Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 25

Vì Lan Ninh vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, nên trên người cô vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm chưa tan hết, lại có cơn gió đêm thổi qua, cuốn theo hương thơm mê người tràn ngập trong tâm trí Ngôn Nho Ngữ.

Anh chưa từng dùng mấy thứ thuốc cấm nên không biết cảm giác mê muội đó như thế nào, nhưng chắc hẳn cũng gần giống như bây giờ, nó như một chất ma túy quyến rũ kích thích thần kinh con người.

Nhìn đôi đồng tử có chút hoảng sợ và mấy sợi tóc mái của cô vẫn còn hơi ẩm ướt, khiến đôi mắt của Ngôn Nho Ngữ cũng dịu dàng hơn hẳn.

Xưa nay anh không tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào trừ mẹ mình, hóa ra thân thể của phụ nữ lại có thể mềm mại như vậy… ừm, thật sự rất dễ chịu.

Lan Ninh có cảm giác một bàn tay nào đó đang chạm vào ngực cô, ngỡ ngàng mất một giây rồi mặt đỏ bừng cô vung tay lên một cái: “Ngôn Nho Ngữ, anh mau chết đi!”

Cú đấm này cô dùng một trăm phần trăm công lực, vừa đúng dịp oánh trúng khóe môi anh. Ngôn Nho Ngữ bị đau rên lên một tiếng, đồng thời cũng rời khỏi người cô.

Khóe miệng anh dường như rách luôn rồi, Ngôn Nho Ngữ duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, quả nhiên có mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Không hổ là người bấm cát suốt ngày, ra tay quả là tàn nhẫn.”

“Tôi thấy vẫn còn nhẹ chán!” Lan Ninh tức giận nhỏm người ngồi dậy, dường như vẫn còn chưa hết giận, cô xông lên muốn đấm anh thêm phát nữa.

Vừa nãy Ngôn Nho Ngữ không đề phòng nên mới trúng cú đấm kia của cô, bây giờ cô lại muốn đấm anh thêm cái nữa cũng không dễ dàng như thế. Anh né người thoát khỏi cú đấm của Lan Ninh, nghiêng người nhìn cô: “Cô lại định làm gì nữa?”

“Đánh chết sói háo sắc!” Lan Ninh tức đến nổ phổi mà nói.

Dường như lúc này Ngôn Nho Ngữ mới nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên hẳn, anh mím mím môi, nói với cô: “Chuyện đó là bất ngờ thôi, tôi thấy cô sắp ngã nên mới lao tới đỡ cô.”

“Nếu không phải do anh đột nhiên xông tới, tôi sẽ ngã xuống sao? Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ, chạy đến phòng tôi làm gì?” Lan Ninh không buông tha mà chất vấn.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi nghe thấy cô hét toáng lên nên mới chạy qua xem sao.”

Lan Ninh chỉnh lại cổ áo của mình, đề phòng mà nhìn anh: “Vì sao đột nhiên bị mất điện thế này?”

“Tôi cũng không biết, cả tòa biệt thự cũng không có điện, tôi đang định đi kiểm tra cầu giao xem sao.”

Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh mau đi kiểm tra đi! Đúng rồi, chuyện vừa rồi, anh quên hết cho tôi!”

Ngôn Nho Ngữ hơi ngơ ngác rồi bỗng nhiên anh nở nụ cười nhẹ: “Cô nằm thế thì khác gì sân bay, tôi chẳng có cảm giác gì cả.”

Lan Ninh: “…”

Cô không nổi giận, ánh mắt Ngôn Nho Ngữ lại nhẹ nhàng lướt xuống đôi chân trần trắng nõn kia: “Có điều đôi chân không tệ.”

Lan Ninh: “…”

Cô cầm chiếc túi đang để trên giường, hung dữ ném về phía Ngôn Nho Ngữ: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi! Không cút tôi giết chết anh!”

Ngôn Nho Ngữ bị cô đuổi ra ngoài, cửa đánh “rầm” một cái đóng sầm trước mặt anh.

Anh quoẹt chút máu còn vương trên khóe miệng, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, rồi mới về phòng tìm đèn pin cầm tay, đi xuống nhà kiểm tra cầu giao.

