"Đồ ngọt chứa đường giúp não tiết ra dopamine, mang lại cảm giác vui vẻ. Thế nên người ta hay bảo, tâm trạng không tốt thì cứ ăn bánh ngọt là ổn ngay." Ngón tay dính kem lướt từ ngực xuống eo, cuối cùng dừng lại trên rãnh cơ bụng căng cứng, học theo kiểu trêu đùa ban đầu của Lộ Kiêu, vẽ vòng tròn nhẹ nhàng. Tịch Triệu hỏi: "Giờ em vui không?"
Lộ Kiêu muốn khóc mà không ra nước mắt, trả lời thế nào cũng thấy ngượng.
Cảm giác kem bôi lên da thật kỳ lạ, trơn mịn mà hơi dính, cộng thêm hơi ấm từ tay Tịch Triệu, Lộ Kiêu chỉ cảm thấy mình như sắp tan chảy. Nhưng đôi mắt đen trước mặt vẫn điềm tĩnh như thường, như thể người uống rượu tối nay không phải Tịch Triệu, mà là chính hắn, kẻ đang bị 'trưng bày' trên bàn, không thể trốn thoát.
Say rồi, say thật rồi, mà chẳng hiểu sao lại say!
Đêm buông xuống, bên bàn bếp chỉ còn một ngọn đèn vàng mờ ảo, ánh sáng nhè nhẹ phủ lên làn da run rẩy, khiến mọi thứ thêm phần ám muội. Cả thế gian dường như chỉ còn lại hai hơi thở ngày càng nặng nề.
Tịch Triệu tiếp tục bôi kem, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy trêu chọc: "Kể đi nào, thiếu tá Lộ của chúng ta đã làm gì mà bị quân khu bắt viết kiểm điểm?"
"Thật, thật sự không có gì mà... Lần này em đi điều tra buôn lậu, tình cờ phát hiện dữ liệu của cục quản lý dược Đông Nam có vài điểm không ổn... Thế là... ưm... em tiện tay đào sâu thêm chút thôi mà—!"
Một cái tát nhẹ gạt chân đang cố che chắn sang một bên, nhìn đôi mắt hổ phách mọng nước và 'tiểu Lộ' phấn khích nhảy nhót, Tịch Triệu đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.
Vụ việc liên quan đến Gift đã lắng xuống từ bảy tám năm trước, nhưng cả hai vị phụ huynh Tịch - Hạ lẫn Lộ Kiêu – người đang dần vững vàng trong quân đội – vẫn còn ám ảnh. Hễ nghe thấy manh mối gì liên quan đến "thí nghiệm bất hợp pháp", bất kể lĩnh vực nào, cả đám sẽ lao vào điều tra tới cùng. Nhờ thế, họ dập tắt được vài mầm mống Gift định bùng lên, nhưng cũng không tránh khỏi va chạm với các nhóm lợi ích địa phương.
Kiểm tra từ đầu đến chân, xác nhận Lộ Kiêu lần này không bị thương, Tịch Triệu mới hài lòng nâng chân dài lên, chậm rãi đè xuống, lơ đãng hỏi: "Bên đó làm khó em à?"
—Hành động của Lộ Kiêu có đúng quy trình hay không để sau hẵng bàn, anh muốn xác nhận chú cún nhà mình có bị ai bắt nạt không đã.
Tịch Triệu không can thiệp quá nhiều vào sự nghiệp của Lộ Kiêu, nhưng nguyên tắc của anh rất rõ ràng. Anh ở đây làm nghiên cứu, ra ngoài có vệ sĩ do cấp trên cử theo bảo vệ. Nhưng nếu ngoảnh lại thấy người nhà mình bị "bắt nạt" ngoài kia, thì thà ngày trước nhận lời ánh mắt kỳ vọng của Hạ Dật Thanh mà tiếp quản Helisherland còn hơn. Như thế cũng đỡ để Hạ Tử Tranh cách vài ngày lại gọi điện than vãn: "Quản công ty khổ quá!" hay "Anh trai ơi, anh làm người thừa kế nhà họ Hạ đi, tôi muốn đập đầu vô tường quá rồi!"
Tịch Triệu nhàn nhạt đáp, ồ, vậy đập đi, tôi không cản.
Lộ Kiêu bên cạnh cười nghiêng ngả, Hạ Tử Tranh thì khóc rống càng to.
...
Gió mát lùa qua, nơi mép ẩm ướt nhạy cảm khẽ co lại. Lộ Kiêu nhe răng hổ cười, chân còn lại ngoắc lên eo Tịch Triệu, cọ cọ sau lưng bất chấp sống chết.
