Vì bánh bao
thật sự ăn rất ngon, Từ Man sờ sờ cái bụng nhỏ đã hơi phình ra, có chút
uể oải, nàng còn muốn đến miếu Phu Tử xem hội hoa đăng nguyên tiêu, nơi
đó vốn làm món chè đậu đỏ nguyên tiêu* nổi tiếng, muốn thử một chút. Nhưng bây giờ vì quá tham ăn, cũng không
biết lát nữa có ăn nổi không nữa. Nhưng quét mắt nhìn tới dĩa vịt bóng
nhẫy ngon lành kia, nước miếng lại nhịn không được tràn ra.
*chè đậu đỏ nguyên tiêu: chè thường ăn vào ngày lễ nguyên tiêu, có đậu đỏ, củ sen, củ năng…
Vì không
muốn cho mình tiếp tục ăn uống quá độ, Từ Man ngồi bên cửa sổ, cẩn thận
đẩy hé ra, nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ là một con hẻm nhỏ sau Lục
Liễu Cư, xa xa là một con đường lớn đèn đuốc sáng choang. Hôm nay là
ngày hội nguyên tiêu, sắc trời cũng đã tối, không ít hoa đăng đều được
treo lên, trang trí dọc con đường, còn có không ít người bán hàng rong
cũng đã sớm giành chỗ bày hàng, tiếng rao hàng cũng vang đến lầu hai Lục Liễu Cư.
Vì bên ngoài con hẻm treo hoa đăng rực rỡ, càng làm nổi bật lên bóng tối u ám sâu
thẳm trong con hẻm, Từ Man nhoài người lên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn ra xa xa, lại lơ đãng nhìn thấy một bóng đen lấp ló trong con hẻm, hình
như trong lòng còn ôm thứ gì đó, lén lén lút lút.
Kiếp trước
tính tình Từ Man còn có chút sợ phiền phức, tuy nói mỗi lần nhìn thấy
tin tức linh tinh gì làm người ta tức giận, nàng cùng bạn bè phẫn nộ
mắng to, thậm chí còn lớn tiếng tức giận hơn người khác, nhưng nếu chân
chính gặp phải chuyện, nàng cùng lắm chỉ lui vào một bên, làm hình dáng
con chim cút, muốn nàng xông lên trước là chuyện tuyệt đối không thể.
Nhìn bóng
đen kia tới tới lui lui thám thính chung quanh, vật trong lòng hình như
còn đang cựa quậy, không biết sao Từ Man sực nhớ kiếp trước từng nghe
bạn bè nói, ở Nam Kinh vào dịp hội đèn lồng nguyên tiêu, bất kể là cổ
đại hay hiện đại, đều có bọn buôn người thừa dịp náo nhiệt lừa bắt cóc
trẻ em. Hương Lăng trong Hồng Lâu Mộng lúc đó chẳng phải xuất môn du
ngoạn, bị người bắt đi sao. Có điều, rủi như mình nhầm thì sao, Từ Man
lại sợ đến mặt mũi tối sầm, làm cho người ta thấy nàng chuyện bé xé ra
to.
“Muội muội,
làm sao vậy? Không ăn sao?” Hải Thiên hoạt bát hơn so với Hải Sinh, bởi
vì là đệ đệ nên thằng bé thân thiết với muội muội hơn chút, mà cũng là
đứa nhiều mánh khóe nhất.
Từ Man vừa thấy là hắn, con ngươi đảo một vòng, ngoắc tay nói: “Nhị ca, lại đây, lại đây.”
“Gì thế?
Thần thần bí bí như vậy.” Miệng tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn đi tới,
chiều ý muội muội ló đầu ra ngoài nhìn, đồng dạng, thằng bé cũng thấy
được người kia đi tới đi lui, vội kinh ngạc nói: “A! Kia là người nào a, thoạt nhìn không giống người tốt a.”
“Huynh cũng thấy vậy sao, muội cũng thấy vậy, nhưng sợ là nghĩ nhầm…” Từ Man bấu lấy song cửa sổ, nhỏ giọng nói.
Từ Hải Thiên lại không thèm quan tâm, quay đầu lại, hướng về phía đại nha hoàn Xuân
Nha bên người mẫu thân nói: “Ngươi, đi ra ngoài tìm người, xách cái tên
lấm la lấm lét kia lên cho ta.”
