Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 12

Kỳ thật Từ Man đối với Gia Cát Sơ Thanh cũng không có ác cảm, không nói đến việc nàng vốn không phải cô nàng Từ Man trong truyện kia, vả lại nàng đọc trong quyển truyện trọng sinh kia, ở kiếp thứ nhất, mặc dù Gia Cát Sơ Thanh ái mộ Hoàng Tú Oánh, nhưng sau khi lấy Từ Man, cũng từng nghĩ tới việc buông tha cho mối tình đầu kia, muốn cùng quận chúa sống yên ổn những ngày tháng còn lại. Nhưng tiếc là Từ Man tâm tính không tốt, sau khi đoạt được Gia Cát Sơ Thanh, cảm thấy trong lòng bứt rứt, hơn nữa Gia Cát Sơ Thanh thấy nhà họ Hoàng sa sút không đành lòng, sau vài lần cầu tình, quận chúa sao có thể không tức giận cho được, liền hành hạ người đến không còn.

Sau đến kiếp thứ hai, trong sách, dưới sự an bài của Hoàng Tú Oánh, Gia Cát Sơ Thanh và Từ Man chưa từng gặp mặt, thay vào đó Từ Man bị thiết kế ở cùng một chỗ với với tra nam của Hoàng Tú Oánh trong kiếp thứ nhất. Tuy nói lúc phủ Đại trưởng công chúa bị sụp đổ, Gia Cát Sơ Thanh không ra tay tương trợ, nhưng theo như trong sách nói, hắn cũng ngại vì quan hệ thông gia với Từ gia, không trợ giúp cũng không bỏ đá xuống giếng.

Nhưng quan trọng nhất là, dù sao Từ Man cũng là người hiện đại, căn bản không phải là nữ phụ trong sách kia, cho nên Gia Cát Sơ Thanh đối với nàng mà nói, cùng lắm chỉ là một người xa lạ, cho dù nàng biết không ít chuyện của hắn, nhưng cái vòng ân oán tình thù luẩn quẩn là hoàn toàn không có khả năng. Có điều, Từ Man vẫn muốn cách xa hắn một chút thì hơn, nàng biết Hoàng Tú Oánh đối với Gia Cát Sơ Thanh có chấp niệm sâu bao nhiêu, có thể nói, dựa theo tư tưởng trung tâm của truyện, sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, nguyện vọng lớn nhất chính là bù lại tình ý mà Gia Cát Sơ Thanh đối với nàng kiếp trước, muốn cùng hắn bạch đầu giai lão. Cho nên, nàng đối với việc chia uyên rẽ thúy là hoàn toàn không có hứng thú.

Nơi này, Từ Man đang cúi đầu kịch liệt tiến hành đấu tranh tư tưởng, nơi đó Gia Cát Sơ Thanh lại đang lơ đãng vụng trộm quan sát vị biểu muội nho nhỏ này. Đây là lần đầu tiên hắn gặp vị quận chúa biểu muội của mình. Đừng thấy vóc người hắn nhỏ mà lầm, thật ra hắn còn lớn hơn cặp sinh đôi hai ba tuổi, nhưng do thân thể không khoẻ, hàng năm lại ở lỳ trong phủ Gia Cát, ngay cả tiên sinh cũng được mời vào trong phủ dạy học, chưa từng đến Tộc học bao giờ, cơ hội được gặp người thân cũng rất ít, cho nên lần gặp mặt này, tiểu cữu cữu Từ Văn Bân dĩ nhiên không nhận ra được hắn.

Gia Cát Sơ Thanh biết tổ mẫu và mẫu thân vốn không ưa vị Đại trưởng công chúa này. Tổ mẫu và cha của Tả tướng quân – cố Đại Đô Đốc là anh em bên nội, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, tình cảm rất tốt, sau khi xuất giá cũng không cắt đứt liên lạc. (bà nội Sơ Thanh là em gái bên nội của ông nội Hoàng Tú Oánh).

