Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 24

Đêm hôm đó Lan Ninh ngủ rất ngon, ngay cả trong mơ cũng là dải ngân hà rực rỡ giữa bầu trời.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh giấc trong tiếng chim hót líu lo. Trời vừa để lộ cái bụng trắng, nắng sớm mờ mờ.

Lan Ninh ngáp một cái, nhỏm người dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra, cô tháo mái tóc vừa búi xuống, thuận tay cầm chiếc đồng hồ để bên cạnh, nhưng đang đeo đồng hồ lên tay thì chợt dừng lại.

[Cô mua chiếc đồng hồ này là muốn đeo đồng hồ đôi với tôi đấy à?]

Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ bỗng vang lên bên tai, khiến cả người Lan Ninh run lên một cái như vừa hít phải gió độc, nhưng cuối cùng cô vẫn đeo đồng hồ vào tay.

Cô rất thích chiếc đồng hồ này, hơn nữa cũng tốn không ít tiền để mua nó, không thể bởi vì một câu nói của anh, đã vứt nó vào xó thế được.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô liền đi xuống dưới nhà. Trong phòng khách không có một bóng người, Ngôn Nho Ngữ hình như vẫn chưa dậy. Lan Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng đẩy cửa bước ra ngoài biệt thự.

Không khí bên ngoài còn mang theo chút cảm giác ẩm ướt của sương mù buổi sớm nhưng lại vô cùng thoáng đoãng, Lan Ninh hít một hơi thật sâu, cảm giác như toàn thân được gột rửa sạch sẽ. Cô từ từ xoay người, thực hiện những động tác tập dãn cơ đơn giản đã học trước đây.

Lúc Ngôn Nho Ngữ xuống nhà liền nhìn thấy cô đang tập thể dục ở bên ngoài. Khi cô không làm việc thì luôn thả tóc xuống, mái tóc dài được cắt tỉa gọn gàng quấn quanh eo, từ sau nhìn lại vẫn cảm nhận được lực sát thương rất mạnh của bóng lưng kia.

Anh cũng đẩy cửa bước ra, đi đến bên cạnh cô, phối hợp cùng động tác của cô bắt đầu tập theo: “Thì ra cô cũng tập bài dãn cơ này à? Không phải trước đây cô nói đây là bài tập thể dục theo đài đấy sao?”

Động tác khom lưng cúi người của Lan Ninh bỗng khựng lại, suýt chút nữa cô không dựng nổi eo lên rồi. Cô nhìn Ngôn Nho Ngữ đang đứng bên cạnh tập theo mình thì hơi chau mày nói: “Sao tôi không nghe thấy tiếng bước chân của anh, anh là mèo đấy à?”

Ngôn Nho Ngữ vừa thực hiện động tác dãn cơ vừa trả lời cô: “Là cô luyện quá tập trung thì có, nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự thầm mến tôi phải không? Mua đồng hồ đôi với tôi thì thôi đi ngay cả bài tập dãn cơ cũng muốn tập giống tôi.”

Lan Ninh: “…”

Thầy à anh tự kỷ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Anh thật sự không biết mình bị nhiều người ghét lắm hả?

Cô thầm sỉ vả tám đời nhà anh trong lòng, rồi lại đuổi theo động tác của Ngôn Nho Ngữ, tiếp tục tập dãn cơ: “Cái đồng hồ đó tôi mua trước khi quen anh mà, phải là tôi nghi ngờ anh cố ý mua giống tôi mới đúng. Còn bài tập dãn cơ này, không phải anh nói rất nổi trên mạng sao, chẳng lẽ tôi không học theo được? Công việc của một biên tập mỗi ngày cũng phải ngồi trước máy tính hàng tiếng đồng hồ, càng thảm hại hơn là phải gặp gỡ mấy vị tác giả lầy lội nào đó, không tập thể dục xoa dịu tâm trạng phát dồ hàng ngày, chắc hẳn tôi đã ra ngoài trả thù xã hội lâu rồi.”

Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười, hỏi: “Không phải cô đấm bịch cát rồi đó sao? Đấm cát cũng không thể xoa dịu tâm trạng phát dồ của cô à?”

“Tôi đâu có thời gian rảnh để ngày nào cũng tới phòng tập thể hình đâu, nhưng bài tập dãn cơ này thì tập lúc nào cũng được.”

“Ờm, nếu tôi đã đề cử được việc tốt cho cô, bữa sáng lát nữa do cô làm đi.”

Lan Ninh: “…”

Bài tập dãn cơ này cũng không phải do anh phát minh ra! Chờ lát nữa cô sẽ về phòng ăn bánh bích quy chứ có chết cũng không làm bữa sáng cho anh ta!

