
Ban đêm Tề Diệp ở lại Chiêu Hoa Trời lạnh nên ngủ sớm hơn, rửa mặt xong liền đi nằm. Trong chăn đêm ấm áp, nàng nằm vào cũng không cảm thấy lạnh. Rất nhanh Tề Diệp cũng lên giường theo. Một cánh tay giơ ngang đến, nàng gối lên cánh tay của hắn một cách tự nhiên, nửa người nằm trên người hắn, nghe khẽ tiếng tim đập trầm ổn rồi từ từ nhắm mắt lại. Một cái tay vuốt ve trên mặt nàng, không để cho nàng ngủ ngon giấc. Cứ thế vuốt ve mãi, nàng có chút giận, nói "Hoàng Thượng đây là thế nào?"
"Trẫm không ngủ được, Uyển Nhi trò chuyện cùng trẫm." Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, bảo nàng cùng trò chuyện. Có thể cử chỉ kia của hắn là muốn bảo nàng nói chuyện cùng. Một tay theo vành tai đi xuống, lưu luyến tại khóe môi nàng. Một tay cầm lấy tay của nàng xuống phía dưới chỗ lửa nóng. Nàng bóp một chút liền nghe rõ hắn hít vào một hơi.
Hạ Uyển Chi biết hắn động tình, mà bây giờ thân thể nàng căn bản không thể hầu hạ. Hôm nay hậu cung không ít nữ nhân chờ nàng không thể hầu hạ hắn, hi vọng hắn có thể sủng hạnh mình. Sao nàng có thể để cho bọn họ lợi dụng cơ hội?
Mặt mày Hạ Uyển Chi như tơ, cúi đầu hôn lên môi hắn một lát, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ "Hoàng Thượng, để thần thiếp hầu hạ thật tốt cho Hoàng Thượng." Tiếng nói dịu dàng ấm áp, mang theo sức hấp dẫn làm người ta khó cự tuyệt. Cổ họng hắn giật giật, trên mặt ửng hồng.
Hai tay nàng lưu loát cởi bỏ y phục của hắn, nắm vật kia của hắn. Nhìn vật trong tay ngày càng lớn, nàng cúi đầu ngậm lấy. Tề Diệp thoải mái hừ hai tiếng, ấn đầu của nàng đến gần, một tay vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, vẻ mặt sung sướng.
Đêm trừ tịch tổ chức gia yến tại Triều Hoa các. Dù hiện tại nàng mang thai, tất cả chuyện hậu cung vẫn là nàng phân phó. Nhiều lần Tề Diệp yêu thương bảo nàng để Lệ phi hiệp trợ, đều bị nàng cự tuyệt. Nếu đã phụ trách quản lý chuyện hậu cung nàng sẽ không dễ dàng buông tay. Hơn nữa, một ít chuyện như vậy cũng không coi là vất vả, dù sao nàng không cần tự mình động thủ đi làm.
Triều Hoa các đèn đuốc sáng trưng. Nàng cùng Tề Diệp đi dự yến. Đó vốn là vị trí của hoàng hậu, chỉ tiếc hôm nay hậu cung đứng đầu là quý phi nàng. Hiện tại nàng đứng bên cạnh Tề Diệp cũng không trái với lễ chế.
Mọi người đứng dậy hành lễ. Hạ Uyển Chi nhìn lướt qua, nhìn Lâm Huệ biết vâng lời đứng ở phía dưới, mỉm cười. Nàng cho rằng Lâm Huệ sẽ tiếp tục cáo ốm không ra khỏi cửa, không ngờ nàng ta rốt cuộc vẫn là không cam lòng.
"Đều ngồi xuống đi!" Tề Diệp nhàn nhạt lên tiếng. Sau khi hắn ngồi xuống, mọi người ngồi xuống theo. Hạ Uyển Chi ngồi ở bên tay phải của hắn, Thái Hậu bên tay trái, trước mặt bày thức ăn tinh xảo ngon miệng. Tề Diệp nói vài câu liền bắt đầu dùng bữa. Hạ Uyển Chi ăn không nhiều lắm, đều là Hạ Đồng thử qua nàng mới động đũa. Trong hậu cung ngươi lừa ta gạt, dù sáng dù tối, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nàng sao có thể lại cho các nàng cơ hội hại mình đây! Ăn xong, tiếng nhạc vui mừng vang lên. Cửa đóng chặt được mở ra. Thân ảnh màu hồng phía sau trên sân khấu bắt đầu khua chiêng gõ trống. Thái Hậu nhìn nói "Nơi này thậm chí có một cái sân khấu, sao ai gia không biết nhỉ?"
Tề Diệp nghe vậy, cười nói "Thái Hậu có điều không biết, đây là Uyển quý phi ra chủ ý. Nàng biết Thái Hậu thích nghe hí kịch, nói là mùa đông trời lạnh, đi tới đi lui bất tiện, mới tạo ra một sân khấu hí kịch ở Triều Hoa các. Như thế chẳng cần đi đâu cũng có thể nghe hí kịch!" Hạ Uyển Chi đứng dậy "Mong rằng Thái Hậu có thể thích!"
