Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 156

"Những năm gần đây, trong nước nổi lên rất nhiều nghiên cứu về 'bệnh tuyến thể'. Ngoài những gì tôi đã giảng, các em có thể tự tìm thêm các luận điểm từ những góc nhìn khác ngoài giờ học..."

 

Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, phủ lên người chàng giáo sư trẻ đứng trước giảng đường một lớp ánh sáng dịu dàng như quay chậm. Ánh sáng lướt từ đôi giày da bóng loáng, qua chiếc quần tây thẳng thớm, áo sơ mi trắng tinh tươm, đến chiếc áo vest cắt may vừa vặn, ôm lấy vòng eo gọn gàng. Nghiêm túc nhưng chẳng hề khô khan. Khi anh nói, yết hầu khẽ động, cặp kính gọng bạc không viền trên sống mũi làm dịu đi nét quyến rũ của nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt, nhưng vẫn không thể che giấu đường nét gương mặt sắc sảo, cuốn hút. 

 

Cấm dục, ôn hòa, chín chắn.

 

Như một viên ngọc trai lấp lánh, vừa khiến người ta không thể rời mắt, vừa toát ra khí thế áp đảo như mặt nước hồ lạnh giá.

 

Chẳng trách đây là môn học tự chọn có tỷ lệ chật kín ghế nhất ở Đại học Y Đế đô!

 

Tịch Triệu viết xong bảng, khéo léo nghiêng người để sinh viên ghi chép, chẳng bất ngờ khi thấy vài người lén lút giơ điện thoại lên. Anh mỉm cười, giọng trầm ấm: "Chụp bài giảng thì được, chụp giáo sư thì thôi nhé."

 

Cả lớp lập tức rộ lên tiếng cười trêu chọc, không khí sôi động hẳn.

 

Tịch Triệu trên bục giảng nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng cũng buông vài câu đùa dí dỏm. Lúc này gần tan học, nội dung chính đã xong, đám sinh viên bên dưới bắt đầu rục rịch. Một giọng táo bạo cất lên, thay lời cả đám trong lẫn ngoài trường đến nghe ké:

 

"Không chụp ảnh thì xin thẳng số liên lạc của thầy được không ạ?"

 

Tiếng reo hò càng náo nhiệt.

 

Tịch Triệu cũng không chấp nhặt với đám sinh viên ngây ngô, thong thả đáp: "Thắc mắc về bài học có thể gửi mail qua hệ thống trường. Còn liên lạc cá nhân thì thầy xin phép từ chối."

 

Anh dừng một chút, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, ánh mắt lấp lánh chút ấm áp dưới nắng vàng: "Người nhà thầy mà ghen thì phiền lắm."

 

—Em ấy mà ghen lên, lại đi kiếm người 'quyết đấu' mất.

 

Chuông tan học vang, Tịch Triệu chẳng màng tiếng hét phấn khích sau lưng, thu dọn giáo án rời khỏi lớp.

 

"Cái gì cơ?! Thầy Tịch cưới rồi á?! Thầy năm nay mới 27 thôi mà đúng không? Cũng đâu có thấy thầy đeo nhẫn cưới?"

 

Nghe giọng là biết sinh viên ngoài trường trà trộn vào.

 

Sinh viên 'bản địa' lắc đầu thở dài, mỉm cười với người đang tan nát cõi lòng kia: "Thôi bỏ đi, giáo sư Tịch của bọn này có chủ từ lâu rồi. Thầy ấy với bạn trai yêu nhau mặn nồng lắm, từ hồi đại học đến giờ chẳng đổi thay gì đâu."

 

"Ơ! Bạn trai á?!"

 

"Ừ, cậu đến vài lần may ra còn thấy bạn trai thầy đến đón về. Cũng là một soái ca siêu đỉnh, đội trưởng đặc nhiệm tốt nghiệp trường Quân sự Số một, một đấm thôi đã hạ được mười cậu. Chậc chậc, còn hay mang cơm hộp cho thầy nữa..."

 

...

Sau khi tốt nghiệp Đại học Y, Tịch Triệu ở lại phòng thí nghiệm của trường, bắt tay giải quyết bài toán "bệnh tuyến thể" với tỷ lệ tử vong 100%. Vài năm sau, anh chủ trì ca phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể biến dị của một bệnh nhân beta đầu tiên trên thế giới, đồng thời dùng thuốc đặc hiệu do chính mình nghiên cứu đảm bảo bệnh nhân hồi phục hoàn toàn. Tiếp đó, hàng loạt bài báo về "bệnh tuyến thể ABO" từ phòng thí nghiệm của anh được công bố. Tịch Triệu được đặc cách bổ nhiệm, trở thành giáo sư cấp hai trẻ nhất lịch sử Đại học Y Đế Đô, chỉ còn một bước "tích lũy thâm niên" là chạm tới danh hiệu "viện sĩ".