Sau khi tập dãn cơ được một lượt, hai người cũng không vào nhà luôn, mà đứng ngoài vườn hít thở một lúc dường như vì lưu luyến không khí trong lành buổi sớm. Tiếng chim xôn xao vang khắp rừng cây, ríu ra ríu rít hòa lẫn cùng nhau, tựa như bản nhạc sonat mùa xuân.

Lan Ninh gạt mấy sợi tóc bị gió thổi loạn vào sau vành tai, xoay người chuẩn bị đi vào nhà: “Tôi vào trước đây.”

“Chờ đã.”

Ngôn Nho Ngữ gọi cô lại, lông mi Lan Ninh nhảy lên một cái, cô quay người hung dữ nhìn anh: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm bữa sáng cho anh, anh tự làm đi.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô im lặng trong chốc lát rồi khẽ cười thành tiếng.

Lan Ninh thấy anh cười mà mặt ngơ ngác không hiểu gì, cười cái gì mà cười? Thầy à, anh cười cũng khác người quá đi.

Khóe miệng Ngôn Nho Ngữ vẫn ẩn chứa nụ cười sâu xa, anh im lặng tiến lại gần cô, từ từ vươn tay phải lên xoa xoa đầu cô.

Động tác này quá ám muội rồi, dường như sau một giây nữa anh sẽ tiện tay mà ôm cô áp vào lồng ngực mình vậy.

Trái tim Lan Ninh bỗng hoảng hốt khôn cùng, mỗi tiếng tim đập như tiếng trống gõ, thình thịch thình thịch nghe mới rõ ràng làm sao.

Bỗng có cơn gió nhẹ từ rừng cây tạt qua, mang theo tiếng sột soạt của lá rơi. Mấy sợi tóc đen trước trán Ngôn Nho Ngữ cũng lay động theo gió, anh hơi cong khóe miệng, nhặt một chiếc lá cây nhỏ vương trên tóc Lan Ninh.

“Có chiếc lá rơi xuống đầu cô.”

Lan Ninh: “…”

Chỉ một cái lá cây anh cũng làm to chuyện lên vậy à?!

“Nhưng sao mặt cô đỏ vậy?” Ngôn Nho Ngữ nhìn mặt cô mà hỏi.

Lan Ninh: “…”

Cô xoay người cũng không thèm đáp lời anh mà đi thẳng vào nhà.

Ngôn Nho Ngữ đi theo phía sau cô vào nhà, thấy cô tự nhiên nổi giận đùng đùng, thì đột nhiên tốt bụng mà cười: “Được rồi, tôi làm bữa sáng được chưa, hà tất cô phải hẹp hòi như vậy.”

Lan Ninh: “…”

Ngôn Nho Ngữ nói làm bữa sáng thì thật sự vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị. Lan Ninh thấy thế cũng đi từ cầu thang xuống, ngồi lại trên sofa chờ ăn sáng.

Ngôn Nho Ngữ chuẩn bị bánh mì và chút xà lách, một đĩa chân giò hun khói, làm xong một đĩa bánh sandwich, hai cái đều là cỡ lớn nhất, rồi rán thêm hai quả trứng gà ốp la, xúc lên rồi bỏ ra đĩa.

“Cô muốn sữa nóng hay nước ép trái cây?” Anh ngẩng đầu lên, hỏi Lan Ninh đang ngồi ngoài phòng khách.

“Nước ép trái cây.” Lan Ninh trả lời.

Ngôn Nho Ngữ quay người ép trái cây, vừa đủ rót được hai cốc đầy.

“Được rồi, tới đây ăn đi.” Anh bưng bữa sáng lên bàn, gọi Lan Ninh tới ăn sáng.

Lan Ninh nhìn chiếc bánh sandwwich trong đĩa thì có chút ngạc nhiên mà khen: “Oa, chiếc bánh này đáng yêu quá đi.”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Không cần ngạc nhiên vậy đâu, trời sinh chòm sao Kim Ngưu vốn đã thông minh khéo léo rồi.”

“… Chòm sao kim ngưu không phải chỉ biết ăn với ngủ thôi sao?”

“Có gì lạ sao? Cao thủ không thích thể hiện tùy tiện.”

Lan Ninh: “…”

Tốt nhất cô vẫn im lặng để ăn cơm cho ngon.

Xong bữa sáng cô chủ động nhận trách nhiệm rửa bát, còn Ngôn Nho Ngữ bị cô đuổi ra cửa sổ, ngồi trước bản word mà xuất thần.

