Là Thục Mẫn, cư nhiên quả là Thục Mẫn, Từ Man cố gắng nín thở, không để cho mê hương tiếp tục ăn mòn đầu óc nàng. Ban nãy trong bữa tiệc, nàng đã để ý thấy
Thục Mẫn bất thường rồi, nhưng không ngờ tới, nàng ta cư nhiên tính kế
làm cho mình hôn mê, bây giờ còn muốn rạch mặt mình.
“Loại mê
hương này là thứ tốt, càng đốt tới cuối cùng thì dược lực càng lớn, cho
dù ta dùng dao khắc lên mặt ngươi, ngươi cũng không tỉnh lại được.” Thục Mẫn dùng khăn tay che miệng mũi, giọng nói có hơi bức bí, lại pha lẫn
điên cuồng, “Hơn nữa chờ ngươi tỉnh lại, sẽ không ai có thể tra ra thuốc mê từ trên người ngươi, tất nhiên cũng không tra ra được bắt nguồn, thế nào, có phải ta cũng thật thông minh hay không?”
Lưỡi dao
lạnh như băng dán lên mặt Từ Man, khiến cho Từ Man gần như không kiềm
được mà rùng mình một cái. Kỳ thật nàng vẫn không hiểu được, ngoại trừ
chuyện của An bát tử, mình rốt cuộc có xích mích gì với Thục Mẫn, bao
nhiêu năm nay luôn nhắm đến mình còn không nói, một vài thủ đoạn nhỏ
phiền phức cũng ấu trĩ buồn cười. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, Thục Mẫn sẽ đột nhiên trở nên âm độc như vậy.
“Mê hương
này mùi thật dễ ngửi.” Lưỡi dao chợt rời khỏi má Từ Man, Thục Mẫn đi đến cạnh bàn cầm lư hương còn đang đốt kia lên, nâng niu trong tay như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật.
Từ Man nằm
trên mặt đất, tay chân dường như đã khôi phục tri giác được đôi chút,
nàng ngẫm nghĩ, hiện tại mình nên nhảy lên đánh Thục Mẫn, hay là chờ lúc Thục Mẫn cầm dao tới, nhân cơ hội ngáng chân nàng ta té, sau đó lại
hung hăng đánh cho một trận đây?
Ai ngờ,
không đợi Từ Man hành động, chợt nghe bên ngoài có người ồn ào, dường
như muốn đi vào, Thục Mẫn sợ tới mức giật mình, lư hương trong tay
nghiêng đổ, hơn phân nửa mê hương bên trong đổ xuống bàn, mà Thục Mẫn
cũng không còn kịp nữa, thả lư hương lại chỗ cũ, đoạn cầm lấy dao đi tới Từ Man, xem ra cho dù vào lúc như thế này, nàng ta cũng không muốn
buông tha cho việc hủy hoại mặt Từ Man.
Nhúc nhích
ngón tay, Từ Man dằn lòng xuống, mặc dù không biết bên ngoài là ai đến,
nhưng nàng cũng không thể chờ chết, nghĩ trước quật ngã Thục Mẫn đã rồi
nói sau, dù sao mình cũng có võ trong người.
Nhưng tiếp
theo không có uy hiếp như dự đoán, cửa bị người từ bên ngoài đẩy đẩy,
Thục Mẫn không có thời gian lưu lại cho Từ Man một kỷ niệm “Đã từng đến
đây”. Oán độc mà tiếc nuối mở cửa sổ ra, đoạn xoay người đi ra ngoài.