 

"Trẻ tuổi, tài năng, tiền đồ vô lượng" – đó là cách giới chuyên môn đánh giá Tịch Triệu. Nhưng với đám sinh viên Đại học Y, anh còn có một biệt danh nổi tiếng hơn: "Bộ mặt sống của Đại học Y".

 

Ai bảo sinh viên y khoa toàn hói đầu, bụng bia, mặt vàng khè, quầng mắt đen? Nhìn đi, nhìn đi! Dân Y tụi tui cũng có "tiên nhân" nè!

 

Mẹ ơi, trường Y tụi con không chỉ toàn các cụ già đâu mà! TAT

 

Thống kê cho thấy, mỗi khi giáo sư Tịch xuất hiện trong video tuyển sinh, tỷ lệ đăng ký vào Đại học Y tăng vọt, từ "cửa lạnh" biến thành "hương bánh hot" mà các trường lân cận trong khu đại học phải gào lên "chơi không đẹp". Thế là các trường khác cũng đua nhau lùng sục sinh viên, giáo sư đẹp mã để "khoe hàng". Nào là phong cách mặc vest đeo kính cấm dục, nào là răng khểnh cơ bụng kiểu soái ca. 

 

Nhìn thật đã mắt, thích mê, thêm nữa đi! Trẫm không chỉ xem không, trẫm còn like và share cho!

 

...

"Tịch Triệu, lát nữa đi uống một ly không?"

 

Trở lại phòng thí nghiệm, người lên tiếng là giáo sư Wilson, được Đại học Y mời từ nước Y về.

 

Wilson năm nay hơn bốn mươi, từng giúp Tịch Triệu nhiều trong nghiên cứu, lâu dần thành bạn vong niên.

 

Hôm nay rảnh rỗi, Tịch Triệu gật đầu đồng ý.

 

Hoàng hôn buông xuống, cả hai bước vào một quán bar yên tĩnh trong thành phố đại học. Quầy bar là người quen của Wilson, dẫn họ vào một góc ngồi, hỏi sở thích rồi mang lên hai ly "Trái tim đại dương" độ cồn thấp.

 

Wilson trêu: "Tôi đoán bạn trai cậu đang công tác xa, không thì cậu chẳng đồng ý đi với tôi nhanh thế."

 

Nhạc nhẹ vang bên tai, Tịch Triệu cười khẽ, nhấp ngụm rượu.

 

Sinh viên tốt nghiệp từ trường quân sự thường vào các quân khu, nhưng bất ngờ là Lộ Kiêu không chọn vào quân khu phía Nam của Tịch Cảnh Thần, mà xin vào quân khu phía Bắc. Khi tin truyền ra, thượng tướng Tịch, lúc đó đã ít tự mình ra nhiệm vụ, tức tối gọi điện chất vấn, hỏi có phải "lão hồ ly" phía Bắc giở trò gì không? Lộ Kiêu à, hắn ta lừa cậu ngây thơ đó!

 

Lộ Kiêu nghe vậy mà dở khóc dở cười.

 

Hắn chọn quân khu phía Bắc, một phần vì gần Tịch Triệu hơn, nhưng quan trọng hơn là hắn đã suy nghĩ rất kỹ. Quân khu phía Nam rất tốt, có Tịch Cảnh Thần che chở, hắn sẽ bớt nhiều vướng mắc thế tục. Nhưng quân khu phía Bắc cũng cần máu mới, hắn không thể mãi núp dưới cánh người lớn được.

 

Sự thật chứng minh, nhân tài ở đâu cũng tỏa sáng. Vài năm ngắn ngủi, Lộ Kiêu hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ, mới đây còn giải cứu con tin từ tổ chức kh*ng b* biên giới. Quân hàm từ thượng úy thăng lên thiếu tá, giờ hắn đủ sức dẫn dắt vài đội đặc nhiệm, thỉnh thoảng còn làm huấn luyện viên cho lính mới.

 

Cả hai đều có sự nghiệp riêng, công tác khắp thế giới là chuyện thường. Nhưng hễ cùng ở Kinh thành, dù bận thế nào, tối đó nhất định về nhà đúng giờ.