“Thầy, anh đừng ngồi ngây người mãi như vậy! Ngày mai tôi nhất định phải lấy được bản thảo!” Lan Ninh rửa bát xong vẫn thấy Ngôn Nho Ngữ đang duy trì tư thế vừa nãy, ngay cả một sợi tóc dường như cũng không động đậy, thì tức đến nổ phổi gào lên với anh.

Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt tỉnh bơ mà hỏi: “Ngày mai là thứ hai rồi, cô không cần đi làm à?”

“Ngày mai chủ biên cho tôi nghỉ một ngày, đương nhiên, nếu như ngày mai tôi không nhận được bản thảo, kỳ nghỉ này có thể sẽ kéo dài vô hạn.” Lan Ninh nói đến đây thì không khỏi thương cho số phận hẩm hiu của mình, “Vì vậy mong anh chăm chỉ viết bản thảo hộ tôi đấy được chưa?!”

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày: “Cô nhờ người ta mà nói giọng đó à?”

” Cùng lắm nên mới xin nhờ! Còn viết bản thảo là trách nhiệm của anh, công việc của anh!”

“Nếu như buổi trưa cô cho tôi ăn ngon, độ nhiệt tình làm việc chắc cũng tăng lên ấy nhỉ.”

Lan Ninh: “…”

Cô muốn bùng nổ nhưng vẫn phải duy trì nụ cười mỉm trên mặt: “Được rồi, bữa trưa tôi sẽ làm, anh có thể bắt đầu viết bản thảo chưa?”

“Được rồi.” Ngôn Nho Ngữ ra vẻ “bị bắt ép nên không còn cách nào”, cuối cùng cũng bắt đầu viết bản thảo.

Lan Ninh: “…”

Cô nhịnnnnnnn.

Lúc Ngôn Nho Ngữ viết bản thảo, Lan Ninh liền ngồi bên cạnh đọc sách, nơi này có rất nhiều sách, cũng có thể tìm được một hai quyển thú vị. Mắt thấy đã gần mười một giờ, cô liền rón rén bắt đầu làm cơm, chỉ lo hơi to tiếng sẽ làm mất cảm xúc Ngôn Nho Ngữ khó khăn lắm mới tìm được.

Cô vẫn làm ba món một canh, nhưng không giống như ngày hôm qua. Hơn nữa lúc làm cơm cũng bỏ ra nhiều công sức hơn ngày hôm qua, về mặt trình bày trang trí món ăn cũng được nâng lên một tầm cao mới.

“Thầy à, anh đã có tinh thần làm việc hơn chưa?” Lan Ninh nhìn Ngôn Nho Ngữ cười mỉm, không phải cô vương bà bán qua, khi cô chuyên tâm làm một việc gì đó, thì cũng có chút tự tin.

“Ừm, nhìn thì ngon hơn hôm qua nhỉ.” Ngôn Nho Ngữ cầm đũa lên, nếm thử từng món, “Mùi vị cũng không tệ lắm, có điều hơn một nửa là nhờ nguyên liệu nấu ăn mà thôi.”

“Ha ha.” Lan Ninh đáp lại anh bằng nụ cười nhạt rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Ăn uống no say xong thì cũng mệt rã rời cả người, Ngôn Nho Ngữ cùng về phòng ngủ trưa như ngày hôm qua, Lan Ninh rửa sạch bát đũa, cũng về phòng ngủ trưa. Sợ mình sẽ ngủ dến tận tối, nên hôm nay cô đặc biệt đặt giờ báo thức, đúng hai giờ liền bò dậy.

Đầu tiên cô sang gõ cửa phòng Ngôn Nho Ngữ, mới phát hiện bên trong không có động tĩnh, nên đành đi xuống nhà.

Cùng giống như ngày hôm qua, Ngôn Nho Ngữ đã ngồi trước bàn viết bản thảo. Xem ra khi cảm hứng thực sự đến, thì có ngăn cũng chặn không nổi nhỉ.

Cô rón rén xuống nhà bếp, mở tủ lạnh ra chuẩn bị tìm đồ ăn, nhưng lại không thấy chiếc bánh pudding cô cố tình để qua trưa rồi mới ăn đâu cả.

Cô nhìn quanh tủ lạnh một vòng, chắc chắn không nhìn nhầm, bánh pudding của cô thật sự không còn nữa.

Nhất thời Lan Ninh cảm thấy khó chịu, trong nhà này cũng chỉ có hai người là cô và Ngôn Nho Ngữ, bây giờ chiếc bánh pudding của cô đã không cánh mà bay, hung thủ nhất định là Ngôn Nho Ngữ.

Cô đi tới trước cửa sổ, cũng không thèm quan tâm đến chuyện sẽ quấy rối anh viết ban thảo nữa: “Thầy, anh có thấy hộp bánh pudding tôi để trong tủ lạnh không? Vị xoài ấy.”

