Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 122

Ngày hôm đó, Gia Cát Mỹ Yên thỏa sức khóc một trận, khiến ba người họ đến tối muộn mới rời khỏi viện. Sau lần đó, Từ Man vẫn luôn nghĩ, giả sử Gia Cát Mỹ Yên không biết Đinh Hạo Nhiên là vì gia thế mới sinh ra hứng thú với nàng, hoặc là cho dù có biết, cũng tự tin cho rằng sau khi thành hôn chính mình có thể chiếm được trái tim Đinh Hạo Nhiên. Như vậy, liệu vẻ mặt u sầu của Gia Cát Mỹ Yên lúc này, có lẽ sẽ là vẻ mặt đầy mong chờ về một cuộc sống tốt đẹp của tương lai chăng.

Chỉ tiếc, không có nếu như, cũng không có giá như, trước giờ tính cách của Gia Cát Mỹ Yên không chứa nổi một hạt cát trong mắt, đối với nàng mà nói, cho dù không tìm được một nam nhân tình trường si tình giống như Gia Cát Sơ Thanh, cũng nhất định phải tìm được một đại nam tử đầu đội trời chân đạp đất giống như Gia Cát Sơ Liêm vậy.

Mà kiểu người như Đinh Hạo Nhiên, một thời gian trước còn đang chăm chăm quận chúa của phủ công chúa, sau biết được quận chúa đã định hôn sự, còn sắp được tứ hôn, cư nhiên không có lấy một chút đau khổ, liền tức khắc dời tầm mắt lên người Gia Cát Mỹ Yên, loại nam nhân như vậy thật sự là quá thực dụng, cũng thật đáng sợ. Hạng người như vậy, có lẽ có thể cùng hưởng phồn hoa, lại không thể cùng chia hoạn nạn.

Sau Gia Cát Mỹ Yên dần dần giảm bớt liên lạc với Đinh phủ, Từ Man thấy thế cực kỳ bội phục, trước đây nàng vừa nhìn là hiểu, Gia Cát Mỹ Yên đối với Đinh Hạo Nhiên cho dù từ đầu chỉ là vì bề ngoài, nhưng chung đụng lâu như vậy, tình cảm cũng sẽ từng bước sâu nặng. Nếu muốn cứ thế mà một đao cắt bỏ, thì nỗi đau bi tình kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng được, bằng không tại sao bất luận cổ kim đều có nhiều nữ nhân như thiêu thân lao đầu vào lửa mà ‘lấy thân quên tình’ như vậy chứ. Nhưng chỉ có nỗi đau kia, Gia Cát Mỹ Yên mới có thể ra đi mà không quay đầu lại, quân đã vô tình, ta liền rời đi.

Kỳ thật Từ Man cảm thấy tiếc thay cho Đinh Hạo Nhiên, bất luận là trong sách hay là trong kiếp này. Hoàng Tú Oánh của kiếp thứ nhất trong sách, mặc dù có chút tùy hứng, song lại không mất đi thiên chân khả ái, lại đối với Đinh Hạo Nhiên tình sâu bén rễ, chỉ tiếc đến cuối cùng dẫn đến kết cục kia. Mà ở kiếp hiện tại này, Gia Cát Mỹ Yên đối với hắn nhất kiến chung tình, tính cách lại ngay thẳng hào phóng, hoạt bát đa tình, nhưng hết lần này đến lần khác vì bị người Đinh gia lợi dụng, mà thất vọng rời đi. Hai nữ nhân này, đối với Đinh Hạo Nhiên đều là thật tâm, nhưng thứ mà Đinh Hạo Nhiên muốn, căn bản không phải những thứ họ có thể cho, cho nên hắn đáng sống một cuộc đời cô độc, không hề có một ai có thể cùng hắn ý hợp tâm đầu, càng đừng nói là cảm nhận được lưỡng tình tương duyệt, tình thâm của lúc cùng chung hoạn nạn. Trong thế giới của hắn, hoặc là nói thế giới của Đinh gia, ngoài quyền lợi ra thì không hề có thứ gì khác, đáng tiếc, đáng thương, mà cũng thật đáng buồn.

