Góp vui một
lúc lâu, Từ Man nhìn ra được, hôn sự của công chúa Hòa Húc đối với Tần
thái mỹ nhân mà nói, là việc vui cỡ nào. Cả bữa tiệc, trên mặt bà đều
mang đầy ý cười, thỉnh thoảng thậm chí còn nói đùa đôi câu, khiến cho
Hoàng đế và mấy vị tỷ muội đều rất mừng. Ngoài ra, còn có vài mệnh phụ
biết nhìn ánh mắt, thấy thế liền lơ đãng đem hôn sự của công chúa Hòa
Húc ra chúc mừng, tất nhiên miệng đầy lời hay, còn nói rất nhiều lời tốt về Lương tướng quân, làm cho Tần thái mỹ nhân nghe cười không khép
miệng được, còn hỏi một ít phong tục gả con gái của dân gian, cuối cùng
ngay cả phong tục sinh con trai trong nhà cũng không tha, có thể thấy
được bà có bao nhiêu coi trọng đối với đứa bé của công chúa Hòa Húc.
Trước đó Từ
Man đã dâng quà mừng thọ lên, hơn nữa Tần thái mỹ nhân đối với quà mừng
thọ của phủ Đại trưởng công chúa đưa đều rất hài lòng, cho nên ở trên
yến hội, Từ Man cũng không đi khoe mã ra vẻ thông mình, chỉ nói với mẫu
thân một tiếng, sau đó đi đến bàn của Chu Hoàn nói chuyện phiếm. Rất
nhanh, sau khi Thục Gia đã ăn được lưng lửng dạ, cũng chạy theo tới, mấy tiểu cô nương đem chuyện mới xảy ra gần đây ở trong thành Kiến Khang ra tán gẫu, mới nghe thấy trên bàn có hai vị cô nương đang nhỏ giọng trò
chuyện, thanh âm không lớn, nhưng mọi người bên cạnh đều có thể nghe rõ.
“Nghe nói Lại sư phụ bệnh rất nặng.”
“Đúng thế, nói là nằm đã nửa tháng rồi.”
Hai người
này Từ Man đều biết, là thư đồng của Thục Mẫn và Tôn Phỉ Nghiên, hôm nay Tôn Phỉ Nghiên cũng có đến, nhưng không tụ tập chung với họ, ngược lại
tán gẫu rất rôm rả với một vài gương mặt xa lạ. Từ Man biết từ lần trước sau khi nàng tùy ý châm ngòi quan hệ giữa Tôn Phỉ Nghiên và Hoàng Tú
Oánh, hai người họ đã không còn thân mật khăng khít như ban đầu nữa.
Nhưng Từ Man còn nghe nói Tôn Phỉ Nghiên cũng không buông tha cho Gia
Cát Sơ Thanh, còn đang đấu tranh với người trong nhà, có điều nhà hoàng
thúc gia gia lại không tiến bộ như nhà nàng, mặc dù nhà hoàng thúc gia
gia có một thứ tử làm buôn bán, nhưng nữ nhi của nhà ông là tuyệt không
cho phép gả cho thương gia.
Mặt khác,
bởi vì thân thể của hoàng thúc gia gia gần đây không được tốt, cho nên
sắp tới định đem vương vị Chiêu Vương của mình truyền lại cho đích
trưởng tử, Hoàng đế cữu cữu nhân tiện còn sắc phong cho đích trưởng tử
của hoàng thúc gia gia làm Vĩnh Ninh hầu, sắc phong cho Tôn Phỉ Nghiên
là huyện chủ, xem như đã xác định địa vị hoàng gia của một chi này.
“Lại sư phụ
làm sao lại bị bệnh?” rất lâu Từ Man không vào cung, Lại sư phụ chỉ là
một nữ quan, sẽ không có ai cố ý báo cho nàng biết, nhưng nàng đối với
Lại sư phụ cũng rất có hảo cảm, nàng nay có thể một tay viết thư pháp,
cũng là nhờ Lại sư phụ dạy dỗ nghiêm khắc, cũng coi như có ân dạy dỗ.