Cho nên, sau khi tổ phụ nhà họ Hoàng vừa chết, chuyện Đại trưởng công chúa không chút do dự mà tái giá, dưới con mắt của tổ mẫu là bất nghĩa đối với nhà họ Hoàng, lại tổn hại đến lòng liêm sỉ của nữ tử, đối với chuyện này rất phản cảm. Mà chính mẫu thân hắn – Từ gia Đại cô nương, đương nhiên cũng đứng trên lập trường của Từ lão phu nhân mà suy nghĩ. Có nhà nào lại đi thích một người con dâu thân phận quá mức cao quý chứ. Vì thế tổ mẫu và mẫu thân mặc dù ở trong phủ có chút xây sát về việc bếp núc, nhưng ở phương diện đối với Đại trưởng công chúa, cư nhiên lại thần kỳ có chung một thái độ thống nhất.

Tuy Gia Cát Sơ Thanh vẫn còn bé, nhưng hắn vốn thông minh từ nhỏ, đối với sự việc cũng hiểu thấu triệt, hơn nữa nam nhân nhà Gia Cát cũng không phải toàn người hồ đồ, có đôi khi tán gẫu vài câu cũng không kiêng dè Gia Cát Sơ Thanh, cho nên, hắn đối với nhà Đại trưởng công chúa vẫn rất hảo cảm. Lần này, vị tiểu biểu muội kia lại cứu hắn, càng khiến cho hắn có cảm giác thân thiết hơn. Nhìn đôi bím tóc nho nhỏ đáng yêu của tiểu biểu muội, khuôn mặt hồng hào, cánh môi có hơi cong cong, tựa như trái anh đào ngày hè, tuy rằng đôi con ngươi rũ xuống, nhưng lúc hắn vừa bước vào lền bắt gặp đôi mắt vừa to vừa sáng kia của nàng, linh động lại thiên chân, đây là lần đầu tiên hắn được gặp một bé gái đáng yêu đẹp mắt như vậy.

“Con của ta… Con của ta a…”

Cửa phòng lại được mở ra, một người phụ nữ vọt vào nhanh như cơn gió, ôm chầm lấy Gia Cát Sơ Thanh còn đang thừ người, sau đó gào khóc, làm cho Từ Man thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Đó… đó có phải là cái vị quý phu nhân lạnh băng ban ngày vừa gặp không, nhìn bà ấy đầu bù tóc rối, trâm sai nghiêng lệch, quần áo cũng nhăn nhíu giắt ngang trên người, hiển nhiên là vội vã ngồi xe ngựa đến, với tính cách mạnh mẽ kia của bà, cư nhiên lại thất thố ở trước mặt mẫu thân, thật sự là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

“Thỉnh an Đại trưởng công chúa, phò mã, thỉnh tha thứ cho chuyết kinh (cách gọi vợ thời xưa) nhất thời thất thố, vạn mong thứ tội.” Đi theo Từ gia Đại cô cô vào phòng là một người đàn ông trung niên, cùng Gia Cát Sơ Thanh có sáu phần tương tự, thâm y sắc huyền, cộng thêm áo lông chồn, một đôi giày gấm ‘đại bàng giương cánh’ như ẩn như hiện dưới vạt áo thâm y, vóc người hơi gầy, lại cực có sức sống, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế kiệt xuất, mười phần nho nhã điềm đạm.

Từ Văn Bân vội thả Từ Man xuống, đi ra nghênh đón, chắp tay nói: “Sao lại nói như vậy, tỷ phu lời này thật quá xa lạ rồi.”

Gia Cát Tòng Hưng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Từ Văn Bân, biểu tình nhu hòa hơn vừa rồi rất nhiều: “Đa tạ, Hoài Cẩn (tên tự), nếu không có đệ, đứa con trai này của ta…”

Từ Văn Bân dừng một chút, muốn nói lại thôi, nhìn nhìn tỷ phu mình, có mấy lời hắn muốn hỏi lại không biết mở miệng thế nào.

Gia Cát Tòng Hưng vừa nhìn liền biết, không khỏi thở dài nói: “Phái Bảo Thủ gần đây càng trở nên…”

Từ Văn Bân đầu tiên là sửng sốt, sau đó cắn răng một cái nói: “Huynh chẳng qua chỉ là một Thái Thường (chức quan trong Thái thường tự).”

Gia Cát Tòng Hưng cười khổ xua tay nói: “Đó cũng đã là một trong Cửu khanh rồi, huống chi em trai ta… Hàizz…”

Từ Văn Bân bất đắc dĩ, cũng trầm mặc, lúc này, Từ thị rốt cuộc khóc đã đủ, chậm rãi lấy khăn tay lau nước mắt, lại thấy trong phòng nhiều người như vậy, nhất thời ngượng ngùng, đành phải lôi kéo tay con trai, đi đến thi lễ với Đại trưởng công chúa.

Đại trưởng công chúa cũng bị hành động này của nàng làm cho hoảng sợ, phải biết rằng bà chị chồng này của nàng ngày thường mồm mép lợi hại thì không phải bàn tới, còn ỷ vào mình là đại tỷ của chồng mình, gặp mặt đừng nói hành lễ, ngay cả một cái cúi đầu cũng chưa từng có, nay điệu bộ này của nàng ta, ngược lại làm cho nàng không được tự nhiên. Cho nên liền vội vàng bước lên đỡ Từ thị, ngoài miệng không vui nói: “Đại tỷ sao lại làm thế, đều là người một nhà, tỷ làm vậy không phải xem như người lạ sao.”

Từ thị nguyên bản vì con mà cúi đầu, tuy nói nàng ngày thường chung đụng với cô em dâu này cũng không tốt, nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã cứu con trai mình, không nói trong lòng nghĩ thế nào, mặt ngoài cũng phải đi qua chứ, dù sao nhà Gia Cát là gia tộc thư hương, tuyệt đối không thể không hiểu quy củ được. Lại nói, nàng cúi đầu như thế, nếu đệ muội (em dâu) nhân cơ hội này mà châm chích nàng, cũng biểu lộ ra đệ muội không phải là người có khí độ, nàng nhẫn nhịn một chút cũng vượt qua được, ngày sau phần ơn cứu mạng nàng đi qua tặng một chút tục vật, là không cần phải nói thêm nữa. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ tới, cô em dâu tự cao tự đại không biết quy củ, không biết liêm sỉ trong miệng mẹ chồng và mẫu thân kia, cư nhiên lại thật tâm thật lòng đi tới đỡ nàng, chẳng những không nhân cơ hội trả thù, ngược lại còn nói tình chân ý thiết, điều này làm cho nàng có cảm giác ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’, khiến nàng xấu hổ nóng cả hai gò má, không biết nên làm sao cho phải.

Kỳ thật, Từ gia Đại cô cũng không phải là người xấu, lúc trước nàng như vậy, cũng là lẽ thường tình, ai lại không thân thiết với mẫu thân mình chứ, ai lại sẽ thích một kẻ ngoại lai thân phận cao quý tiến vào nhà mình như thế chứ. Hơn nữa đệ đệ mình trở thành phò mã, cực ít có cơ hội tận hiếu ở trước mặt mẫu thân, điều này khiến cho một nữ tử truyền thống như nàng đây rất không hài lòng, cứ cảm giác dường như đệ đệ đi ở rể vậy. Cho nên, đầy lỗ tai nàng đều là những lời nói xấu công chúa của mẹ chồng và mẫu thân, lại chưa từng chân chính tìm hiểu qua hoặc là tận mắt nhìn thấy vị công chúa tôn quý nhất Ngô quốc hiện nay này. Tuy nhiên, tình cảnh tiếp xúc hiện tại như vậy, bởi vì tương phản thật lớn, cho nên lòng Từ thị cũng rối loạn theo.

“Thỉnh an Đại cô cô.” Ba đứa bé khác trong phòng hiểu chuyện đi tới, cũng coi như giải vây cho không khí lúng túng giữa họ, ngược lại khiến cho Từ thị càng thêm tâm thần bất định, nàng từng nghe mẫu thân nói ba đứa bé này cũng không ngoan.

“Đa tạ Đại trưởng công chúa, nếu không nhờ các ngươi…” Từ thị ngẫm lại những đứa bé bị bắt đi, không phải đi ăn xin cũng đi ăn cắp, còn có đứa bị bán cho những tên nhà giàu có sở thích biến thái, hoặc bị bán vào chốn thanh lâu phố hoa, cho dù bị bán làm con người khác, cũng chắc chắn sẽ không được sống hoàn cảnh tốt hơn hiện tại được, hơn nữa thân thể con trai có bệnh, nói không chừng không đến vài năm đã bị hành hạ đến chết rồi, vừa nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy đau đớn như bị cắt da xẻo thịt vậy.

Đại trưởng công chúa cũng không phải người thiên chân không rành thế sự, cho nên thở dài, liền cầm khăn tay chấm nước mắt cho vị chị chồng này, bất luận như thế nào, trẻ con luôn vô tội, lỡ như thật xảy ra chuyện, nhà ai mà không đau lòng chứ.