Thục Mẫn vừa đi, Từ Man lập tức lại đem túi thơm che miệng mũi mình, hít vào một hơi thật sâu. Với sự hiểu biết về hương liệu của Từ Man và cả chi tiết mà
Thục Mẫn lơ đãng lộ ra, xem ra loại mê hương này là hàng chất lượng tốt, có thể nhanh chóng hòa tan trong không khí, cho dù nhập vào thân thể,
đợi sau khi người tỉnh lại, thành phần sẽ lặng yên biến mất, khiến không ai tìm ra được sơ hở. Vừa rồi lại nhìn động tác của Thục Mẫn, cho dù
nàng ta mở lư hương ra, lại không có ý định hủy thi diệt tích, như vậy
chứng minh trong tro hương cũng sẽ không lưu lại thành phần gì đặc biệt, quả thật là thứ giúp giết người cướp của tuyệt vời.
Lần này cửa
lại bị mở mạnh ra, Từ Man thở dài một tiếng, không thể không nằm trở lại trên đất giả chết, cũng may túi thơm phát huy đủ tác dụng, không nói có thể đứng lên khôi phục như thường, mà đánh văng vài tên vẫn là không có vấn đề.
Người lần
này đi vào, rón ra rón rén, lại là hai người, cước bộ có hơi nặng, hẳn
là không phải người tập võ, Từ Man đưa lưng về phía họ không dám quay
đầu. Bởi vì nàng không biết lai lịch người tới, hơn nữa không biết bên
ngoài rốt cuộc còn có ai khác hay không.
Cảm thấy hai người kia tiến vào cũng không nói chuyện, sau khi quét mắt nhìn quanh
phòng, mới dường như xác định được mục tiêu, đi đến trước mặt nàng, Từ
Man âm thầm nắm quyền tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Sau đó, Từ
Man nhanh chóng phát hiện đi vào là hai cung nữ, hai người một trước một sau nâng nàng lên, động tác rất nhẹ, cũng có một chút sức lực, cho thấy không phải là người tập võ, vậy rất có thể là cung nữ thô sử (làm việc
nặng) của cung nào đó. Cửa phòng lại mở ra, Từ Man không biết mình sẽ bị nâng đến nơi nào, chỉ có thể làm bộ hôn mê, sợ đánh cỏ động rắn, nàng
còn hy vọng hai người này có thể chuyển nàng đến nơi tương đối vắng vẻ,
không có người tiếp ứng, như thế ở nửa đường, nàng mới có thể đánh cho
hai người họ trở tay không kịp, nhân cơ hội đào tẩu.
Đáng tiếc lý tưởng thực tràn đầy, sự thật lại phũ phàng, Từ Man không bị nâng ra
khỏi hẻm Triêu Hợp, ngược lại chỉ nâng đến phòng cách vách, được đặt lên giường, chiếc giường không phải mềm lắm, căn phòng này cũng có vẻ đơn
sơ, hẳn là ngày thường Lại sư phụ dùng để chiêu đãi khách.
Từ Man nằm
trên giường, còn đang chờ hai người kia mở miệng nói, có điều hai người
họ căn bản không lưu lại một lời, thậm chí là ánh mắt, dè dặt cong
người, liền cứ thế đi ra ngoài.
Cửa phòng
được đóng lại, Từ Man ở trên giường nghe ngóng một hồi lâu mới dám ngồi
dậy, nàng lục soát trên người, có một con dao găm, hai cái túi thơm, một cái túi thơm là mới vừa dùng để khắc chế mê hương, một cái bên trong bỏ một ít thuốc mê, bất quá loại thuốc mê này khẳng định không hiệu quả
bằng loại của Thục Mẫn tìm được, không biết nguồn cung cấp hàng của nàng ta từ đâu.
Từ Man không hề hoảng loạn thất thố, rón rén đi đến cửa phòng, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, trong sân im ắng, Chu Hoàn, Thanh Mai và Hạnh Đào đều nằm ở
phòng bên, song dường như đối phương cũng không thật sự phái người nào
đến. Rốt cuộc là ai đây? Theo như Từ Man phán đoán, vừa rồi Thục Mẫn rất rõ ràng là bị người khác tính kế, có người muốn dựa vào nàng ta mà trị
mình, e là Thục Mẫn sẽ trở thành người chịu tội thay.