Lan Ninh tranh thủ khoảng thời gian này mặc quần áo vào, cô không biết trong phòng nào có đèn pin, nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời dùng đèn của di động. Vừa nãy vừa tắm rửa xong nên tóc vẫn còn ướt, cô lấy khăn mặt trong phòng tắm, vừa lau khô tóc vừa đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra liền nghe thấy tiễng gõ cửa vang lên, cô chau lông mày hướng về phía cửa hô lên: “Có chuyện gì?”

Ngôn Nho Ngữ ở bên ngoài nói vào: “Vừa nãy tôi đã kiểm tra cầu giao thì không có vấn đề gì, chắc là mạch điện chỗ nào đó bị hỏng rồi, bây giờ cũng khuya rồi ngày mai mới có người đến sửa, đêm nay cô ngủ sớm đi nhé.”

Lan Ninh mím miệng nói: “Vậy cũng được.”

Bên ngoài yên tĩnh dược mấy phút, tiếng Ngôn Nho Ngữ lại vang lên: “Cô không sợ bóng tối đấy chứ?”

“Không sợ! Bây giờ tôi chuẩn bị đi ngủ đây, ngủ dậy thì trời cũng sáng rồi!”

“À ừm vậy được, chúc ngủ ngon.”

Lan Ninh nhảy mũi một cái không thèm đáp lại lời anh, mà bò lên giường. Dường như Ngôn Nho Ngữ đứng ngoài cửa một lúc lâu, sau đó mới nghe thấy tiếng bước chân anh vang lên rời đi.

Lan Ninh che kín chăn qua đầu để buồn ngủ, nhưng vừa nãy bị hoảng một phen nên tinh thần cô bây giờ vẫn rất tỉnh táo, cố gắng một lúc lâu cũng không ngủ được. Cô lấy điện thoại ra nghe nhạc một chút, cuối cùng cũng dần ngủ thiếp đi.

Trong tai nghe bỗng truyền đến một nốt nhạc cao quãng tám, khiến cô giật mình tỉnh lại, Lan Ninh lấy tai nghe xuống, nhìn đồng hồ trên di động một cái.

Bây giờ mời hơn một giờ đêm, cô còn tưởng trời sắp sáng rồi.

Cột pin trên di động đã hiển thị màu đỏ, cô bật chế độ nguồn điện thấp, rồi lại bắt đầu cố gắng vào giấc.

Không có tiếng nhạc bên tai, bốn phía lại có vẻ vô cùng yên tĩnh, bóng trăng ngoài cửa sổ xuyên qua từng nhánh cây khẳng khiu phản chiếu lên bờ tường đối diện, giống như một con quái thu đang nhe nanh múa vuốt.

Lan Ninh thật sự không sợ bóng tối, nhưng trong căn biệt thư tối đen ở cái nơi rừng sâu núi thẳm vắng vẻ này, bảo không cảm thấy sợ hãi là nói dối.

Càng bết bát hơn là, bây giờ cô còn đang cảm thấy rất đói bụng.

Vì cãi nhau với Ngôn Nho Ngữ nên cô không ăn cơm tối, chỉ gặm nửa cái bánh mì lót dạ, bây giờ trong dạ dày rỗng tuếch, đói đến mức cô không thể ngủ nổi.

Cô bò dậy lật qua lật lại cái túi du lịch của mình, phát hiện mấy túi đồ ăn vặt cô mang theo quả nhiên đã hết sạch.

Vừa tìm đồ ăn vặt liền nhớ tới hộp bánh pudding bị Ngôn Nho Ngữ ăn mất chiều này, nếu như không phải vì anh, bây giờ cô cũng không thê thảm như thế!

Trong tủ lạnh dưới nhà chắc vẫn còn thức ăn, cô nên nhịn đói đến khi trời sáng, hay là mất mặt xuống tìm đồ ăn đây?