"Em là loại dễ bị bắt nạt lắm à?"
Giọng đầy ngạo nghễ.
Cũng không sai, ngôi sao sáng chói trong quân đội đâu phải ai cũng dám đụng vào? Một bản kiểm điểm mang tính bảo vệ nhiều hơn trừng phạt chính là thái độ của quân khu phía Bắc.
Nhưng.
Đôi mắt đen cong cong.
Dễ hay không dễ bắt nạt, còn tùy đối tượng và thời điểm.
Ngón tay tiếp tục lướt xuống, Tịch Triệu khựng lại, cảm nhận rõ hơi nước và...
Nhướng mày, anh trêu chọc: "Chủ động thế cơ à?"
Lộ Kiêu hít một hơi, mặt nóng ran, lảng mắt đi: "Khụ khụ, lúc tắm... tiện tay chuẩn bị chút thôi..."
Nhìn cái vẻ phấn khích này, sao chỉ là chuẩn bị "chút" được?
Không vạch trần, Tịch Triệu liếc hộp bánh kem còn khá nhiều bên cạnh, ý định trêu đùa lại lóe lên.
"Lần này về được bao lâu?"
"Sau này nhìn chung không có nhiệm vụ nào cần em trực tiếp dẫn đội, chắc ở lại được nửa năm... Nghe nói anh mở lớp tự chọn cho sinh viên mới, em đến nghe được không?"
"Muốn nghe thì cứ đến."
"Nếu không hiểu, giáo sư Tịch có mở lớp phụ đạo riêng cho em không?"
Giáo sư Tịch chỉ cười không đáp.
Tâm trí bị kéo đi, Lộ Kiêu chẳng nhận ra mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm cỡ nào. Một tay bị còng vào vòi nước trên bàn bếp, tay kia bấu chặt mặt bàn vì khó chịu. Tịch Triệu bất ngờ nắm lấy cổ tay hắn, dẫn ngón tay dính kem trượt xuống dưới eo, nơi ẩm ướt mềm mại chạm vào nhau. Lộ Kiêu cuối cùng cũng hiểu anh định làm gì, mặt đỏ bừng như sắp nổ tung.
"Đừng..."
Tiếng phản kháng yếu ớt chẳng khác gì làm nũng. Ngón tay đan xen, trong hơi thở gấp gáp, trượt sâu vào. Đến đốt thứ hai, bên trong Lộ Kiêu đã nóng đến kinh người. Nhìn vẻ mặt vừa ngẩn ngơ vừa xấu hổ của hắn, Tịch Triệu tùy ý hỏi: "Tự cảm nhận đi, nói tôi nghe, bên trong thế nào?"
Tự... cảm nhận... thế nào...
Lộ Kiêu đầu óc hỗn loạn, eo mềm nhũn như tan ra.
Chết tiệt... Dù bao năm trôi qua, dù hắn 'tiến bộ' thế nào, Tịch Triệu vẫn luôn dễ dàng khiến hắn luống cuống. Mỗi lần tưởng mình chiếm thế thượng phong, nhìn kỹ lại, "đại ma vương" vẫn ung dung ngồi trên ngai, khoan thai nhìn hắn giở đủ trò.
Chỉ ngoắc tay một cái, hồn vía đã lên mây.
Hức... Khóe mắt rưng rưng, Lộ Kiêu thầm nghĩ, bao năm rồi, sao anh vẫn trêu hắn như trêu cún con thế này?
Quá đáng lắm!
"Thiếu tá Lộ, trả lời."
'Kẻ xấu' vẫn tiếp tục truy hỏi.
"...Nóng."
Tiếng cười trầm thấp càng thêm vui vẻ, hàng mi khép hờ, che đi sự kiểm soát trong đáy mắt.
"Chỉ có nóng thôi sao?"
"Ngứa... Ư..." Bị cọ nhẹ, Lộ Kiêu không chịu nổi, cầu xin, giọt nước mắt kéo theo lông mi, "Muốn anh... Ư... Anh..."
Tịch Triệu: "Muốn tôi thế nào? Nửa tháng không gặp, quên hết lễ phép tôi dạy rồi?"
Ngón tay dừng lại, anh cúi xuống, đổi sang cách gọi khiến Lộ Kiêu càng không chịu nổi: "Tiểu thiếu gia?"
Đầu óc nổ tung, bay thẳng lên trời. Lộ Kiêu rên lên một tiếng còn thảm hơn cả kem tan chảy, chút tỉnh táo còn lại bị cảm xúc kỳ lạ mà mãnh liệt đập tan.