Nắm cửa
phòng, Từ Man lưỡng lự có nên đi ra ngoài hay không, nhưng có người dám
động thủ trong hẻm Triêu Hợp này, sợ là đã có chuẩn bị, ngộ nhỡ mình vừa thất tha thất thểu chạy ra ngoài cầu cứu, lại chọc cho người ta nói…
Không đợi Từ Man nghĩ rõ ràng, lần này trong sân có người đang nói chuyện, người nói chuyện Từ Man còn đặc biệt quen thuộc, thật sự có thể nói là có hóa
thành tro cũng nhận ra được. Lại từ khe cửa nhìn ra ngoài, nhìn người
kia một thân y phục thanh tao hồng nhạt, còn không phải là Hoàng Tú Oánh đây sao? Lần này nàng ta cũng biết thông minh, cư nhiên trốn phía sau
Thục Mẫn làm việc.
Chưa biết rõ được ý đồ của nàng ta, hơn nữa bên cạnh nàng ta còn mang theo một tên
thái giám, Từ Man do dự một lúc, vẫn trở về giường, lấy tịnh chế động.
“Hai cung nữ kia đã trở về chưa?” Hoàng Tú Oánh đẩy cửa phòng ra, rất tự đắc mà nhìn vào trong, hừ một tiếng mới hỏi.
“Đã về rồi
ạ, ý của mỹ nhân là bảo họ nâng người lại đây, sau đó hồi cung báo cáo.” thái giám kia giọng nói the thé, tuổi cũng không lớn, điệu bộ nịnh nọt
ton hót.
“Ta biết
rồi, đợi lát nữa ngươi gọi người tới đây, sau đó không cần quay lại
nữa.” Hoàng Tú Oánh nghĩ nghĩ lại nói: “Để mắt đến tình huống, nếu có
khả năng, ngăn đại biểu ca ta lại.”
“Nhưng mà Đại hoàng tử điện hạ ngài ấy…” Thái giám lưỡng lự, trong lòng sợ hãi.
Hoàng Tú Oánh cười nhẹ nói: “Không cần lâu lắm, chỉ cần ở lúc trước khi người kia đến, cho dù chậm một bước cũng chẳng sao.”
Thái giám kia khẽ cắn môi, cong mình hèn mọn nói: “Trăm sự đều do cô nương sai phái.”
Hoàng Tú Oánh không để ý tới hắn nữa, chỉ chờ hắn xoay người rời đi, liền một mình vào phòng, đóng kín cửa lại.
Từ trong lời bọn họ nói, Từ Man còn nghe được một hai, thì ra hai cung nữ vừa rồi là người của Đại hoàng tử, mà không phải của Hoàng Tú Oánh. Từ Man luôn
tưởng quan hệ giữa Hoàng Tú Oánh và Đại hoàng tử là thân thiết, nhưng
nay xem ra, rõ ràng hôm nay Hoàng Tú Oánh đến để “dỡ đài” (phá) của Đại
hoàng tử, thậm chí đánh vào mặt Hoàng mỹ nhân.
“Từ Man à Từ Man…” Hoàng Tú Oánh vào phòng liền nhìn thấy Từ Man nằm mê man trên
giường, trong lòng nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra một lát nữa, quả là một cảm giác thống khoái, những oán hận chịu đựng trước nay, cũng tựa hồ có
chút vơi bớt.
Hoàng Tú
Oánh phong thái tao nhã đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Từ Man, vươn
tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của Từ Man,
miệng lại phun ra ngôn ngữ ác độc như rắn rít: “Vận mệnh của ngươi vậy
mà thật tốt, lúc nào cũng có người giúp ngươi, có người sủng ngươi, hiện tại ngay cả hoàng tử biểu ca cũng nổi tâm tư với ngươi, muốn cho ngươi
làm chính thê của huynh ấy. Nhưng nào có dễ dàng như vậy! Hạng nữ nhân
ác độc đáng ghê tởm như ngươi, bọn họ đều không thấy rõ được bản mặt
thật của ngươi, Sơ Thanh biểu ca cư nhiên còn xem ngươi là trân bảo… Rõ
ràng ngươi mới là đầu sỏ hại chết huynh ấy! Đáng ra ngươi phải chết từ
lâu rồi, A đa và cô cô bọn họ đều không tin, còn muốn lôi kéo phủ công
chúa, hừ! Nếu nhà họ Hoàng sụp đổ, vậy đầu sỏ gây nên tuyệt đối là phủ
công chúa!”