Từ Man mặt
đỏ lên, không ngờ Từ Hải Thiên lại trực tiếp như vậy, nhưng nào ngờ,
những người đang ngồi đây không có một ai tỏ vẻ khác thường, Xuân Nha
lại hành lễ, rồi trực tiếp đi ra ngoài. Chỉ có Từ Văn Bân còn hỏi sơ hai câu, sau cũng không nói gì nữa.
Từ Man nhìn
nhìn mẫu thân, vân vê góc áo, mẫu thân lại nhìn ra được, cười xoa đầu
nàng nói: “Không cần dè chừng như vậy, nếu quả thật là người xấu, chỉ
cần bắt tới là có thể hỏi ra được, nếu không phải thì cùng lắm là để tùy tùng của phụ thân con hỏi vài câu, lại thưởng chút bạc vụn là được,
cũng sẽ không làm A Man chúng ta khó xử đâu.”
Từ Man thầm
thở phào một hơi, nàng lại quên nơi này là cổ đại, nhà nàng lại thân
phận bất phàm, nếu là ở hiện đại, tự dưng bắt người ta đến hỏi, người ta không cho ngươi ăn đòn là không tệ lắm rồi. Nhưng đây là ở cổ đại, cho
dù người này chỉ là đi ngang qua, nhưng được nô tài của phủ Đại trưởng
công chúa bắt đến hỏi, còn thưởng tiền, hẳn là chuyện được nở mặt nhất,
cho nên việc này về tình về lý, Từ Man cũng không sợ mang đến cho người
khác phiền toái.
Lại chờ một
lúc, tùy tùng đứng ngoài cửa tiến vào đáp lời, nói là đã bắt được người
nọ, chẳng những bắt được người nọ, còn bắt được một tên khác chuẩn bị
đến thương lượng, nghe nói bọn chúng đều là mẹ mìn, trùng hợp gặp được
tiểu lang nhà ai đi lạc, nhìn đứa bé kia dung mạo xinh đẹp, liền bắt
cóc, chuẩn bị chuyển cho đồng lõa, đưa đến một nơi khác.
Từ Man rốt cục nhẹ nhàng thở ra, may mắn nàng không làm việc thừa, quả thật là cứu được một người.
Đại trưởng
công chúa sắc mặt rất không tốt, nàng cũng là người mẹ có con nhỏ, hận
nhất chính là đám mẹ mìn buôn người chia rẽ cốt nhục, nếu hôm nay đi dạo chơi nguyên tiêu, con của nàng gặp phải chuyện này, đó còn không phải
như cắt mất da thịt của nàng sao, chuyện này tuyệt đối không thể nhân
nhượng được.
“Cầm thiếp mời của ta, đưa đến Kinh Triệu Doãn (quản lý trị an trong kinh), ta muốn biết, kẻ nào to gan đến vậy, cư nhiên dám bắt cóc buôn người trong thành Kiến Khang này!”
Từ Văn Bân
hiển nhiên cũng rất không vui, nghiêm mặt ngồi ở một bên, đặt nữ nhi
ngồi trên đùi, thấy thê tử tức giận cũng không khuyên can, hẳn là có
cùng ý tứ.
Tên tùy tùng vâng dạ, đoạn lui xuống.
“Hồi bẩm chủ mẫu nương nương, đứa bé được cứu kia đã tỉnh lại, có muốn gặp một chút
không ạ?” Xuân Nha bởi vì xuất môn tìm người làm việc, còn đứng ở cửa
chờ tin tức, cho nên gặp được đứa bé kia trước, còn bởi vì đứa bé kia bộ dạng thật sự xinh đẹp, lại ăn mặc bất phàm, nàng mới đánh bạo đề cập
trước mặt Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa nhấp một ngụm trà, bình khí lại một chút, mới điềm nhiên gật gật đầu nói: “Dẫn thằng bé vào đi.”
Từ Man có
chút tò mò nhìn về phía cửa, chiếu theo hiểu biết của nàng đối với bọn
nha hoàn trong phủ, đặc biệt là những đại nha hoàn bên người mẫu thân,
bọn họ chưa bao giờ dám tự chủ trương việc gì, như vậy đứa bé được cứu
lần này, khẳng định không phải bình thường, nàng bèn cất tâm tư, chăm
chú nhìn nhìn.
