Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 121

“Hôm kia, nghe nói hôn sự của công chúa Thục Viện đã được định rồi.” Hôm nay là sinh nhật của Chu Hoàn, Từ Man đặc biệt đến cửa chúc mừng, lại nói tuy ngày sau hai người không được ở cùng nhau, nhưng chung quy cũng là chị em dâu trên cơ sở là bạn khuê mật, có thân thiết hơn chút.

Sáng sớm Từ Man cũng nghe được từ chỗ mẫu thân.

“Nghe nói đã định là con trai út của nhà Hộ bộ lang trung.”

“Nhưng gia đình nọ là được điều ra ngoài mới trở về gia nhập vào vòng xã giao tiếp trong kinh thành, nghe đâu quê mùa không nói, ba đứa con trai trong nhà đều không có tiền đồ gì.” Chu Hoàn nhíu mày, không hiểu sao Thục Viện bỗng dưng lại nhìn trúng nhà đó.

“Đây có là gì, con trai út của Hộ bộ lang trung tính cách yếu đuối, vì mẫu thân hung hãn chỉ thương mỗi trưởng tử, bỏ quên đứa con út kia, một người nam nhân thiếu chủ kiến như vậy, tương lai vào phủ công chúa, còn không phải mặc sức cho Thục Viện bắt bí sao?” Từ Man cười cười, Thục Viện không gả cho Gia Cát Sơ Liêm được, hẳn cũng sẽ không bạc đãi chính mình.

Chu Hoàn cầm cây quạt tròn mới được tặng, khó hiểu nói: “Cũng không thể vì dễ bắt nạt mới gả cho nam nhân như thế được.”

“Nào có chuyện tùy tiện gả chứ?” Từ Man cười mỉa, lại nói: “Tuy nói vị trí của lang trung trong Hộ bộ không tính là cao, nhưng ba năm sau chính là thị lang, Hộ bộ là vị trí gì, là chức quan coi quản quốc khố của Ngô quốc chúng ta đấy, với tính tình của Thục Viện, nào có chuyện vô duyên vô cớ chọn trúng nhà này được.”

“Nhưng vậy nàng ta cũng không thể…” Chu Hoàn không nói nổi nữa, phần lớn nữ tử trên đời này đều là như thế, nhìn vào gia thế, nhìn vào lợi ích. Những người có thể được gặp gỡ rồi quen biết nam tử làm bạn cả đời giống như nàng và Từ Man, thực không nhiều lắm.

Từ Man cũng nghe ra nàng ý tại ngôn ngoại, thật ra đương triều công chúa hạnh phúc hơn nhiều so với những triều trước, không có kẻ thù bên ngoài đột kích, cũng không cần hòa thân, chỉ cần Hoàng đế không có ý tưởng đặc biệt gì, bình thường đều có thể dựa vào tâm nguyện của bản thân mà gả cho lang quân như ý. Nhưng ngặt nỗi có người không biết quý trọng hạnh phúc, luôn muốn dùng chính bản thân mình làm mồi để mưu lợi. Tuy nhiên, những chuyện này Từ Man cũng không quản được, mỗi người đều có ý tưởng của riêng mình, hơn nữa hạnh phúc trong con mắt của nàng, dưới cái nhìn của Thục Viện, không nhất thiết là thứ quan trọng.

“Ta nghe nói Hoàng gia Đại cô nương cũng định thân rồi.” Nhắc đến Hoàng Tú Oánh, Chu Hoàn liền nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, mặc dù Từ Man không nói rõ, nhưng Chu Hoàn cũng không ngốc, liên hệ với chuyện sau đó, nàng cũng có thể đoán được đại khái.

Từ Man kinh ngạc nhìn nàng, chuyện này vậy mà nàng chưa từng nghe nói.

“Tào gia cũng không rêu rao lắm, cũng bởi vì nhà chúng ta là võ tướng mới biết được tin.” Chu Hoàn cũng biết Từ Man nhất định là không biết.

Từ Man quả thật không ngờ tới, Hoàng Tú Oánh đã thành ra cái dạng kia mà còn có thể lấy chồng, nàng vốn đinh ninh rằng Hoàng Tú Oánh dù không bị đưa đến từ đường, cũng khẳng định là phải ở trong Hoàng phủ cả đời, không thể ra ngoài nhảy nhót nữa rồi. Hiện tại đùng một cái hay tin nàng ta sắp xuất giá, quả là có chút giật mình.