Hoàng Tú
Oánh một phen bóp cổ Từ Man, lại kiêng kị không dám dùng sức, chỉ lẩm
bẩm nói: “Vì sao ta đã trả giá nhiều như vậy, kiếp này lại không có gì
thay đổi lớn? Chẳng lẽ thật sự là cao tăng của Hồng Giác Tự gì đó?”
“Không…
Không…” Hoàng Tú Oánh nở nụ cười như bị thần kinh, vuốt cổ Từ Man nói:
“Ai cũng không thể ngăn cản ta được, dù có là ông trời, dù biết ta là
sống lại thì thế nào, chẳng mấy chốc đây thôi, ngươi sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất thành Kiến Khang, là nổi sỉ nhục lớn nhất của hoàng thất, không nói hoàng tử biểu ca sẽ không cần ngươi nữa, Sơ Thanh biểu ca lại càng sẽ không thèm liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái! Nếu kiếp trước
ngươi đã hại ta, vậy kiếp này đến phiên ta báo thù đi!”
Hoàng Tú Oánh hất cằm lên, nhìn Từ Man đang mê man, lộ ra một nụ cười cao cao tại thượng, hệt như đang nhìn một kẻ hạ tiện.
“Vốn còn
muốn giúp ngươi và tên khốn Đinh Hạo Nhiên kia hợp thành đôi, nhưng ai
bảo ngươi đáng ghét như vậy chứ? Ai bảo ngươi mê hoặc Sơ Thanh biểu ca
chứ? Vậy ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ.” Hoàng Tú Oánh sửa sang lại
váy áo, đứng lên, liếc nhìn Từ Man một lần cuối, bèn dùng tư thế của một người thắng cuộc, xoay người đi ra ngoài. Chỉ cần qua ngày hôm nay, Từ
Man không còn là mối lo ngại nữa, về phần cái người gọi là cao tăng kia, nàng nhất định sẽ tìm ra, nhổ cỏ tận gốc!
Từ Man bị
nàng ta sờ một cái run cả lá gan, thiếu chút nữa cho là Hoàng Tú Oánh bị les, lại nghe nàng ta “thành khẩn” biểu lộ cõi lòng như thế, gần như
không nhịn được mà muốn vùng dậy hành hung nàng ta một trận. Nhưng trong một chớp mắt suy nghĩ, Từ Man thầm hạ con ngươi, ngươi đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa!
Hoàng Tú
Oánh còn đang trong mộng đẹp xử lý Từ Man, chỉ tiếc mộng đẹp còn chưa
tới cửa phòng, đã thấy cái gáy đau nhức, chưa kịp kêu lên một tiếng cả
người đã hôn mê. Từ Man một phen giữ chặt nàng, dựa vào bản thân có tập
võ, theo đà kéo Hoàng Tú Oánh đặt trên giường, sau đó bò xuống giường,
đem tất cả cửa sổ trong phòng đều dùng vải che lại, cửa có rèm thì dùng
rèm, không có rèm thì dùng chăn bông, tóm lại, không đến bao lâu, trong
phòng liền tối không thấy rõ nhân dạng.
Bận rộn
xong, Từ Man liền nép người sau cánh cửa, một tay cầm túi thơm chứa
thuốc mê kia, một tay bày sẵn tư thế, chuẩn bị “một kích trúng hiểm”,
hai tay chuẩn bị như thế, nàng cũng không tin, người tới còn có thể chắp cánh bay ra ngoài!