Cửa phòng mở ra, từ bên ngoài đi vào một nha hoàn, trong lòng ôm một tiểu lang nhỏ
tuổi, trông cái đầu cũng không kém so với huynh đệ sinh đôi, một thân áo bông ngắn tay bằng gấm tứ xuyên màu phỉ thúy lưu hà, trên trán tóc mái
ngang buông rũ xuống, mớ tóc đen còn lại đều được bó chặt trong chiếc
ngọc quan phỉ thúy trên đầu, dưới hàng tóc mái kia, là đôi con ngươi lấp lánh ánh nước, trong veo không chút gợn sóng, đôi sóng nước kia tản mát dưới hàng mi nhung, theo hàng mi có chút rung động mà như ẩn như hiện.
Sắc mặt tiểu lang nọ có chút trắng bệch, cũng không biết có phải bị dọa
hay không, mà đôi môi trơn bóng kia cũng trắng tái theo, nhưng lại có
vài phần điềm đạm đáng yêu.
Từ Man chớp
mắt mấy cái, mặc dù ngốc như nàng, cũng biết loại vải màu phỉ thúy kia
dệt cực kỳ khó, xem ra không phải là con cái nhà bình thường.
“Tiểu tử
thỉnh an Đại trưởng công chúa, phò mã gia, thế tử, nhị lang, quận chúa.” Giãy dụa từ trong lòng nha hoàn đứng xuống đất, đứa bé kia hơi lung lay một chút, đoạn lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, chắp tay hành lễ, không kém một chút nào.
“Thằng bé
này, vừa mới gặp họa lớn như vậy, còn hành lễ làm gì?” Đại trưởng công
chúa nhìn một cái liền biết là con cái nhà gia giáo, còn biết lễ nghĩa
như thế, tâm thoáng mềm nhũn, vội kêu Xuân Nha dẫn thằng bé vào ngồi
cùng, còn kêu người làm một chén trà gừng để an ủi xua hàn khí.
Đứa bé kia
trước khi ngồi xuống lại thi lễ nói: “May mà có Đại trưởng công chúa cứu trợ, bằng không tiểu tử hôm nay sợ là khó thoát khỏi vận rủi.”
“Xem thằng bé mới bây lớn đã già dặn kìa…” Đại trưởng công chúa cũng không chút mảy may để ý.
Từ Hải Thiên lại cướp lời kêu lên: “Ngươi nếu muốn tạ ơn, thì phải tạ ơn muội muội
của ta kìa, nếu không nhờ muội ấy thấy có người lén lút sau con hẻm, cảm thấy có điều kỳ quái, sợ là ngươi đã sớm đã không còn thấy bóng dáng
rồi.”
Từ Man vừa
nghe vậy, sợ nhất là những chuyện gặp gỡ như vậy, lỗ tai cũng đỏ lên,
liên tục chui vào trong lòng phụ thân, sau đó lén trừng mắt ca ca, lại
đổi lấy một nụ cười đắc ý của hắn.
Tiểu lang
kia tự nhiên đứng dậy, thi lễ với Từ Man một cái, Từ Man nào dám nhận,
liên tục xua tay nói: “Tiểu ca ca không cần đa lễ, chỉ là âm kém dương
sai thôi, huynh đừng bận tâm.”
Tiểu lang kia ôn ôn nhu nhu cười, có chút ngại ngùng, lại vẫn nhìn Từ Man thêm vài lần.
Biết nữ nhi da mặt mỏng, Từ Văn Bân cười tiếp lời hỏi: “Con là con nhà ai, đi đâu mà gặp phải chuyện này?”
Tiểu lang
kia lập tức thu hồi ánh mắt, cung kính đứng vững, chắp tay trả lời:
“Tiểu tử là người nhà họ Gia Cát ở Tần Hoài, vốn là đang cùng người nhà
đến miếu Phu tử du ngoạn, chuẩn bị ngắm hoa đăng, nào ngờ người đông
chen chúc, nhất thời rẽ phải ngõ khác, liền bị bắt đi.”
“Miếu Phu Tử cũng cách nơi này khá xa, e là trên đường đã bị qua tay một lần.” Từ
Văn Bân chau mày, sau lại nhãn tình sáng lên nói: “Con nói con là người
nhà Tần Hoài Gia Cát gia*, tổ phụ con có phải là Gia Cát Tư Thành
không?”
(*Tần Hoài Gia Cát gia: Tần Hoài là tên một vùng đất, có thể hiểu là: nhà Gia Cát của đất Tần Hoài)
Tiểu lang kia lại lộ ra ý cười, nâng tay nói: “Thưa cữu cữu, cháu ngoại trai Gia Cát Sơ Thanh xin hữu lễ.”