Lan Ninh do dự rất lâu, cuối cùng cô vẫn không thắng được cảm giác trống rỗng của dạ dày, liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Căn nhà này quá rộng lại có chút cổ xưa, không chỉ khiến bạn dễ dàng cảm thấy cô đơn, còn có thể khiến bạn cứ có cảm giác trong phòng đâu đâu cũng là người.

Bây giờ Lan Ninh cũng đang có cảm giác như vậy, phía trước là lối rẽ sang hành lang khác, rồi tới cầu thang, sofa phòng khách… còn cả sau lưng cô nữa.

Cô nuốt nước miếng một cái, không dám quay đầu nhìn lại, cô cầm chặt chiếc điện thoại như cầm nhánh cỏ cứu mạng, mở đèn pin lên. Vừa nãy vì để tiết kiệm pin nên cô chỉ dựa vào ánh sáng mờ từ màn hình mà tìm đường, bây giờ cô cảm thấy tốt nhất vẫn bật đèn sáng lên thì hơn.

Lúc đi ngang qua cửa phòng Ngôn Nho Ngữ thì, cô do dự một chút có nên gọi anh đi cùng cô xuống nhà hay không, nhưng nghĩ tới cái tay đặt trên ngực mình vừa nãy, cô kiên quyết từ bỏ ý định này.

Cô bước từng bước chậm chạp như đi giày trên lớp băng mỏng xuống cầu thang, ngay cả mắt cũng không dám mở to. Bên ngoài dường như có cơn gió vừa thổi qua, truyền tới tiếng lá rơi xào xạc.

“Đừng sợ, mày là người được học hành tử tế, sao có thể tin vào mấy chuyện ma quỷ này nọ vớ vẩn được!” Sau khi tự an ủi thầm trong lòng một phen, Lan Ninh nhấc chân đi về phía nhà bếp. Chân còn chưa chạm xuống đất, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình.

Lạch cạch, lạch cạch.

Lan Ninh: “…”

Chờ, chờ chút, có thể là do cô sợ quá nên nghe lầm chăng?.

Cô nín thở dừng chân đứng tại chỗ, tiếng bước chân phía sau vẫn chưa biến mất, mà cách cô càng ngày càng gần.

Đúng lúc này điện thoại di động bỗng có thông báo hết pin, chiếc điện thoại rung lên một cái, rồi tự động tắt nguồn.

Lan Ninh: “…”

Sau khi ánh sáng đột nhiên biến mất thì trong phòng tối đen. May là ở phòng khách còn có hai chiếc cửa sổ thủy tinh sát mặt đất rất lớn, mới không khiến căn phòng rơi vào tình trạng giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón.

Nhưng nhìn rừng cây đen thùi một mảnh bên ngoài cửa sổ lại khiến lòng người càng thêm hoảng sợ.

Cô còn đang do dự không biết có nên về phòng không thì tiếng bước chân kia đã đến gần cô trong gang tấc. Cô yên lặng mà nắm chặt tay thành nắm đấm, khi có cảm giác thứ đó đang đứng sau lưng mình, thì cô gào lên một tiếng rồi vung tay đấm thẳng: “Aaaa ——!”

“Cô làm gì vậy?” Ngôn Nho Ngữ nắm lấy nắm đấm cô vừa vung tới, mở to mắt nhìn cô, “Định đánh thật đấy à?”

Lan Ninh thở hổn hển mấy hơi rồi trừng mắt nhìn anh nói: “Sao anh xuống nhà cũng không nói câu nào? Hù dọa người ta vui lắm à?”

Ngôn Nho Ngữ nhẹ chau mày mà hỏi: “Không phải cô nói cô không sợ bóng tối à?”

“Vậy anh đã từng nghe qua câu ‘Kẻ đáng sợ hù chết người ta’ chưa?”

“Tôi mới là người bị cô dọa chết khiếp thì có? Đột nhiên cô hét lên rồi vung tay đấm tôi một cái, suýt nữa trái tim cũng bị cô đánh văng ra ngoài rồi.”

Lan Ninh mím mím môi, giãy dụa hai cái: “Buông ra.”

Ngôn Nho Ngữ buông tay cô ra rồi bật đèn pin lên: “Cô xuống nhà làm gì? Không phải bảo đi ngủ sớm rồi sao?”