Ngón tay đang gõ trên máy tính chợt dừng lại, anh suy nghĩ một chút rồi cúi đầu nhìn về chiếc thùng rác đặt bên chân: “Ý cô là cái bánh đó sao?”

Lan Ninh theo ánh mắt của anh nhìn sang, quả nhiên liền nhìn thấy chiếc hộp bánh pudding rỗng không trong thùng rác.

Lan Ninh: “…”

Lần này cô thật sự phát điên rồi: “Sao anh dám ăn bánh pudding của tôi hả? Đó là cái bánh pudding do tôi mua! Tôi muốn để dành chiều ngủ dậy sẽ ăn!”

Ngôn Nho Ngữ nói rất bình thản: “Nhưng nó nằm trong tủ lạnh nhà tôi mà.”

… Đặt trong tủ lạnh nhà anh thì là đồ của anh à? Anh là cướp ban ngày phải không?

Ngôn Nho Ngữ thấy cô có vẻ đang khó chịu, nên cũng vì cô mà suy nghĩ, nếu bánh pudding của anh bị người khác ăn mất, nhất định anh cũng tức điên lên. Cuối cùng liền chủ động nhận sai lên tiếng an ủi cô: “Lần sau nếu cô để thứ gì trong tủ lạnh nhà tôi, nhớ phải viết tên của cô lên đó nhé, hơn nữa con gái ăn nhiều đồ lạnh lắm cũng không tốt đâu.”

Lan Ninh: “…”

Cô quyết định bắt đầu từ bây giờ cho đến sáng ngày mai, sẽ không thèm nói một câu nào với anh ta nữa.

Hai người chiến tranh lạnh đến tận tối, ngay cả cơm tối Lan Ninh cũng không ăn, ngồi trong phòng gặm bánh mì cho qua bữa. Cô không thèm để ý đến Ngôn Nho Ngữ, anh cũng không chủ động nói chuyện với cô, hai người dường như quyết đấu đến cùng, ai mở miệng nói chuyện với đối phương trước, người đó sẽ thua.

“Haiz.” Lan Ninh vừa tắm rửa mà thở dài. Cô cảm giác mình thật ấu trĩ, vì một cái bánh pudding mà chiến tranh lạnh với anh như mấy đứa học sinh cấp một, hơn nữa Ngôn Nho Ngữ còn đang nợ bản thảo của cô, với tình huống này nhìn thế nào cô cũng là bên phải chịu thiệt mà.

Nhưng chuyện hôm nay rõ ràng là anh không đúng, anh không xin lỗi cô thì thôi đi, còn trách cô không viết tên lên đồ ăn? Lần này cô tuyệt đối phải kiên trì tới cùng, không tranh màn thầu cũng phải tranh lý lẽ! [1]

[1] Nguyên gốc là 不蒸馒头也要争口气 ý là dù chị không đòi được bánh nữa nhưng nhất định phải thắng về lý lẽ =))

Đương lúc nhiệt huyết đang dâng trào, bóng dèn phòng tắm đột nhiên “Xoẹt” một cái rồi phụt tắt, Lan Ninh sợ đến mức kêu toáng lên.

Cô dò dẫm tìm được khăn tắm, tùy tiện lau lau những vệt nước còn vương lên người, mặc qua loa áo ngủ rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài đèn cũng tắt, chỉ có ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào từ cửa sổ.

Lan Ninh còn chưa kịp hồi hồn, cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở toang, một bóng người theo đó mà lao vào.

Lan Ninh bị dọa cho phát sợ, cô theo phản xạ lui người về phía sau, nhưng dưới chân lại có đọng nước nên bị trượt chân, té ngã người về sau. Bóng người kia nhanh chóng xông tới đỡ lấy cô, cả hai còn chưa kịp đứng vững, đã đồng thời ngã rầm một cái xuống chiếc giường lớn sau lưng cô.

Lan Ninh nằm phía dưới người kia, cô cảm nhận được sức nặng của đối phương một cách rất rõ ràng. Theo bản năng cô đang định hét lên, nhưng người kia dường như nhận ra ý đồ của cô, thì mở miệng trước một bước lên tiếng: “Là tôi.”

Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Ngôn Nho Ngữ vang lên bên tai cô, trong nháy mắt dường như âm thanh đó có ma lực xóa tan nỗi bất an đang tồn tại trong lòng cô.

Cô mở mắt nhìn người đang nằm trên người mình, trong căn phòng tối đen, chỉ có đôi mắt của anh là sáng vô cùng, rực rỡ như những vì sao lấp lánh giữa trời đêm.
Bình Luận (0)
Comment