 

"Em ấy bảo chắc ngày kia về."

 

"Vậy giáo sư Tịch sắp trở lại phiên bản 'đúng giờ điểm danh' rồi."

 

Tịch Triệu nghĩ một lúc, hỏi ngược lại: "Về nhà sớm không tốt sao?"

 

Wilson cười to hơn.

 

...

Năm thứ hai Lộ Kiêu học đại học ở Kinh thành, cả hai bàn bạc mua nhà. Lúc nhận chìa khóa, Tịch Triệu chưa cảm nhận được gì nhiều, nhưng thấy Lộ Kiêu hào hứng vẽ thiết kế nội thất, tự tay phác thảo bản vẽ, trong lòng anh như có gì đó bỗng trào dâng.

 

Nhà trang hoàng xong, đêm hôm đó, Lộ Kiêu ôm anh, mắt hổ phách ngập tràn mong chờ về tương lai.

 

"Anh ơi, đây là nhà của chúng ta rồi."

 

"Nhà" sao?

 

Anh chạm vào gò má còn nóng hổi của đối phương, tâm trí thoáng mơ hồ.

 

Tịch Triệu từng ở nhiều nơi—khu ổ chuột với lão Tây, biệt thự nhỏ thừa kế từ Lý Quyền Nhu, ký túc xá 501 ở Lịch Tư Khắc Lâm, biệt thự Đồng Hoa mà Tịch Cảnh Thần mua cho anh dưới danh nghĩa Tịch Duệ và Sở Nguyệt...

 

Những nơi đó thuộc về anh, nhưng không hoàn toàn là của anh. Chưa bao giờ anh có suy nghĩ "phải trở về". 

 

Nhưng giờ đây, nhìn chiếc đèn trần màu ấm mà Lộ Kiêu kéo anh cùng chọn, Tịch Triệu nghĩ: Mình phải thường xuyên trở về.

 

Cây xanh trên ban công cần tưới nước, đồ ăn trong tủ lạnh phải bổ sung. Không cần lúc nào cũng cắm đầu ở thư viện viết luận, phòng sách có hai bộ bàn ghế cho cả hai cùng làm việc. Hai chiếc ghế đó là anh tự đi chọn ở cửa hàng, thiết kế ôm sát lưng tốt cho cột sống, ngồi cực kỳ thoải mái...

 

Những chuyện lớn nhỏ thường nhật bỗng rõ ràng trong đầu. Cuộc sống không chỉ toàn những phiêu lưu gay cấn, nó được dệt nên từ từng chi tiết nhỏ, bình dị nhưng không nhàm chán.

 

Đây là "nhà" của họ.

 

"Nhà" chỉ thuộc về hai người.

 

Vậy nên, về nhà sớm chẳng tốt sao? Bởi lẽ, có người đang đợi anh kia mà.

 

...

Mặt trời lặn, Tịch Triệu mới uống hết ly "Trái tim đại dương". Trước mặt Wilson đã trống tám ly. Anh từ chối nhân viên định rót thêm, nhàn nhạt hỏi: "Ngài có chắc không muốn trò chuyện gì với tôi sao?"

 

Wilson khựng lại, cười lắc đầu, nét mặt thoáng đắng chát: "Quả nhiên chẳng giấu được cậu..." Y đặt ly xuống. "Rachel muốn tôi về nước."

 

Tịch Triệu hiểu ra.

 

Rachel là vợ Wilson, cũng là học giả xuất sắc trong lĩnh vực của mình. Nhưng vì hướng nghiên cứu khác nhau, bà vẫn ở lại nước Y, nhiều năm qua hai người ít gặp.

 

"Hồi mới gặp ở tiệc bạn bè, tôi đã nghĩ đó là dấu hiệu từ Chúa. Sao trong bao người, tôi lại chỉ thấy cô ấy? Ôi, cô ấy vừa hỏi tên tôi vừa cười, nụ cười đẹp đến nao lòng... Haha, sau này cô ấy mới bảo, hôm đó cô ấy cười vì tôi đeo cà vạt ngược..."

 

Wilson chìm vào hồi ức. Dù đã ngoài bốn mươi, nhắc đến người vợ yêu thương, mặt người đàn ông vẫn sáng lên như chàng trai mới lớn.