“Ô trời! Quả nhiên là ‘nước lớn trôi miếu Long Vương*’, nguyên lai là con trai thứ
hai của nhà đại tỷ, thật sự là… thật sự là… quá trùng hợp.” Từ Văn Bân
vỗ đùi một cái, cười ha ha, sau đó đứng lên đi đến trước mặt tiểu lang
kia, kéo thằng bé tới nhìn ngó một lát, đoạn thở dài nói: “Thân thể của
con, đã tìm thái y xem qua chưa.”
(*Lũ lụt
trôi long vương miếu: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy
trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ
lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So
sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra
hiểu lầm.)
Gia Cát Sơ Thanh gật gật đầu, tuổi tuy nhỏ lại cực kỳ khoáng đạt nói: “Tạ cữu cữu quan tâm, đã tốt rồi ạ.”
“Chàng mau
để cho thằng bé yên ổn nghỉ ngơi một chút, vừa gặp tai họa lớn như vậy,
hỏi nhiều như vậy làm chi.” nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Gia
Cát Sơ Thanh, Đại trưởng công chúa nhịn không được mở miệng nói, mặc dù
nàng và mẹ của Gia Cát Sơ Thanh không mấy hợp nhau, nhưng trông thằng bé đáng thương cũng không nên giận chó đánh mèo.
“Đúng, đúng, nhanh nhanh, sai người chạy đến Gia Cát gia báo tin.” Đã biết là con
trai của đại tỷ, Từ Văn Bân liền vội sai người đi truyền lời, miễn cho
đại tỷ lo lắng.
“Sau này,
cũng không nên xa lạ như vậy nữa, đây là biểu đệ và biểu muội của con,
ta là cữu mẫu (mợ) của con.” Đại trưởng công chúa vẫn luôn như thế, ai
đối với nàng thân thiết tự nhiên cũng dễ nói chuyện, còn nếu mà ở không
đi gây sự, nàng cũng không phải là quả hồng mềm, hơn nữa nàng vẫn luôn
đối xử có lễ độ với người Từ gia, đây cũng là một trong những nguyên
nhân Từ Văn Bân yêu thương tôn trọng nàng.
“Biểu đệ.”
Gia Cát Sơ Thanh gật gật đầu với cặp sinh đôi, lại nhìn về phía quận
chúa còn đang bần thần ở kia, cười đến càng ôn hòa nói: “Biểu muội!”
Biểu muội?
Biểu muội cái đầu ngươi ấy! Từ Man lần đầu tiên muốn đá chết mình cho
rồi, cho mi xen vào việc của người khác này!! Ta nói làm việc tốt cũng
không phải là chuyện tốt gì mà, nhìn đi, tuy nói không gặp được một bà
cố nội lừa tiền giả té xỉu, nhưng mà gặp phải ông anh biểu ca bị trói
của nữ chính, đây là chuyện to cỡ trời đó có biết không. Nàng nhớ rõ ở
trong sách, biểu ca của nữ chính xác thực là lúc nhỏ từng bị người ta
bắt cóc, ở kiếp đầu nữ chính không biết, nhưng về sau cha của nữ chính
dẫn người đi tìm được, mà ở kiếp sau nữ chính đặc biệt mang theo gia
đinh đến nơi biểu ca bị đám người mẹ mìn trao tay chờ trước, sau cứu
được biểu ca, miễn cho hắn bị bắt nhốt.
Nhưng bây
giờ sao vấn đề lại trở thành thế này? Biểu ca, ngươi không phải đáng lý
ra được nữ chính ‘biết trước tình tiết’ cứu đi sao? Sao lại xuất hiện ở
trước mặt nữ phụ ác độc là nàng đây chứ, còn vẻ mặt thân thiết kia nữa
là sao, ai da, cái này mà để nữ chính trọng sinh nhìn thấy, nàng có còn
được nhìn thấy ánh mặt trời của N năm sau hay không? Làm ơn đi, biểu ca
trông như cục xí quách này, ai mà thèm giành, còn không nhường cho nữ
chính gặm đi? Thời đại này không có vắc-xin chó dại có biết không? Thân!
Từ Man cảm thấy suy nghĩ của mình hỗn độn, u ám giống như người vừa bị vạch tội vậy…