"Anh... Ư... Xin anh..." Hắn run rẩy dang rộng, "Ôm em..."
Chớp mắt, dòng điện bất ngờ chạy dọc sống lưng.
Co giật. Run rẩy.
Tịch Triệu khẽ thở, giữ chặt kẻ vô thức lao tới, lau đi kem sắp nhỏ giọt trên "trái chín", ánh mắt đè xuống, đầy xâm lược và mê hoặc: "Biết 'cướp sắc' là gì chưa?"
Lộ Kiêu hoàn toàn hiểu rồi.
...
Vào phòng tắm lau sạch kem lem nhem, quả nhiên lại mất thêm kha khá thời gian. Khi nằm lên giường, thấy Tịch Triệu vẫn còn sức cầm tạp chí y học đọc trước giờ ngủ, Lộ Kiêu sờ sờ đường cơ bắp mượt mà trên cánh tay anh, cọ cọ chui vào lòng, ôm cơ bụng mà thở dài: "Anh, thật ra người nên vào quân trường là anh mới đúng, nhỉ?"
Tịch Triệu xoa đầu tóc nâu vừa sấy khô: "Yên tâm, em cũng không tệ đâu."
Ít ra không như hồi mới lên đại học, lúc nào cũng 'tập luyện' đến bất tỉnh nhân sự.
Như nghe được tiếng lòng của đối phương, Lộ Kiêu: ...
Đó là em yếu à? Yếu chỗ nào QAQ?!
Ai chịu nổi vừa mới bị "pia" một trận rồi lại "pặc pặc" thêm trận nữa? Đấu đến cuối cùng đã là giỏi lắm rồi nhé!
Tịch Triệu: ^_^
Nói cứ như em không quấn lấy anh, không chết không buông ấy.
Tóm lại, toàn là "thú vui" cả thôi.
"Vừa hỏi em xong, còn anh thì sao?" Lộ Kiêu thuận miệng hỏi. "Sắp tới có nhiệm vụ học thuật gì không? Phải bay đi khắp nơi diễn thuyết không?"
Tịch Triệu lật lại lịch trình trong đầu: "Chắc là không. Các nghiên cứu chính năm ngoái đã xong, dự án mới còn đợi phê duyệt, nên trường mới hỏi tôi có muốn mở lớp tự chọn để phổ biến kiến thức cho sinh viên." Anh liếc xuống, ngón tay cào cào cằm chú cún: "Sao? Em có kế hoạch gì, muốn hỏi tôi rảnh không?"
Lộ Kiêu giật thót, nhưng thiếu tá Lộ giờ chẳng dễ lộ tẩy. Hắn cọ cọ vào lòng bàn tay, ra vẻ đáng thương: "Chẳng phải sắp nghỉ hè rồi sao? Em nghĩ nếu cả hai rảnh thì về thành phố Phong xem sao. Chú Tịch với chú Hạ dạo này hay nhắc, bảo tụi mình bận quá, chẳng biết đường về thăm."
"...Họ nói thế thật à?" Tịch Triệu nghi hoặc. Chẳng lẽ lớn tuổi rồi nên hay hoài niệm?
Xa ở thành phố Phong, Tịch Cảnh Thần và Hạ Dật Thanh hắt xì hai cái.
—Chú Tịch, chú Hạ, xin lỗi nhé.
Lộ Kiêu thầm xin lỗi: "Khụ khụ, có mà! Anh biết họ ngại nói thẳng trước mặt anh, nên toàn nói bóng gió với em."
Tịch Triệu trầm ngâm.
"Về không?"
Cọ cọ cọ.
"Về chơi đi mà."
Tiếp tục cọ.
Thở dài, giữ tay Lộ Kiêu đang quậy thêm, Tịch Triệu nói: "Được rồi, vài hôm nữa tôi xin nghỉ với viện, hè về ở vài ngày."
Lộ Kiêu vui vẻ, lăn một vòng nằm nghiêng, cười hì hì vỗ gối:
Lộ Kiêu mừng rỡ, lăn một vòng nằm nghiêng trên giường, cười hì hì vỗ gối: "Ngủ thôi, ngủ thôi! Anh chăm chỉ thế này, người làm nghiên cứu khác sống sao nổi hả anh?"
Tịch Triệu: "..."
Vào quân doanh vài năm, nói chuyện càng ngày càng không đứng đắn.
Đèn ngủ tắt, hơi thở dần đều.
Khi ánh trăng lẩn vào mây, chàng trai tóc nâu đã học được cách kiểm soát nhịp thở lén lút mở điện thoại, gửi tin vào một nhóm chat.