 

Nhạc trong quán chuyển từ cổ điển sang rock mạnh, một nhịp trống vang lên, Wilson giật mình, uống cạn ly rượu: "Tịch Triệu, tôi nhớ cậu từng nói hai người quen nhau từ thời trung học, tính ra cũng gần..."

 

"Mười năm."

 

"Đúng, mười năm," Wilson thở dài. "Tôi với Rachel cũng sắp mười năm kết hôn... Gần đây tôi hay nghĩ về thời mới yêu. Khi đó còn trẻ, nghĩ tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn. Nhưng hôn nhân lại đòi hỏi nhiều hơn chúng tôi tưởng—cãi vã, chiến tranh lạnh, làm lành, xa cách..."

 

"Nói ra cậu đừng cười, giờ tôi... thật sự hơi bối rối..."

 

Giọng buồn bã hòa vào không khí. Tịch Triệu chờ y gom lại suy nghĩ, hỏi một câu tưởng chừng không liên quan:

 

"Ngài còn nhớ tâm trạng khi kết hôn với cô Rachel không?"

 

Im lặng một lúc, Wilson đáp: "Chúng tôi muốn cùng nhau đi đến cuối đời."

 

Nói xong, như ngộ ra điều gì, Wilson lại càng thêm uể oải, sau đó bật cười sảng khoái, trở lại vẻ nhiệt tình thường ngày, trêu Tịch Triệu: "Đừng để lời than vãn của một gã trung niên làm cậu sợ. Viện cược xem bao giờ cậu đeo nhẫn cưới, đến lúc đó nhớ mời tôi uống rượu."

 

Tịch Triệu cười: "Thật ra tôi tò mò, ngài nảy ý định cầu hôn cô Rachel khi nào?"

 

"Kỷ niệm năm năm yêu nhau, cô ấy mặc váy đỏ mời tôi nhảy một điệu."

 

Wilson trả lời không do dự.

 

Sự kinh diễm và xúc động ấy, anh tin dù vào quan tài vẫn sẽ nhớ rõ.

 

Nhạc đổi giai điệu, quán dần náo nhiệt. Chàng trai tóc đen nói gì đó, vị học giả tóc muối tiêu khẽ giật mình, rồi nghiêm túc nâng ly chúc.

 

...

Tiễn Wilson say rượu lên xe, Tịch Triệu về nhà. Đèn đường đã sáng, anh mở cửa, thay giày, vừa đứng thẳng, một v*t c*ng chạm vào lưng, hơi thở ấm áp cười cợt phả lên cổ.

 

"Đứng im, cướp đây."

 

Tịch Triệu nhướn mày: "Cướp tiền? Viết mật khẩu thẻ ngân hàng cho em nhé?"

 

"Không không, cướp tiền giáo sư Tịch thì tầm thường quá..."

 

Cơ thể rắn chắc dán sát lưng anh, ngón tay vòng qua eo, từng nút cởi bỏ áo vest.

 

"Tôi đây, dĩ nhiên là đến cướp sắc!"

 

Đôi mắt đen khép hờ, cuối cùng thấy rõ 'hung khí' trong tay hắn—còng tay tình thú, chẳng biết mua từ bao giờ.

 

Hờ, Tịch Triệu nghĩ, chuẩn bị kỹ càng thế này cơ à?

 

Mang theo chút tò mò và dung túng, Tịch Triệu không động đậy, để bàn tay 'to gan lớn mật' kia cởi khóa thắt lưng, kéo áo sơ mi ra, ngón tay lượn lờ trên cơ bụng, vẽ vòng tròn đầy khiêu khích.

 

"Định cho anh bất ngờ," đầu tóc nâu cọ cọ vào hõm cổ, hít hà, "ai ngờ anh lại đi uống rượu?"

 

Tiếng lầm bầm giả vờ tủi thân vang bên tai, Tịch Triệu cười:

 

"Kiểm tra anh à?"

 

"Đâu dám! Những ai mời được giáo sư Tịch đi uống, em đều rõ cả... Nhưng em nghe nói, người say rượu—" ngón tay bất ngờ trượt xuống nguồn nhiệt đang ngủ, cười vừa nghịch ngợm vừa khàn khàn, "chỗ đó hình như không lên nổi..."

 

Đôi mắt đen ánh lên chút lửa, Tịch Triệu giữ chặt bàn tay đang 'gây rối', lật tay một cái, còng tay bạc khóa chặt cổ tay hắn.

 

Đối diện đôi mắt hổ phách thoáng tiếc nuối, Tịch Triệu giữ hai tay hắn trên đầu, cúi xuống, giọng đầy áp lực xen lẫn trêu đùa: "Em tự thử xem," anh cọ sát hông vài cái, hơi thở trước mặt lập tức nặng nề, "thử xem tôi có say thật không."

 

Nhà có bếp mở, như Lộ Kiêu đã từng nói: "Tư thế làm bếp của em đẹp trai thế, phải khoe chứ!"

 

Tịch Triệu chiều ý hắn.

 

Sau vô số lần khám phá, mặt bếp rộng rãi này hóa ra còn có 'công dụng kỳ diệu' ngoài nấu ăn.

 

Nó rộng, chịu lực tốt, chỉ hơi lạnh lúc mới nằm lên, nhưng người nằm chẳng mấy chốc sẽ cảm thấy nóng.

 

Còn vì sao nằm lên... Hỏi gì thế?

 

Tịch Triệu nghĩ, để nấu món ngon chứ sao.

 

Áo vest đã rơi xuống sàn, áo ngủ Lộ Kiêu cố tình mặc vào cũng xộc xệch dần, nhưng Tịch Triệu 'tử tế' để lại, để nó lùng bùng nơi khuỷu tay, tạm làm lớp lót với mặt bàn.

 

Lộ Kiêu động đậy, mặt nóng lên: "Thà cởi luôn còn hơn..."

 

"Nhưng tôi thấy em thích lắm mà." Bằng không sao mỗi lần về lại mặc nó lượn lờ trước mặt anh?

 

Mặt Lộ Kiêu càng nóng.

 

"Về sớm thế, xong việc rồi?"

 

Ngón tay trắng lạnh lướt qua làn da màu lúa mạch, chạm vào trái đỏ chín mọng. Lộ Kiêu cố gom suy nghĩ, thở hổn hển trả lời:

 

"Xong rồi... Ưm... đáng lẽ về sớm hơn, nhưng quân khu Đông Nam giữ lại... trao, trao đổi... Hức... Đường đi mất thêm thời gian, nhưng báo cáo công tác chưa viết..." Chịu đựng cảm giác tê dại, hắn nịnh nọt đẩy trái đỏ vào tay Tịch Triệu, mắt hổ phách chớp chớp, "Anh ơi, anh biết em tệ vụ này mà, viết xong rồi sửa giúp em nha?"

 

Nghĩ đến bản báo cáo ngông cuồng, từng chữ đều toát lên "bổn thiếu gia không sai" của Lộ Kiêu, Tịch Triệu tăng lực tay, khiến tiếng rên của hắn lạc đi một nhịp.

 

"Báo cáo công tác? Em chắc không phải viết kiểm điểm chứ?"

 

"Khụ khụ, cũng, cũng chỉ là dùng chút biện pháp nhỏ nhẹ hơi mạnh tay xíu thôi mà..."

 

"Nhỏ nhẹ" mà còn "mạnh tay" là kết hợp kiểu gì vậy?

 

Môn văn chắc trả hết cho thầy rồi.

 

Tiếng Tịch Triệu cười khẩy, tiện tay ném thắt lưng sang bên, động tác vừa lạnh lùng vừa quyến rũ khiến mắt Lộ Kiêu nóng lên, yết hầu nuốt khan liên tục.

 

Đôi mắt đen lướt qua, đánh giá 'nguyên liệu' đã chuẩn bị xong.

 

Rối rắm, rất ngon miệng.

 

Bất chợt, Tịch Triệu đưa tay chạm môi Lộ Kiêu, khẽ vuốt, nghiêng đầu: "Còn thiếu chút gì đó."

 

Rồi trước khi Lộ Kiêu kịp cắn, anh rút tay, lấy từ tủ lạnh một món ngọt ngào—

 

Rồi trước khi Lộ Kiêu kịp cắn, anh rút tay, lấy từ tủ lạnh một món ngọt ngào – hộp bánh kem hàng xóm tặng hôm qua, anh chỉ mới ăn hai miếng.

 

Đồng tử run run, ngón tay co lại, kẻ vừa nãy còn mạnh miệng trêu chọc cười gượng: "Đừng, đừng mà anh... Lãng phí đồ ăn không tốt đâu..."

 

Bao năm nay, khoản "hèn" khi nhận lỗi vẫn chẳng đổi.

 

Tịch Triệu cong môi cười:

 

"Dùng đúng chỗ, sao có thể gọi là lãng phí."

 

. . .

Bình Luận (0)
Comment