“Tôi đói muốn xuống tìm đồ ăn tạm.” Lan Ninh đoạt lấy chiếc đèn pin trên tay anh, đi về phía nhà bếp.

Cầm đen pin trên tay nhưng lại không thèm bật, rõ ràng anh ta có ý muốn doạ cô!

Ngôn Nho Ngữ đi sau lưng cô, mở miệng mà chọc ghẹo: “Ai bảo cô không chịu ăn cơm tối?”

Lan Ninh xoay người lại nhìn anh nói: “Ngược lại anh thua rồi, anh là người mở miệng nói chuyện với tôi trước.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

“Người thua phải làm một chuyện cho người thắng.”

Ngôn Nho Ngữ giật giật lông mày: “Ban đầu chúng ta đâu có nói như vậy.”

“Thì bây giờ nói, nói chung ngày mai anh nhất định phải giao bản thảo cho tôi.” Lan Ninh nói tới đây thì như nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên hoảng hốt nhìn anh, “Lúc bị mất điện anh có lưu lại bản word bản thảo không?”

Năm thứ tư lúc viết khóa luận tốt nghiệp, trong phòng cô có một cô bạn, đang viết luận văn được một nửa thì ký túc mất điện, lúc đó cậu ta còn chưa kịp lưu lại.

Đến nay cô vẫn nhớ tiếng gào khóc thảm thiết như tan nãn cõi lòng của cậu ta.

Ngôn Nho Ngữ hời hợt nhìn cô một cái, nói: “Ngốc vừa thôi, muộn như vậy sao tôi có thể viết bản thảo nữa.”

Lan Ninh: “…”

Cũng đúng, ha ha.

Cô mở tủ lạnh ra tìm kiếm một lúc rồi hỏi Ngôn Nho Ngữ bên cạnh: “Không phải anh nói đồ ăn chuẩn bị cho một tuần à, sao trong tủ lạnh còn ít đồ thế này?”

“Một tuần với một mình tôi, nhưng bây giờ lại có thêm cả cô, hơn nữa đặc biệt cô còn ăn nhiều.”

Lan Ninh: “…”

Anh ăn cũng đâu có ít được chưa?!

Trong tủ lạnh có đặt một bát cơm nguội, chắc còn thừa tối nay, tuy rằng cô không ăn, nhưng Ngôn Nho Ngữ cũng không đổ đi, mà còn cất trong tủ lạnh.

Lan Ninh cầm bát cơm ra, nhìn anh nói: “Anh để lại cho tôi à?”

Ngôn Nho Ngữ gật đầu: “Tôi biết với sức ăn của cô đêm nay nhất định sẽ đói bụng, vì vậy mới để lại cho cô một bát, cô làm cơm rang rồi ăn.”

Lan Ninh: “…”

Tuy rằng cô rất muốn làm những món khác ngon hơn, nhưng lại phát hiện chỉ có cơm rang là vừa nhanh nhất lại tiện lợi.

Cô đánh một quả trứng bắt đầu rang cơm, Ngôn Nho Ngữ đặt đèn pin trong nhà bếp, vừa chiếu sáng cho cô, còn mình thì bắt đầu tìm nến.

Trong khi Lan Ninh rang cơm thì anh tìm được không ít nến, thắp từng cây từng cây một, trong phòng dần dần sáng lên.

Ngôn Nho Ngữ xếp mấy cây nến lên bàn ăn, rồi ngồi xuống ghế đối diện Lan Ninh: “Có cảm giác bữa tối dưới ánh nến chưa?”

Lan Ninh cầm đôi đũa lườm anh một cái, không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Cô im lặng chăm chú ăn cơm, Ngôn Nho Ngữ an vị ngồi đối diện nhìn cô. Có thể vì cảm thấy có buồn chán nên anh rảnh rỗi mở miệng trêu chọc cô: “Thật ra vừa nãy, tôi không cảm giác thấy gì đâu.”

Lan Ninh: “…”

“Anh cút đi!” Cô tức giận ném thẳng đôi đũa đang cầm trên tay về phía anh.
Bình Luận (0)
Comment