Thục Gia đến bàn bên này không có mẫu thân để mắt đến, tất nhiên là lại bắt đầu ăn,
vừa ăn vừa nói: “Bị bệnh đã một thời gian rồi, ban đầu nói là bị cảm
lạnh, về sau lại càng nghiêm trọng, nằm liệt giường luôn rồi, mấy ngày
trước ta còn đến thăm cô ấy, sắc mặt quả thật khó coi.”
Chu Hoàn và
Từ Man đã lâu không vào cung, mà Gia Cát Mỹ Yên thì căn bản là không
quen biết rồi. Từ Man nghĩ mấy khi có dịp vào cung, chi bằng nhân cơ hội đi thăm một chút, dù sao cách nơi này cũng cách không xa lắm, bèn nói
với Chu Hoàn: “Hay là, chúng ta đi xin phép, thuận tiện đi xem cô ấy một chút, đưa chút đồ cũng được.”
Cổ nhân luôn chú trọng thiên địa quân thân sư (trời đất, vua, người thân, thầy), mặc dù Lại sư phụ cũng không xem là sư phụ chính thức, nhưng suy cho cùng
cũng từng dạy dỗ các nàng. Chu Hoàn cũng nên đi thăm, bèn đồng ý, Thục
Gia cũng đang chuẩn bị đi chung, thì bị Giang lương nhân gọi qua. Từ Man nhìn qua bên đó, thấy vây quanh một đám phu nhân liền biết tâm tư của
Giang lương nhân, những mệnh phụ kia ngày thường không có lệnh không
được vào cung, Giang lương nhân căn bản không có cơ hội khoe con gái,
nay vừa vặn ngày mừng thọ Tần thái mỹ nhân, cũng tiện giao tiếp một
phen, không chừng có thể tìm một vị hôn phu tốt cho con gái mình.
Từ Man thấy
may mắn mình còn nhỏ tuổi, cho dù mẫu thân sốt ruột, cũng vẫn sẽ từ từ
mà đến, dù sao các nàng ở bên ngoài cung, muốn tìm hiểu cái gì cũng
tiện. Mà vì sự cố của Chu Hoàn trước đó, nên hôn sự của nàng cũng bị gác lại, ngay cả phụ thân nàng – Chu tướng quân dường như cũng không muốn
gả con gái quá sớm, trở thành lợi thế cho người khác. Thế nên dĩ nhiên
hai người họ được thảnh thơi, xin phép mẫu thân xong, liền mang theo tỳ
nữ đi đến hướng con hẻm Triêu Hợp.
Nơi đó bình
thường giành cho nữ quan phẩm cấp cao ở, trong đó sẽ có vài nữ quan
không những đảm nhiệm công việc dạy học trong Cung học, còn có chức vụ
ngày thường của mình, tỷ như Thượng y, Thượng thực, Thượng dược, Thượng
xá v.v… Nếu là nữ quan đắc lực bên người tần phi nào đó, thì sẽ làm việc ngay bên cạnh tần phi, ở tại thiên điện của các cung, chứ không ở nơi
này. Cho nên trong hẻm Triêu Hợp chỉ có nữ quan quản sự và những cung nữ cấp thấp.
Lúc còn học
tại Cung học, Từ Man cũng từng tới hẻm Triêu Hợp, nơi Lại sư phụ ở khẳng định tốt hơn so với cung nữ bình thường, lại còn có một tiểu cung nữ
hầu hạ riêng, đôi khi những tiểu cung nữ này nếu vận khí tốt, có thể trở thành đồ đệ của những nữ quan, tương lai tiếp nhận vị trí của họ, cho
nên bình thường những tiểu cung nữ đi theo bên người đều cực kỳ cung
kính nữ quan của mình.
“Vừa rồi
ngươi có thấy không, mẹ cả của Hoàng Tú Oánh đúng là có bản lĩnh, trong
bữa tiệc, Hoàng Tú Oánh một bước cũng không dám rời.” Chu Hoàn đi bên
cạnh Từ Man, thấy không có người mới nhỏ giọng nói.