Cuối tháng đó, sau khi nghe tin Hoàng đế đột nhiên ban hôn quận chúa cho một kẻ thương nhân như Gia Cát Sơ Thanh, trên triều đình lại bắt đầu trở nên có chút hỗn loạn, rất nhiều người không rõ hàm ý của Hoàng đế, cho là có hiềm khích gì đó với phủ công chúa, mà người biết nội tình, lại hiểu rõ mồn một, xem ra Hoàng đế đã hạ quyết tâm sửa lại án sai của Gia Cát gia, lại còn muốn vực dậy cả nhà Tả tướng.

Sau đó, lang chủ đại phòng của phủ Gia Cát – cha đẻ của Gia Cát Sơ Thanh, nguyên Thái Thường được gọi vào cung. Rất nhanh, Hoàng đế đã lật lại bản án vụ công chúa bị đâm năm đó, giải tội cho phủ Gia Cát. Lang chủ đại phòng của Gia Cát gia, cũng vì mấy năm nay say mê học vấn mà không để ý tới chính sự, được phong làm Thái tử Thiếu phó, cũng không có thực quyền, chỉ chuyên tâm ở trong Cung học giảng dạy cho Tứ hoàng tử cùng với những công tử trong tộc.

Có điều, đợi sau khi cả nhà đại phòng Gia Cát gia chuyển về nhà cũ trước kia, rồi thay tấm biển phủ Thái tử Thiếu phó, vẫn không thấy bóng dáng của Tả tướng xuất hiện, khiến những người cứ đinh ninh rằng Hoàng đế sẽ ban thưởng liên tiếp, thất vọng. Cũng có vài kẻ bên Phái Bảo Thủ muốn thừa dịp Tả tướng khởi phục mà động chút tay chân, không thể không một lần nữa ngủ đông, cắn răng tiếp tục chờ.

Vì Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh đã được ban hôn, cũng đã nạp thái, trao đổi bát tự, chỉ chờ cuối mùa xuân sang năm Gia Cát Sơ Thanh đến đón dâu. Cửa hôn sự này nay là ván đã đóng thuyền, cho nên Đại trưởng công chúa mọi ngày nhắm một mắt mở một mắt, liền thay đổi, kiên quyết không cho Từ Man trước khi cưới gặp mặt Gia Cát Sơ Thanh, thay vào đó bắt nàng ở trong phủ thêu hà bao túi thơm, và cả một ít vật nhỏ. Mặc dù đồ cưới thậm chí là hôn phục của Từ Man đều do hoàng gia chuẩn bị, nhưng một ít vật nhỏ, đặc biệt là quà gặp mặt phải đưa tặng thân thích, suy cho cùng cũng không nên mượn tay người khác. Nghe nói năm đó dù Đại trưởng công chúa gả cho Hoàng tướng quân, mấy thứ quà tặng gì đó đều là tự mình chuẩn bị, không có chút nào qua loa.

Từ Man không được gặp Gia Cát Sơ Thanh, sốt ruột cũng không phải là Từ Man, mà là Gia Cát Sơ Thanh – cái người mới được nếm mùi vị lưỡng tình tương duyệt, hầu như là ngày nhớ đêm mong, hận không thể chạy thẳng đến phủ công chúa, nhưng quy củ còn đó, hắn có ngứa tim ngứa phổi cách mấy, cũng không muốn rước thị phi cho Từ Man.

Vì thế, thực khóc không ra nước mắt, thiếu niên nào đó vào một ngày rời giường, phát hiện quần lót ẩm ướt.

Gia Cát Sơ Thanh đầu tiên là kéo cái quần ẩm ướt, phát ngốc hơn nửa ngày, sau đó mới luống cuống tay chân, mặt mày đỏ bừng cởi quần ra, lại mở ngăn tủ đựng đồ lót ngày thường, lấy ra một chiếc quần mới, cuối cùng dùng chiếc quần lót dơ qua quít chà lau trên người một phen, mới mặc quần mới vào, thở phào một hơi.

Mà chiếc quần lót cũ nhăn dúm kia, đáng thương nằm trên mặt đất, đâm thẳng vào hai mắt Gia Cát Sơ Thanh.