“Sau này nên để ý một chút, con trẻ không thể so với ai khác, trăm ngàn lần phải cẩn thận.”

Nghe những lời thành tâm này, Từ thị vừa thẹn vừa đau lòng, nước mắt càng rơi nhiều hơn, ngoài miệng lại cực ác độc nói: “Lũ khốn kiếp kia, chờ ta bắt được bọn chúng, không lột da chúng nó là không được.”

Từ Man trốn ở một bên, nàng nghe được phụ thân và Đại cô phụ (dượng cả) nói chuyện, có thể thấy được chuyện biểu ca bị bắt cóc cũng không phải đơn giản, nói không chừng những nha hoàn thị vệ bên người biểu ca hiện tại dĩ nhiên đã bị hạ độc thủ.

“A nương, Sơ Thanh không sao, mẹ đừng khóc.” kéo tay Từ thị, Gia Cát Sơ Thanh hiểu chuyện ngửa đầu nói.

Từ Man bĩu môi, chả trách trong sách nói, nam tử đệ nhất ôn nhu là vị này, thật sự là từ nhỏ đã khéo hiểu lòng người, ngày sau lại càng là quân tử như ngọc, nếu không thì sao có thể làm cho nữ chính qua hai đời vẫn còn nhớ mãi không quên chứ. Có điều, thân thể hắn…

“Đại cô, tiểu ca ca thân mình thoạt nhìn không được dễ chịu cho lắm, có lẽ đã mệt rồi, để cho huynh ấy nghỉ ngơi một chút đi ạ.” Từ Man quyết định lỡ tốt thì tốt đến cùng, nhìn hắn như vậy, không biết có phát bệnh ở đây không, còn không bằng tiễn đi sớm một chút, đỡ phải xảy ra chuyện, đến lúc đó Gia Cát lão phu nhân còn không giận chó đánh mèo mới là lạ.

Đám người lớn lúc này mới phản ứng, thời gian dài như vậy, thằng bé lại vừa bị kinh hách, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, sợ là sẽ xảy ra chuyện, huống chi thân mình Gia Cát Sơ Thanh thật sự không tốt, còn cần phải mời đại phu đến.

“Xuân Nha, ngươi bảo Linh Nhất cầm bái thiếp của ta đi mời Hầu thái y, đi một chuyến đến phủ Gia Cát.” Đại trưởng công chúa không một chút hẹp hòi mà đứng lên, nói với nha hoàn.

Lúc này, hai vợ chồng Gia Cát nhất thời lộ ra ý cười xúc động, dù sao Hầu thái y có y thuật cao siêu, lại chỉ chịu xem bệnh cho hoàng thất, nếu không phải có đặc chiếu (chiếu chỉ đặc biệt), thì có mời thế nào lão cũng không ra tay. Như vậy, nói không chừng, bệnh tình của Gia Cát Sơ Thanh có thể thêm vài phần hy vọng.

“Đệ muội, ngươi…” Từ thị lau nước mắt, lần đầu xúc động nhìn Đại trưởng công chúa, trong lòng đầy cảm kích.

“Ngươi cũng đã gọi ta là đệ muội ngươi, người một nhà không nói lời khách sáo, nhanh chân trở về đi.” Đại trưởng công chúa điềm đạm cười nói.

Cả nhà Gia Cát thật tâm thật ý hành lễ rồi đi về, trước khi đi, Gia Cát Sơ Thanh lại đi đến trước mặt Từ Man, nhẹ nhàng cười, ‘tấn công bất ngờ’ mà nắm tay Từ Man, lắc lắc nói: “Tiểu biểu muội, hôm nay ca ca cảm ơn muội, sau này muội nhất định phải tới phủ ca chơi đó, biểu ca sẽ chiêu đãi muội thật tốt.”

Dứt lời, cũng không chờ Từ Man đáp lời, liền đi theo cha mẹ ra ngoài.

Từ Man như bị sét đánh nhìn nhìn bàn tay bị Gia Cát Sơ Thanh nắm, trong lòng run rẩy, may mắn không có nữ chính ở đây, bằng không bàn tay này của mình sẽ bị chém đứt mất, có hay không có? Ông anh à, ta dầu gì cũng đã cứu ngươi, ngươi đừng có lấy oán trả ơn chớ!
Bình Luận (0)
Comment