Ban nãy Từ
Man cũng nhìn thấy, chỉ tiếc mẹ cả của nàng ta chỉ có thể quản nàng ta
nhất thời, dù sao đại đa số thời gian Hoàng Tú Oánh vẫn ở trong cung chỗ của cô mẫu nàng ta, nếu muốn hoàn toàn bị mẹ cả nắm trong tay, vậy cũng không dễ dàng, nếu có cách nào “nhất lao vĩnh dật” (làm một mẻ, khoẻ
suốt đời) thì tốt rồi. Dạo gần đây tiếp xúc với nàng ta vài lần, Từ Man
đều cảm thấy tinh thần nàng ta không được bình thường, dường như đã quá
mức trầm mê vào quan hệ nhân tình của kiếp trước. Lực ảnh hưởng của việc sống lại đối với nàng ta cũng chỉ là biết sớm một số việc có thể có
năng lực để thay đổi thôi. Nàng ta lại cứ luôn vây hãm trong thù hận như vậy, người luôn sống trong quá khứ, ngộ nhỡ thật sự phát điên lên, Từ
Man quả thật có hơi sợ.
Hai người họ đều biết võ, trong cung cũng không cho phép mang theo thân vệ đi khắp
nơi, cho nên mỗi người chỉ mang theo một tỳ nữ, vừa đi vừa trò chuyện,
không bao lâu đã đến con hẻm Triêu Hợp.
Hẻm Triêu
Hợp không có gì thay đổi với lần trước đến đây, hành lang gấp khúc vẫn
uốn lượn như trước, vẫn từng hàng cung nữ mặc y phục giống nhau thường
xuyên đi ra từ trong tiểu viện, vì cung nữ mới tới không ở chỗ này, nên
Từ Man và Chu Hoàn không sợ bị người đụng phải
Quen cửa
quen nẻo đi vào một tòa viện, tiểu cung nữ đang phơi quần áo trong sân
thấy các nàng vừa vào đến hiển nhiên có chút kinh ngạc, lập tức lau lau
tay, đi đến thi lễ nói: “Đại nhân vừa tỉnh dậy, mời đi bên này.”
Nữ quan bình thường cũng có phẩm cấp, cho nên tiểu cung nữ tôn kính xưng là đại
nhân, đương nhiên, nếu thành đồ đệ sẽ đổi thành gọi sư phụ.
Từ Man và
Chu Hoàn cũng không phải đến tay không, đem chút điểm tâm và trái cây từ cung của Tần thái mỹ nhân, xem như là mượn hoa hiến Phật, không tính là quá tùy tiện cũng không có vẻ cao cao tại thượng.
Vào cửa, rồi vào phòng ngủ, Từ Man ban đầu còn chưa để ý, chỉ cảm thấy trong phòng
có một mùi hương rất thơm, sau đó nhìn thấy Lại sư phụ nằm trên giường,
sắc mặt xác thực không tốt, vàng vọt như nến, còn liên tục ho khan,
chiếc cằm vốn tròn đầy cũng trở nên hơi nhọn, nhưng ý cười trên khuôn
mặt hòa khí kia vẫn không thay đổi.
“Lại sư phụ, sao cô lại bệnh thành như vậy, cũng không tìm một y nữ đến xem sao.” Từ Man ngồi xuống cạnh giường, cau mày nói, tuy rằng nữ quan không gọi
thái y được, nhưng y nữ trong Thượng dược cũng sẽ quen biết vài người,
cũng không đến nỗi nào chứ.
Hiển nhiên,
Lại sư phụ nhìn thấy Từ Man và Chu Hoàn đến, rất cao hứng, ho khan một
tiếng, cười nói: “Đã tìm rồi, nói là lúc nô tỳ bị cảm lạnh không kiêng
kẽ, kết quả bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng, phải dưỡng một thời gian mới
có thể tốt được.”
Từ Man oán
trách nhìn Lại sư phụ, bất mãn nói: “Lại sư phụ lúc nào cũng thế, đối
với chúng ta thì nghiêm khắc, nhưng lại không quan tâm đến bản thân mình gì hết.”
Lại sư phụ cười giả lả, lại bắt đầu ho khan.
Chu Hoàn đứng lên, đi rót cho Lại sư phụ chén nước, chuyện này cũng chỉ nàng mới có thể làm, dù sao thân phận Từ Man còn đặt đó.