“Người nào của Tào gia?”

Chu Hoàn đặt chiếc hộp lên bàn, lại dùng quạt tròn che mặt, nhỏ giọng nói: “Chỉ là một Tạp hiệu tướng quân, vốn là một môn hạ dưới trướng của cố Đại Đô Đốc, sau mới bị giáng thành tướng quân.”

“Vậy hắn ta nguyện ý lấy Hoàng Tú Oánh ư?” Tuy rằng Hoàng Tú Oánh không đến mức rêu rao đầy đường, nhưng thanh danh quả thật cũng không tốt.

“Lúc trước hắn đã mất một bà vợ, tuổi lại lớn, xấp xỉ 40 rồi, tiểu thiếp trong hậu viện thì vô số.” Chu Hoàn nói xong, thở dài, kiểu này thì rõ ràng là không xứng đôi rồi.

Từ Man im lặng, an bài này khẳng định không phải là điều nhà họ Hoàng có thể làm được, không nói đến vị huyện chủ hung hãn kia, mà Hoàng tướng quân cũng không có mặt mũi đem con gái gả cho cấp dưới, chỉ sợ trong chuyện này có bóng dáng của Đại hoàng tử hoặc là Hoàng mỹ nhân, quả đúng là xem như “tận dụng đồ bỏ đi”.

Thấy Từ Man trầm tư, Chu Hoàn cũng không tiếp tục nói nữa, ngược lại phe phẩy cây quạt tròn, nghi hoặc nói: “Mỹ Yên rõ ràng nói sẽ đến mà, sao đến giờ còn chưa thấy bóng dáng.”

“Sợ là đã đến đằng trước rồi, chúng ta trốn trong này không thấy nàng ta là phải.” Từ Man hồi thần cười nói.

Chu Hoàn lại lắc đầu nói: “Ta với nàng ta là bạn từ thuở nhỏ, lần nào sinh nhật ta mà nàng ta không vào thẳng trong viện, ngoài kia ồn ào khó chịu lắm, hôm nay ngược lại đến muộn.”

“Chi bằng chúng ta ra phòng khách đằng trước xem thử, trốn miết ở trong này cũng không hay lắm.” Từ Man nói xong đứng lên, giũ giũ áo váy, từ trên bàn cầm lấy chiếc quạt tròn hình hồng quả tiên thảo, ngoái đầu phe phẩy quạt cười nói.

Chu Hoàn cũng biết thời gian không còn sớm, khách khức ước chừng đều đã đến đủ, dầu gì cũng là sinh nhật của nàng, cũng không nên để cho một mình mẫu thân bận rộn ngoài đó.

“Ngươi cũng đã đính hôn rồi, sinh nhật chỉ là hình thức thôi, ra chào hỏi đôi câu rồi trở về là được.” Từ Man khoác tay nàng ta, nhỏ giọng nói.

“Nói cái gì đó!” Chu Hoàn đe nạt liếc mắt một cái, mặt có chút hồng, song vẫn hỏi: “Vậy ngươi cùng Gia Cát gia nhị lang…”

Từ Man đến là thoải mái nói: “Cuối tháng này cữu cữu ta sẽ tứ hôn.”

Chu Hoàn được nàng kéo đi, trong bụng nghĩ sau này trở thành chị em dâu với Từ Man, ai nấy cũng không phải người thích so đo, lâu nay tình cảm vẫn luôn rất tốt. Lại nghĩ tới lời mẫu thân nói với mình, hôn sự tốt như vậy là điều mà Chu gia nhà họ vốn không ngờ tới, đặc biệt là gia quy của Gia Cát gia, sau này trong nhà không có thiếp thất, chỉ cần hai người ‘cầm sắt cùng vang’, lại có con cái… sợ là trong thành Kiến Khang có biết bao người hâm mộ nàng.

Từ Man thấy nàng cười ngượng ngùng, lại hàm chứa khát khao, chính mình không kiềm được cũng nở nụ cười theo.

“Hai người các ngươi cười cái gì thế…”

Từ Man cùng Chu Hoàn còn chưa ra khỏi viện, đã nghe thấy phía trước có người đi tới, lại đợi người nọ đến gần mới thấy, chính là Gia Cát Mỹ Yên đang chầm chậm đi tới.

Gia Cát Mỹ Yên sắc mặt có chút không được tốt, nụ cười cũng có chút cứng ngắc, nhưng hôm nay là sinh nhật Chu Hoàn, nàng ta rốt cuộc vẫn có đến.

“Nha đầu chết tiệt kia, trễ thế này mới đến, đáng đánh.” Chu Hoàn cũng nhìn ra tâm tình Gia Cát Mỹ Yên không tốt, buông Từ Man ra tiến lên túm lấy nàng ta, lại làm bộ không nhìn ra vẻ mệt mỏi của nàng.

“Cái gì mà trễ, rõ ràng là A Man đến sớm thì có.” Gia Cát Mỹ Yên cự nự bĩu môi, đã có vài phần sinh động hơn.

“Dạ dạ… là ta đến sớm, nhanh chút, quà sinh nhật đâu?” Từ Man lấy quạt tròn chỉ vào nàng ta, bĩu môi nói.

“Ngươi tặng cái gì? Ta thế mà tặng toàn đồ tốt không đấy.” Gia Cát Mỹ Yên dương dương đắc ý bảo một nha hoàn phía sau bưng một cái hộp lên.

Chu Hoàn liếc nhìn Từ Man, duỗi tay nhận lấy hộp mở ra, bên trong là một tấm bình phong để bàn* (dùng để trang trí), chính là con chim hỉ thước thêu trên nó trông đặc biệt sống động, hệt như muốn bay ra khỏi khung, hỉ thước đăng chi (chim khách bay lên cành), bất luận là dùng chúc thọ hay là chúc Chu Hoàn hạnh phúc, đều là vật rất có dụ ý.

* tấm bình phong để bàn: nguyên văn “sáp bình”, bình thường vật trang trí là đồ thêu hoặc điêu khắc

“Đây… đây không phải là tấm bình phong “Hỉ thước đậu ngọn mai” của Dương nương tử – đại sư Tô tú của tiền triều, mà lần trước Hoàng hậu nương nương cho ngươi sao?” Chu Hoàn mừng khôn tả xiết nói, yêu thích vuốt tấm bình phong kia không buông tay. (Hoàng hậu là chị của mẹ Mỹ Yên)

“Năm ấy ta thấy ngươi thích, còn nghĩ một cô nương giỏi võ, đời nào lại đi thích mấy thứ đồ thêu thùa này, nghĩ bụng năm nay ngươi cũng sắp lấy chồng rồi, về tình về lý, ta cũng phải tặng ngươi một phần quà vừa lòng chứ.” Gia Cát Mỹ Yên mặt mày đượm ý cười, nhưng ánh mắt lại ảm đạm.

Từ Man ghé sát vào cũng nhìn ra được đây là vật tinh xảo khéo léo, tuy nói là đồ từ tiền triều, nhưng có thể thấy được Gia Cát Mỹ Yên gìn giữ rất kỹ, đến cũng là vật tốt.

“Chậc chậc, ván này xem như ta thua.” Từ Man ra vẻ buồn bực nói: “Sợi dây trang sức Tây dương bé tí kia đích thị là kém hơn rồi.”

“Chứ sao, mà là sợi dây Tây dương gì thế?” Gia Cát Mỹ Yên đầu tiên là đắc ý, ngay sau đó cũng tò mò hỏi.

Ba người họ lại lấy cớ này về lại phòng, Chu Hoàn lại cho bọn nha hoàn lui ra để dễ dàng nói chuyện.

“Trông sắc mặt ngươi không được tốt, bị ốm à?” Chu Hoàn lấy một chiếc hộp trong hòm trang sức ra, đặt vào tay Gia Cát Mỹ Yên.

Gia Cát Mỹ Yên mở chiếc hộp nhỏ kia ra, nằm trên mặt vải nhung mềm, là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền bằng vàng là một em bé khoác một chiếc yếm kỳ quái, dây yếm cột hai bên, tóc ngắn ngủn lại còn xoăn tít, trên lưng còn có một đôi cánh nhỏ (thiên thần đấy ạ), trông rất kỳ lạ, nhưng biểu tình nhìn giống như thật, linh động đáng yêu, và cả đôi mắt xanh thẳm có thần kia nữa, cũng không biết là dùng đá gì khảm vào.

“Dễ thương quá đi…” Gia Cát Mỹ Yên vuốt lên mái tóc quăn của em bé, lẩm bẩm nói.

“Còn sao nữa, giống hệt như một em bé bằng vàng ấy.” Hiển nhiên Chu Hoàn cũng rất thích.

“Mà em bé sao lại có hình dáng này, còn là mắt màu xanh lam nữa? Chưa từng nghe nói là có loại thần tiên này a?” Gia Cát Mỹ Yên ngẩng đầu hỏi.

Từ Man cười, giải thích nói: “Đây là thần tiên của người nước ngoài bên kia đại dương, dĩ nhiên khác với nơi này của chúng ta rồi.”

“Là thần Tống Tử (mang đến con trai)* sao?” Gia Cát Mỹ Yên lật bé con kia ra sau, nhìn thấy cái mông trần xiu xíu kia, nhoẻn miệng cười.

* Tống Tử: là một vị thần may mắn của dân gian, bảo hộ thế nhân sinh con dưỡng cái. (Tống Tử có nghĩa là mang đến con trai)

Từ Man rất muốn nói, đây rất có khả năng là mang tình yêu đến mới đúng (thần tình yêu), lại sợ quá lộ liễu, đành phải nói: “Đây là phù hộ vợ chồng hòa thuận, coi như là mang đến con cái đi.”

Tai Chu Hoàn nóng lên, xấu hổ huých Từ Man một cái.

Gia Cát Mỹ Yên lại cười khổ.

“Ngươi đến cùng là làm sao? Nơi này chỉ có ba người chúng ta, nếu ngươi cứ mãi nén nhịn như thế, thân mình khẳng định không chịu nổi đâu.” Từ Man nghiêm túc nhìn Gia Cát Mỹ Yên, mở miệng khuyên giải.

Gia Cát Mỹ Yên vân vê đứa bé kia trong tay, nhìn nụ cười toe toét của nó, hai mắt cũng không kiềm được mà dịu xuống.

“Đinh Huệ Quân nói, gần đây ca ca nàng ta không ngừng hỏi thăm nhà ta.”

Từ Man cùng Chu Hoàn đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, đều im lặng.

“Nàng ta nói, ca ca nàng cũng hỏi thăm một chút về ta. Ban đầu ta còn rất vui, nhưng sau đó ta từ một nơi khác nghe nói, trước đó hắn thường xuyên ra vào phủ công chúa.” Gia Cát Mỹ Yên cười khổ nhìn Từ Man nói: “Ta tuy rằng ngưỡng mộ hắn, nhưng không có nghĩa ta là một đứa ngốc, những kẻ đó cố ý muốn gây bất hòa tình cảm giữa chúng ta. Ngay cả mẫu thân ta cũng nói với ta, nói hắn không xứng với ta, đừng vì một người như thế mà phá hỏng tình bạn của chúng ta.”

Từ Man toan mở miệng, Gia Cát Mỹ Yên đã lập tức nói: “Chuyện giữa ngươi và đường huynh ta, làm sao ta có thể không biết, họ nói ngươi là người bắt cá hai tay, cũng chỉ là muốn đem ta làm mũi thương. Ta không phiền não vì chuyện này, cho nên căn bản sẽ không để ý tới, nhưng điều khiến ta khổ sở là, mặc dù Đinh Huệ Quân gần đây mới giao hảo cùng ta, nhưng ta lại đối đãi với nàng ta thật lòng. Thế mà nàng ta lại lấy hôn sự của ca ca nàng làm điều kiện, muốn ta tìm cách làm cho nàng ta được gả vào phủ công chúa, nàng ta biết rõ ta là người thế nào, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

“Ta biết ngươi là người thế nào, đương nhiên sẽ không xa lạ với ngươi.” Từ Man vươn tay ôm lấy Gia Cát Mỹ Yên.

“Chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng lúc ta ngỡ rằng người kia rốt cuộc đã để ý tới ta, lại không ngờ rằng, hắn là vì hay tin, biết tổ phụ ta sắp trở lại triều đình, mới nổi lên tâm tư đó…” Gia Cát Mỹ Yên vùi đầu trong lòng Từ Man, thanh âm dần dần nghẹn ngào.

“Tình cảm như thế, ta mới không cần!”
Bình Luận (0)
Comment