"Uyển quý phi có lòng, ai gia rất thích. Chỉ là từ trước tới nay Triều Hoa các đều như thế, bây giờ Uyển quý phi lại tự tiện cải biến hoàng cung!" Đắn đo của Thái Hậu cực kỳ đúng mực, nhiều nhất chính là trách cứ nàng tự tiện làm chủ. Hạ Uyển Chi có chút mất mát, gật đầu "Thái Hậu nói đúng lắm, thần thiếp ghi nhớ."
Tề Diệp nhìn nàng vẻ mặt mất mát, nói "Có điều Thái Hậu không biết. Việc này trẫm biết, trẫm đã đồng ý. Uyển quý phi cũng không tự tiện làm chủ. Tất cả đều là trẫm sơ sẩy."
"Bắt đầu rồi, nghe hí kịch đi!" Thái Hậu nói một câu, rồi làm bộ hết sức chăm chú xem hí kịch, không có phản ứng với câu nói của hắn. Trong lòng kìm nén bực bội, chỉ là nói thêm một câu mà thôi, Hoàng Thượng lại vội nhảy ra che chở, nàng ta đúng là tâm can bảo bối của Hoàng Thượng. Tề Diệp cũng không nói nhiều, cầm lấy tay của nàng nhéo nhéo an ủi. Hạ Uyển Chi thoải mái cười với hắn. Nhìn mâm đựng quýt ngon mắt, nàng cầm lên một quả mỏng vỏ, lại thấy trước mặt có thêm mấy quả quýt vỏ mỏng, mọng nước.
Hắn cười, nói nhỏ "Trẫm đã thử qua, rất ngọt!"
"Tạ Hoàng Thượng!" Nàng cười dài tiếp nhận, bỏ một múi vào trong miệng, cười nói "Đúng là rất ngọt!" Nàng nói, mặt mày hớn hở. Tề Diệp nhìn rất thỏa mãn, tiếp nhận một quả quýt chưa lột vỏ từ tay nàng, bắt đầu bóc vỏ. Hắn nếm một miếng, nếu ngọt thì cho nàng, không ngọt thì để ở một bên hoặc là chính mình ăn.
Phía dưới, các phi tần nhìn cử động của bọn họ cùng với một đống vỏ quýt trước mặt Tề Diệp, sắc mặt rất khó coi..Thái Hậu liếc qua đống vỏ quýt, nói " Bây giờ Uyển quý phi hôm có thai, quả quýt tính hàn, hay là ăn ít một chút đi. Chớ vì ham mê ăn uống mà đả thương long chủng trong bụng."
Một múi quýt đang định đưa vào trong miệng thì Hạ Uyển Chi dừng lại, để quýt xuống, đứng lên nói "Đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp sơ sót!"
Tề Diệp nhìn thấy quýt bị nàng để ở một bên, khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ là tâm tình không được tốt.
Lâm Huệ ngồi một lúc, không thể ưa nổi một màn thân mật của bọn họ. Nàng đem mình so sánh với nàng ta, quả thực là một loại bi ai. Nàng lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.
So với bên trong Triều Hoa các, bên ngoài không khí thật giá rét. Nàng khoác lên người một thân áo choàng. Cho dù mặc áo choàng vẫn cảm thấy lạnh. Cho dù mặc áo choàng vẫn không ngăn cản được gió rét, nhưng nàng không được sủng ái nên chỉ có thể tự mình cam chịu. Hôm nay cho dù nàng mang danh hiệu sung dung, người của phủ Nội Vụ cũng sẽ không để nàng vào mắt. Ở giữa hậu cung này, không có ân sủng của Hoàng Thượng thì cái gì cũng không có. Phân lệ thuộc về nàng bị cắt xén cũng là chuyện thường tình.
Sau lưng chỉ Thái Vi đi theo, nàng đi khắp nơi không mục đích. Chung quanh đều đốt đèn lồng, vì tuyết đọng nên chiếu sáng cũng không thấy rõ đường. Chỉ là bỗng nhiên trông thấy trên hành lang có một thân ảnh, nàng cũng chỉ biết kinh hô lên một tiếng.
Thái Vi tiến lên đỡ nàng, nói "Là ai?"
Người nọ đi ra từ trong bóng tối, đứng dưới đèn lồng, thân ảnh cao to. Lâm Huệ ngửa đầu nhìn, cảm thấy xa lạ. Mà Thái Vi lại nhận ra là ai, lôi kéo quần áo Lâm Huệ, nói nhỏ "Nương nương, là Khang Ninh vương."
Nàng hơi kinh ngạc, lập tức hành lễ nói "Bái kiến Khang Ninh vương, vừa rồi có hơi đường đột, mong rằng Khang Ninh vương thứ lỗi."
"Lâm sung dung đa lễ!" Khang Ninh vương nhìn chằm chằm nàng, cười nói. Lâm Huệ gật đầu, nói "Hôm đó đa tạ Khang Ninh vương ra tay tương trợ, đa tạ lần nữa!" Nói xong hành lễ.
Khang Ninh vương cười nói "Chỉ là tiện tay mà thôi, Lâm sung dung khách khí!" Hôm nay ở hậu cung này, người có thể tiện tay làm việc quá ít. Dù sao nam nữ khác biệt, hắn là vương gia cũng là ngoại thần. Mà nàng cho dù không được sủng ái cũng là hậu phi. Hiện tại không nên ở lâu, nàng hành lễ nói "Nếu không có chuyện gì, tần thiếp không quấy rầy Khang Ninh vương!"
Khang Ninh vương gật đầu, đưa mắt nhìn nàng được Thái Vi nâng đỡ rời đi. Nhìn thoáng qua bầu trời đêm tối đen, hắn cười nói "Lâm sung dung!"
Năm mới Tề Diệp không cần vào triều. Cả năm mỗi ngày hắn đều phải dậy sớm. Tối hôm qua ngủ muộn, hắn ngủ ở Chiêu Hoa cung, khi tỉnh lại nàng mới phát hiện. Tối hôm qua phải đón giao thừa, nàng có thai, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ai biết vừa trở về ngả đầu liền ngủ mất.
Lúc Hạ Uyển Chi tỉnh dậy, phát hiện cửa sổ một màu đen thùi lùi, trong phòng đốt ngọn nến, ánh sáng mờ nhạt. Nàng đưa tay dụi mắt. Tề Diệp thấy nàng như vậy nở nụ cười "Nếu mệt mỏi, đợi lát nữa trở về có thể ngủ thêm một lúc!"
"Vâng!" Nàng đáp một tiếng, bắt đầu rửa mặt, thay quần áo. Nàng tắm sơ xong thì đi thiên điện xem Nhị hoàng tử. Nhũ nương trông thấy nàng tiến đến, vội vàng hành lễ "Nhị hoàng tử còn chưa tỉnh ạ." Nàng gật đầu, nhìn Nhị hoàng tử ngủ say sưa, mặc dù không đành lòng vẫn phải đánh thức nó tỉnh lại. Nhị hoàng tử còn chưa ngủ đủ, bị đánh thức, bắt đầu oa oa khóc lớn. Nàng vừa dỗ dành vừa mặc quần áo cho nó.
Giằng co nửa ngày Nhị hoàng tử khóc mệt lại ngủ thiếp đi trong ngực nàng. Tề Diệp đi đến, nhìn nó trên mặt còn vương nước mắt, đau lòng nói "Cứ để nó ngủ đi, dù sao chỉ là đi cúng bái mà thôi." Buổi sáng tế bái liệt tổ liệt tông, Hạ Uyển Chi và các phi tần khác đi theo Thái Hậu. Nhị hoàng tử được Quang Thuận ôm đi theo Tề Diệp đến tông miếu.
Sau khi trở về trời đã bắt đầu sáng. Hạ Uyển Chi ngồi không yên, nằm xuống giường lại ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, nàng trở mình một cái, cảm giác bên cạnh thêm một người. Mở mắt ra đã nhìn thấy mặt Tề Diệp tiến lại gần, nàng nhìn một lát, ghé sát vào hắn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Chăn đệm cực kỳ ấm áp. Nàng cho rằng có thể ngủ, nào ngờ nhắm hai mắt lại hồi lâu vẫn không ngủ được, lại cũng không muốn đứng dậy nên cứ nằm như vậy.
Không bao lâu người bên cạnh giật giật, nàng làm bộ đã ngủ, nhắm mắt lại. Một lát sau, người bên cạnh dè dặt đứng dậy, có vẻ như sợ đánh thức nàng. Lúc hắn phải rời đi, Hạ Uyển Chi ôm lấy eo của hắn.
Tề Diệp hơi kinh ngạc, được nàng ôm ngồi ở trên giường, quay đầu lại cười cười, vuốt ve đầu nàng "Tỉnh rồi sao?"
"Vânv!" Nàng lười biếng cọ xát trên người hắn "Hoàng Thượng muốn đi đâu ạ?"
"Sắp đến giờ ăn trưa. Nếu không mệt thì dậy dùng bữa!" Nhìn nàng lộ cả lưng ra bên ngoài, hắn kéo chăn bọc người nàng lại, để tránh nàng bị cảm lạnh. "Vâng!" Nàng gật đầu, ôm lấy hắn không buông tay, cười nói "Chúc Hoàng Thượng năm mới vui vẻ! Long thể an khang!"
"Ừ! Năm mới vui vẻ!" Hắn cười, ôm nàng vào trong lòng, hôn một cái lên mặt nàng, nói "Thân thể không có việc gì!"