“Mùi hương này là gì, ngửi rất thơm.” Chu Hoàn đặt chén nước vào tay Lại sư phụ, nhìn nàng uống xong, mới tò mò hỏi.
Lại sư phụ
uống một ngụm nước, ho đến tay có hơi run, song vẫn trả lời: “Đây là
tiểu nha hoàn của nô tỳ làm ra, nói là cái gì ổn định tâm thần thanh
phổi, nô tỳ nghe mùi thấy thơm nên đốt.”
Mặc dù Từ
Man cảm thấy dễ ngửi, nhưng đối với người từng sống ở hiện đại mà nói,
căn bệnh cảm mạo ho dữ dội như vậy, tốt nhất là lưu thông không khí, để
cho vi khuẩn bệnh tiêu tan, nhưng nàng cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể làm bộ đứng lên, muốn đi đến bên cửa sổ, định hé cửa sổ ra chút. Ai dè người vừa đứng lên, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người liền ngã xuống, Chu Hoàn kinh hãi lập tức muốn chạy đến đỡ nàng, thế nhưng
cũng ngã sóng xoài theo, bất tỉnh nhân sự.
Từ Man quỳ
rạp trên mặt đất, giữ một tia tỉnh táo cuối cùng, cố gắng kéo túi thơm
bên hông mình xuống, nắm trong lòng bàn tay che mũi lại, túi thơm này là từ sau lần nàng bị bắt cóc năm 7 tuổi, đặc biệt tìm một đại phu có
tiếng điều chế ra. Vì sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng làm
rất nhiều loại túi thơm phòng ngự mê hương này, sử dụng phối hợp với
từng trang phục, dù sao nếu muốn trên người thơm, nàng đã có nước hoa
hoa hồng, hơn nữa loại túi thơm này nâng cao tinh thần thanh lọc khí,
cho dù ở ngày thường cũng rất hữu dụng. Chẳng qua, Từ Man không tài nào
ngờ được, phòng ngừa chu đáo của nàng lại sẽ có một ngày phải dùng tới.
Theo mùi
hương thanh mát truyền vào mũi, đầu óc Từ Man cũng từng chút từng chút
tỉnh lại, liên tưởng từ đầu đến cuối một lượt, liền lập tức tìm được mấu chốt. Cũng không biết là ai muốn hại nàng, cư nhiên để cho người khác
tiết lộ bệnh tình của Lại sư phụ trước mặt nàng, dẫn dắt các nàng từ
trong yến hội đến nơi này thăm bệnh, sau lại mua chuộc tiểu cung nữ kia, chuẩn bị mê hương cho các nàng, nhưng hiển nhiên lúc ban đầu cũng không hoàn toàn đốt mê hương, phải đến khi các nàng đi vào, đợi một lát, mê
hương mới hoàn toàn phát huy tác dụng.
Bởi do mê
hương mà tay chân Từ Man có chút tê dại, cho dù nàng cố gắng hấp thu
dược tính từ túi thơm cũng cần một đoạn thời gian, nhưng ngay lúc nàng
còn đang nghỉ ngơi, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tim Từ Man bỗng chốc nhảy lên tới cổ họng.
Cước bộ chậm rãi mà tới, Từ Man giả vờ ngất xỉu, nắm chặt túi thơm trong tay, nằm
nghiêng đầu nhắm hai mắt lại, cố gắng giảm bớt hô hấp.
“Ngươi cũng
có ngày hôm nay, hừ! Ngươi không phải rất kiêu căng sao? Ngươi không
phải đánh vào mặt ta sao? Ngươi không phải hại mẫu thân ta sao? Ta muốn
xem thử, nếu mặt ngươi nở hoa rồi, còn có ai sẽ thích ngươi.”
Người nọ rõ
ràng dùng thứ gì đó để bưng kín miệng mũi, đoán là cũng sợ mê hương này, Từ Man hơi hé mắt, từ khóe mắt nhìn lén ra, lại phát hiện người nọ lúc
này đang cầm một thanh dao găm, nụ cười độc ác ngồi xổm bên cạnh mình.