-
【Căn cứ tuyệt mật - Đại tác chiến cầu hôn】
lululululu: Thời gian ok rồi, tụi tôi về được.
AAA Lão Dương Chuyên Giết Cá: Vâng thưa đại ca, địa điểm đã sẵn sàng.
Beta Nhan Sắc Hàng Đầu Lịch Sử: Trang phục cũng ok luôn.
Trưởng Ban Kỷ Luật Mãi Mãi: Cụ thể là ngày nào? Để tôi với anh tôi đặt vé máy bay về nước.
lululululu: @Trưởng Ban Kỷ luật Mãi Mãi, để anh ấy hỏi viện trước đã. Giáo sư Tịch nhà tôi giờ là nhân tài trọng điểm, đi đâu cũng phải báo cáo cấp trên.
Lạc Thủy Trường Hạ: Yo yo yo, giáo sư Tịch nhà cậu~ Chiều năm giờ cậu đã về nhà rồi đúng không? Giờ gần mười hai giờ mới trả lời, thể lực giáo sư Tịch không tệ nha, eo thiếu tá Lộ còn ổn không? [cười đểu] [cười đểu]
lululululu: Cảm ơn đã hỏi, ổn lắm, người nhà học y, mọi mặt đều chuẩn bị kỹ lưỡng [cún con chống nạnh.jpg] [cún con đắc ý.jpg]
Tôi Không Muốn Làm Gia Chủ!!!: Cầu hôn xong mày khuyên anh trai tao nhận lấy cái Hạ gia đi, tao mấy ngày đêm chưa chợp mắt rồi [phát điên], không muốn làm gia chủ, không muốn...
[Tôi Không Muốn Làm Gia Chủ!!! đã bị chủ nhóm đá ra khỏi nhóm.]
-
Tắt điện thoại, Lộ Kiêu lăn về phía nguồn nhiệt, khẽ nắm lấy bàn tay thon dài ấm áp.
Hừ, chỉ mình tao mới được gọi anh ấy là "anh trai"!
...
...
Lớp học vẫn sôi nổi như thường lệ.
"Giờ bắt đầu điểm danh," Tịch Triệu lật danh sách, nhìn đám đầu đen nhấp nhô trong lớp, "nhưng tôi đoán hôm nay chắc lại có thêm nhiều bạn 'hiếu học'."
Cả lớp cười rộ lên.
Môn tự chọn của Tịch Triệu vốn để phổ biến kiến thức về "bệnh tuyến thể", nên anh chẳng khắt khe với việc nghe ké. Miễn không làm loạn, bao nhiêu người đến anh cũng giảng bình thường.
Nhưng chàng trai tóc nâu cool ngầu ngồi hàng sau chống cằm nghĩ, chắc cũng chả ai dám gây rối trong lớp giáo sư Tịch.
Nghĩ lại ngày trước, khi Học viện Quân sự số 1 và Đại học Y Đế đô hợp tác trao đổi, Tịch Triệu, lúc đó vừa tốt nghiệp chưa lâu, dẫn đội đến quân trường dạy các quân y về kỹ thuật cấp cứu khi bùng nổ tin tức tố ABO.
Hôm đó, trùng hợp Lộ Kiêu đang thực tập ở cục điều tra Kinh thành. Một đám cướp chạy trốn, không hiểu sao lại liều lĩnh xông vào quân trường, kết cục thê thảm khỏi bàn. Nhưng khi kiểm tra số lượng, Lộ Kiêu nhạy bén phát hiện thiếu một tên. Xem lại camera, hóa ra tên đó lẻn ra thao trường.
Ai cũng biết quan hệ của hắn với Tịch Triệu. Nghĩ đến địa điểm Tịch Triệu dạy là thao trường, đồng đội vội an ủi: "Quân y quân trường cũng biết đánh đấm, bạn Tịch chắc chắn không sao!"
Không!
Lộ Kiêu "đau đớn" nhắm mắt, chạy vội ra thao trường. Các người không hiểu đâu, tui lo cho tên cướp đó cơ!
Đám sinh viên quân trường và cảnh sát điều tra gấp rút triển khai "giải cứu bạn Tịch". Đến nơi, họ gào lên: "Thả bạn y khoa ra!"
Tên cướp bị trói thành bánh chưng với tư thế vặn vẹo, rõ ràng bị tháo khớp vài chỗ tuy không chí mạng nhưng cực đáng sợ.
Trước đám đông, bạn học Tịch áo blouse chẳng có chút rối, cầm thước gõ gõ, bình thản giảng: "Bác sĩ cũng cần biết tự bảo vệ mình. Khi đối mặt với kẻ cầm vũ khí, có thể dùng cách tôi vừa làm... Cơ thể con người có vài khớp yếu nhất, bao gồm..."
Các quân y dự bị vỗ tay rần rần. Tịch Triệu nhìn đám "cứu viện" ngây ra, hất cằm, khí thế áp đảo: "Cuối cùng cũng tới. Mang 'đạo cụ dạy học' này rời đi đi."
Đám lính mới hay đùa giỡn với huấn luyện viên suýt quỳ trước anh, nhìn Lộ Kiêu với ánh mắt càng thêm kính nể.
Lộ Kiêu: Không đâu! Các người tưởng tượng ra cái gì thế? Bình thường anh ấy dịu dàng với tui lắm!!
Từ đó, "truyền thuyết chiến lực" của bạn học Tịch lan khắp khu đại học, ngày càng được cập nhật—
#Nếu lý lẽ không thông, giáo sư Tịch cũng biết chút quyền cước#
...
Nghĩ lại chuyện cũ, Lộ Kiêu cười càng rạng rỡ.
Trên bục, Tịch Triệu say sưa giảng bài.
Đã đào tạo ra học trò xuất sắc, năng lực của giáo sư Tịch ai cũng thấy. Lớp có sinh viên trao đổi nước ngoài, anh giải thích chính xác bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của họ; slide rõ ràng, anh còn bổ sung trên bảng; lớp học tương tác liên tục, anh cũng sẵn lòng đùa vài câu vô hại vào những lúc lúc thoải mái.
Lộ Kiêu thầm cảm thán, người khác không rõ, nhưng hắn hết lần này đến lần khác bị giáo sư Tịch nhà mình làm cho mê mẩn.
Đúng là yêu ma đỉnh cao.
Nắng chiếu vào lớp, ánh sáng lấp lánh trên dây kính vai Tịch Triệu. Đôi mắt hổ phách khẽ động, Lộ Kiêu cầm bút, tiếng bút lướt trên giấy vang lên.
Một người giảng, một người ghi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua bên họ, nhẹ nhàng lướt qua chân mày, như trở về những ngày tháng thiếu niên cùng học dưới ánh đèn.
Người vẫn thế, tình vẫn vẹn.
Cùng nhau sớm tối, sao không thể mãi trẻ trung?
...
Chuông tan học vang, Tịch Triệu yêu cầu nộp bài tập trên lớp, sau đó mọi người có thể tự do rời đi.
Sinh viên lần lượt nộp bài, vài người cầm vở hỏi về các thắc mắc, Tịch Triệu kiên nhẫn giải đáp. Khi lớp dần vắng, anh chàng "cọ" lớp tóc nâu mới chậm rãi bước lên bục.
"Nghe một tiết rồi," Tịch Triệu sắp xếp giáo án, "thiếu tá Lộ thấy chất lượng giảng dạy của tôi thế nào?"
"Thầy của em sao lại không tốt chứ?"
Vừa dứt lời, một tờ giấy được đưa tới. Tịch Triệu cúi nhìn, khóe môi cong lên.
Học trò này không chịu học hành tử tế, lại lén vẽ chân dung thầy.
Nhớ lại những bức chibi 'bùng nổ' từng lén vẽ trên giấy nháp—dĩ nhiên những bức đó đã được hai người "hiện thực hóa" theo cách khác – Tịch Triệu cầm giáo án gõ nhẹ lên trán hắn.
"Lại muốn tôi tịch thu à?"
"Em còn muốn anh dán nó lên bìa giáo án để cắt rớt đào hoa nữa kìa," Lộ Kiêu giả vờ 'đau lòng' thở dài. "Anh, anh không thấy ánh mắt lấp lánh của đám sinh viên nhìn anh đâu. Em ghen thì phải làm sao đây?"
Tịch Triệu nhướn mày.
Căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng lướt qua.
Trước mặt anh, Lộ Kiêu bất ngờ nắm tay anh, chậm rãi nâng lên, từ tốn cúi xuống. Đôi mắt hổ phách từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn anh, như hiệp sĩ thời Trung cổ thề trung thành với vua chúa, đặt một nụ hôn ấm áp lên đốt ngón tay.
Cắn nhẹ, để lại dấu hồng nhàn nhạt.
Lộ Kiêu cười ranh mãnh, nhưng lòng bàn tay khẽ run lên không giấu nổi: "Nhìn này, là nhẫn cưới."
. . .