Rất nhanh, Hàn Y ở ngoài cửa liền ngửi thấy một mùi khét kỳ lạ, trong lòng căng thẳng, vội đẩy cửa đi vào, chỉ thấy chậu than dưới gầm giường bị kéo ra, chậu than này trong ngày thường được dùng để tiêu hủy tin tức quan trọng, lúc bấy giờ bên trong đang đốt một đụm vải không biết là thứ gì.

“Chủ thượng, cái này…” Hàn Y biết có một số việc hắn không thể hỏi.

“Ngươi đi ra ngoài đi, đóng cửa lại, ta đã mở cửa sổ, không có gì đâu, nhớ đừng cho ai khác vào được,” Gia Cát Sơ Thanh nghiêm mặt nói.

Hàn Y lập tức vẻ mặt căng thẳng, trịnh trọng nói: “Dạ.”

Nhìn Hàn Y xoay người đi ra ngoài, Gia Cát Sơ Thanh chột dạ rũ hai vai, nhìn đụm quần lót cháy đen thui kia, thở dài.

Đợi cho miếng vải kia đã bị đốt không còn nhìn ra hình dạng, Gia Cát Sơ Thanh đen mặt lại, từ bên trong đi ra, bảo Hàn Y vào thu dọn hài cốt, còn luôn miệng dặn dò hắn không được cho bất cứ kẻ nào biết được.

Hàn Y cho là chuyện gì trọng đại, đương nhiên rất nghiêm túc mà ghi nhớ trong lòng.

Sau khi ăn sáng xong, Gia Cát Sơ Thanh ở trong phòng đi tới đi lui, gần như sắp mài mòn đế giày đến nơi. Lại nhớ tới chuyện hôm qua hắn cùng với phụ thân đi đón tổ mẫu, lại bị bà đối đãi lạnh nhạt, trong lòng càng thêm phiền muộn, thực hận không thể cho tổ phụ trở về sớm một chút, cũng chỉ có tổ phụ mới có thể nói được tổ mẫu, miễn cho tổ mẫu ngày ngày đều muốn tìm mẹ kế cho hai huynh đệ hắn.

Nhấp một ngụm trà, phát hiện loại trà Phổ Nhĩ lâu năm được đưa tới từ Vân Nam, lần này uống vào thấy có vị là lạ, nhưng rõ ràng là loại trà này mấy tháng trước uống còn thấy đặc biệt ngon.

*Trà Phổ Nhĩ là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao.

Nguồn gốc của trà Phổ Nhĩ từ Trung Quốc, do sản xuất tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này.

Đặt chén trà xuống, Gia Cát Sơ Thanh lại lấy sổ sách từ trên giá xuống, một tay gảy bàn tính, một tay lật sổ, nhưng tính liên tục hai ba lần, con số đều không khớp nhau, nỗi bực dọc trong lòng bất chợt đột phát ra. Hắn rầm một tiếng đập lên bàn tính, ngửa đầu ngồi phịch ra ghế, rất là bức bí không biết làm sao, nhưng hễ cứ nhắm mắt lại, nụ cười như tỏa nắng của Từ Man vẫn luôn lập lòe nơi đó, bên tai còn như truyền đến tiếng cười khanh khách của Từ Man, dịu dàng nói: muội thích huynh.

Gia Cát Sơ Thanh mở choàng mắt, nhoài người ra bàn, dán mặt lên trang sách, không nhúc nhích.

“Chủ thượng, chủ thượng!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Hàn Y.

“Chuyện gì?” Gia Cát Sơ Thanh tâm tình không tốt trả lời.

“Đại công tử của phủ công chúa vì giữ chặt xe ngựa chấn kinh, mà kéo bị thương tay.” Hàn Y vừa nghe ra Gia Cát Sơ Thanh có chút không vui, đành phải nhỏ giọng nói.

Ai ngờ cửa phòng bất chợt bị người đẩy ra từ bên trong, Gia Cát Sơ Thanh nhìn hắn chăm chăm nói: “Ai? Ai bị thương?”

“Là Đại công tử của phủ Đại trưởng công chúa ạ.” Hàn Y rụt cổ nói.

“Chuẩn bị xe! Ta muốn đi thăm.” Gia Cát Sơ Thanh câu lên khóe miệng, dường như tâm sự đều trôi đi hết, bầu không khí cũng theo đó mà mát mẻ hơn nhiều.

Hàn Y một bên đáp lời, một bên rất lấy làm lạ, không nói tay bị thương chỉ là vết thương nhẹ, mà nếu nói muốn lấy lòng anh vợ tương lai, cũng không cần cao hứng bừng bừng thế chứ, người khác không biết còn tưởng là chủ thượng đạt được gian kế cũng nên.

Gia Cát Sơ Thanh ngồi xe ngựa vội vàng thẳng hướng phủ công chúa, mà Từ Man lại nhìn tay đại ca, vẻ mặt bất mãn.

Từ Hải Sinh bị muội muội nhìn đến trong lòng sợ hãi, đành phải cười làm lành nói: “Lúc ấy huynh cưỡi ngựa, trên đường lại đông người, nếu không dừng xe ngựa kia lại, không nói người trên xe ngựa, mà dân chúng trên đường cũng sẽ gặp nguy.”

“Vậy con cũng không thể vội vàng chạy đến tìm chỗ chết chứ.” Bị con trai dọa tới mức hồn vía lên mây, Đại trưởng công chúa tức giận nói: “Thị vệ con mang theo đâu? Chết cả rồi sao? Con không tự mình xông lên là không được sao? Có thể chịu nổi không?”

“Lúc ấy nhất thời tình thế cấp bách, vả lại con đứng ngay vị trí tốt nhất, đợi điều thị vệ đến, vừa tốn thời gian không nói, cũng không dễ bắt được góc độ.” Từ Hải Sinh chột dạ nói.

“Huynh bớt vịn cớ đi, lần nào cũng nói nhị ca, đợi đến phiên mình còn không phải đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao.” Từ Man dốc sức châm chọc đại ca, cũng nên để cho đại ca nhớ rõ hơn chút.

Từ Hải Sinh chỉ có thể cười khổ mà hứng chịu, hai nữ nhân trong nhà hắn, ai cũng không đắc tội nổi, còn không bằng nói ít sai ít.

“Con cứ chờ xem, chờ A đa con về, xem ổng phạt con thế nào.” Đại trưởng công chúa ban đầu còn giọng điệu nặng nề, sau nhìn tay con trai lại đau lòng.

“Cái xe kia là của nhà ai?” Từ Man không muốn đại ca khó chịu, bèn tìm đề tài khác.

“Nghe đâu là của phủ Trường tín hầu.” Từ Hải Sinh nhớ đến bộ dạng tiểu nha đầu kia, xuống xe hai mắt đầy sùng bái, ngàn ân vạn tạ hắn, trông nàng cũng có chút hối hận.

“Sẽ không là thế tử Trường tín hầu đó chứ?” Nếu như vậy, may mà đám công chúa không gả cho hắn, một cái gối thêu hoa.

“Làm sao có thể.” Nhìn ra khinh bỉ của muội muội, Từ Hải Sinh buồn cười nói: “Đó là xe ngựa của Trường tín hầu, chứ không phải là của thế tử Trường tín hầu, bất quá cũng chỉ là thân thích, là đường muội của thế tử Trường tín hầu, một đích cô nương của nhị phòng Thôi gia.”

Đại trưởng công chúa chậm rãi nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Thôi gia đến từ phương bắc đó ư?”

Từ Man cũng biết Thôi gia, lúc trước Thục Thận muốn gả cho vị thế tử Trường tín hầu kia, nguyên nhân nhất lớn nhất ngoài nông trường nuôi ngựa ở phương bắc ra, còn có vùng đất rộng lớn và kỹ thuật chăn nuôi ngựa thuộc sở hữu của thị tộc Thôi gia ở phương bắc.

“Vâng, nghe nói…” Từ Hải Sinh hạ giọng nói: “Phương bắc cũng không an phận.”

Đại trưởng công chúa ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Thôi gia vẫn luôn trung thành với cữu cữu con, cha của ngoại tổ mẫu con từng cứu mạng Thôi gia, nói vậy lần này họ đến đây, cữu cữu con cũng có biết.”

Từ Man cảm thấy Kiến Khang sắp sửa không được yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment