Cuộc Chiến Xử Nam

Chương 1

Thành phố vào ban đêm , đèn neong bật sáng, người đi đường tấp nập trên phố , âm thanh huyên náo không ngừng.

Một thân ảnh gầy mặc tây trang, chậm rãi xuất hiện trên lối đi bộ, trong tay cầm cốc cà phê nóng , nhìn như không chút để ý uống một ngụm.

Ánh mắt từ bốn phía đều chú mục vào nam nhân mặc tây trang , kinh ngạc nhìn nam tử xinh đẹp , vẻ bên ngoài đã không thể dùng hai từ "Tuấn mỹ” để hình dung, cho dù có nói là “Quốc sắc thiên hương” cũng tuyệt đối không có người nào kháng nghị.

Người đó môi hồng răng trắng , ngũ quan tinh xảo ,da thịt non mềm trắng nõn , nhìn qua căn bản không thấy khác nữ nhân là bao ,nếu không vì yết hầu cùng áo sơ mi người ko có chút nào rộng thì đại đa số mọi người sẽ nghi ngờ giới tính của anh ta rồi .

“Oa, uống ngon thật!” Người đó lên tiếng tán thưởng , lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn thật trong sáng , nhất thời khiến mọi người ngẩn ngơ.

Khuôn mặt tươi cười thẳng thắn lại tự nhiên, đơn thuần giống như một đứa trẻ mới lớn , biểu tình sang sảng làm cho người ta thấy chói mắt, ấm áp, mặc dù anh ta có được vẻ đẹp khiến cho nữ nhân cũng phải ghen tị , nhưng hành động lúc này , cũng có thể khẳng định anh ta là nam nhân trăm phần trăm.

An Thần Xán cảm thấy mỹ mãn sau khi uống cà phê, đối điện với ánh mắt của mọi người xem như không thấy , anh tùy tính nhìn người cản trở trước mắt , sau đó đẩy chủ quán sang một bên , đi vào bên trong.

Trên bảng hiệu có một dòng chữ lóe sáng ghi “Lãng mạn nhất thế kỷ”, không ít người qua đường khẽ nhếch miệng , chăm chú nhìn thân ảnh biến sau cửa khách sạn , trong lòng lại ồ lên một trận !

Khách sạn tình nhân - Lãng mạn nhất thế kỷ ,một nhà tiếng lành đồn xa.

Trong khách sạn mọi đồ dùng đều hợp pháp , giá cả vừa phải, phẩm chất tốt đẹp, đồ tình thú không định kỳ nhập khẩu từ nước ngoài , mặt hàng đầy đủ , làm cho khách hàng có bao nhiêu dạng đều có thể lựa chọn, hơn nữa nhân viên cửa hàng vừa thân thiết lại chuyên nghiệp, bởi vậy được khen ngợi không ít .

An Thần Xán ngày hôm qua cùng khách xã giao mới biết khách sạn này . Thân là quản lí nghiệp vụ thiết kế đa truyền thông Phong Sở , sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, bị khách cười nhạo không biết khách sạn tình nhân vẫn là lần đầu tiên , vì thế để “Tăng vốn hiểu biết” , anh quyết định đến xem khách sạn mới mẻ thú vị này .

Đúng dịp sắp tới sinh nhật bạn tốt , anh linh cơ vừa động , xem xét ở khách sạn tình nhân này tìm một món đồ làm quà tặng cho bạn , làm cho bạn tốt cùng bạn gái vui vẻ vượt qua đêm sinh nhật ,một việc vui mừng a !

A,anh đã muốn tưởng tượng khi bạn tốt thấy món quà sinh nhật này khuôn mặt lạnh lùng sẽ có loại biểu tình nào .

An Thần Xán mặt mày hớn hở nhìn chung quanh trong khách sạn , khách sạn này làm cho người ta có cảm giác thoải mái như ở nhà .Bài trí giản lược nhưng không kém phần hào phóng , ánh đèn màu vàng ở trên cao , âm nhạc mềm nhẹ, các đồ dùng đều được phân loại đâu ra đấy ,khách nhân theo từng nhóm sưu tầm các đồ dùng mình yêu thích , phảng phất cùng bình thường thư điếm không có gì hai loại.

Anh bước đi nhẹ nhàng, đại khái nhìn khắp khách sạn một lần , tầm mắt dừng lại trên người nhân viên cửa hàng phía sau quầy .

Nhân viên cửa hàng đó là một người con trai tuấn tú , mặc áo sơmi màu xám , tóc không dài không ngắn nhưng lại hợp thành hình . Ánh mắt của nhân viên đó không to, nhưng khi mí mắt chuyển động lại phát ra một loại mị hoặc , từ cái mũi đi xuống xuống là bạc môi, nhìn qua da thịt trông rất mạnh khỏe .

An Thần Xán không phải là chưa thấy qua con trai tuấn mĩ , trên cơ bản đám bạn tốt của anh tất cả đều có vẻ ngoài là soái ca , nhưng anh đối với nhân viên cửa hàng này có loại cảm giác đặc biệt nói không nên lời .

Nên nói như thế nào đây? Cái loại vẻ mặt như gần như xa này để lộ ra hơi thở sâu xa nào đó , nhợt nhạt, thản nhiên phóng thích, dụ dỗ dục vong của người khác .

Ôn Tĩnh cảm giác có ánh mắt ở chăm chú nhìn mình, quay đầu nhìn lại nhìn thấy khuôn mặt mang đậm nét trẻ con , không khỏi sửng sốt một lúc lâu.

Nam nhân này xinh đẹp đến mức quá đáng , tướng mạo cùng da thịt quả thực chính là điều mà nữ nhân tha thiết ước mơ , mỹ nữ còn chưa hé ra gương mặt bế nguyệt tu hoa như vậy , mặc dù trên người mặc tây trang nghiêm cẩn , cũng không có vẻ là người lịch lãm , hắn có bộ dáng hồn nhiên phảng phất có loại ma pháp làm người ta muốn thân cận , lúc đó mị lực vô hình cũng tồn tại.

Trên đời này quả thật nhiều người đẹp, nhưng người đẹp thực sự thì cũng chỉ có thể như vậy mà thôi....... Ôn Tĩnh hơi hơi câu môi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau , Ôn Tĩnh gật đầu cười , An Thần Xán lập tức nở nụ cười sáng lạn , hai bên đánh giá nhau xong , liền thu hồi ánh mắt.

An Thần Xán thu hồi tâm ý, tùy ý nhìn những món đồ tình thú rực rỡ muôn màu , rất nhiều món đồ cổ quái khiến hắn ngạc nhiên hứng thú , hiếu kỳ mãnh liệt, anh cầm lấy các món đồ bên trong hộp và bản hướng dẫn ra nghiên cứu .

“Chấn động......” Về sau chắc anh cũng không có dũng khí nhớ lại .

Ân...... Thương phẩm này tên thực phiến tình, cách đóng gói hộp cũng thực làm người ta mặt đỏ tim đập, càng miễn bàn về thuyết minh sử dụng , không sử dụng quả thật rất khó tưởng tượng “Công hiệu” của đồ dùng đó ...... An Thần Xán khóe miệng khẽ động, mặt đỏ tai hồng đem thương phẩm thả lại tại chỗ.

Tiếp theo anh lại quan sát dãy sản phẩm khác, trừ bỏ roi da cùng ngọn nến để đốt ở ngoài, còn có mấy cái còng tay cùng gáy vòng...... anh nhịn không được gãi gãi hai má, thì thào tự nói: “Mấy thứ này thoạt nhìn thật sự là ngược đãi người , vì sao sử dụng nó sẽ có cảm giác hưởng thụ ? Là lạ......”

Ôn Tĩnh đứng ở sau quầy , vô tình cố ý ngắm hành động của nam nhân kia , không khỏi cười nhạt. Tuy rằng nghe không thấy câu nói của anh ta , nhưng biểu tình của anh ta có sự thẹn thùng cùng hoang mang liền đủ để khiến người bật cười.

Khá lắm , nam sinh thuần khiết . Không, nhìn người kia mặc âu phục đắt tiền , chỉ biết anh ta không phải là một nam sinh không hiểu sự đời , nhưng bộ dáng trẻ con đó thật khiến người ta muốn trêu chọc .

An Thần Xán lại đi đến khu bán quần lót cho nam , lật xem danh sách , không khỏi đứng cười ngây ngô . Tất cả bạn tốt của hắn đều có vẻ mặt đạm bạc , nếu mặc vào loại quần lót chữ "T" của mãnh nam rồi bày ra một tư thế mỹ miều dụ dỗ bạn gái lên gường ...... Ha ha ha! Thật sự là rất thú vị!

Không có biện pháp, ai kêu bạn tốt của anh trời sinh chỉ có một bộ dáng lạnh lùng , cá tính cũng là khốc khốc, mới có thể làm cho người ta muốn nhìn bộ dáng nhiệt tình . Chậc chậc chậc, nếu mua thì hoàn toàn tiện nghi cho đôi tình lữ kia !

Đang lúc An Thần Xán sa vào ảo tưởng của chính mình , di động vang lên tiếng chuông dễ nghe .

Anh lấy điện thoại ra, hưng phấn mà nhận điện thoại. “Mình đang ở trong , cậu ở đâu? nơi này gọi là "lãng mạn nhất thế kỷ", tốt lắm ...... Hảo, lát nữa gặp, bai.”

“Cần tôi giúp anh giới thiệu không ?” Ôn Tĩnh yên lặng đi đến bên người anh ta , lộ ra nụ cười chuyên nghiệp .

“Ách...... Ha!” An Thần Xán thu hồi di động, gãi đầu, hai gò má hơi hơi phiếm hồng, có chút thẹn thùng. Nhìn thoáng qua biển tên trên người đối diện ,Ôn Tĩnh,cái tên thực đặc biệt : “Tôi nghĩ muốn chọn món quà tặng bạn .”

Tuy rằng bình thường anh hào sảng lại không câu nệ ttiết, cũng không cho rằng vào khách sạn tình nhân là chuyện kỳ quái gì , nhưng là đột nhiên bị hỏi cần cái gì , vẫn là có chút không được tự nhiên, đầu óc trong chốc lát trở nên trống rỗng ......

Hơn nữa, anh thật sự xem thường dáng người của nhân viên cửa hàng này , không nghĩ tới hai người đứng chung một chỗ, đối phương lại hỏi như vậy ......

“Xin hỏi bạn của anh là nam hay nữ ?” Ôn Tĩnh nhìn chăm chú vào hai mắt An Thần Xán , phát hiện đồng mâu của anh ta thực trong suốt, đen trắng rõ ràng , sạch sẽ đắc tượng nhất hoằng nước ao, thấu triệt mà ôn nhu.

“Nam.Trong khách sạn có cái gì nhân khí thương phẩm sao?” An Thần Xán hỏi xong sau, vỗ nhẹ cái trán. “Như vậy cứ thấy là lạ, dù sao mỗi người nhu cầu bất đồng......”

“Nếu là tặng cho bạn nam thì một hộp bao cao su được chào đón nhất.” Ôn Tĩnh giơ lên khóe môi, như trước bảo trì nụ cười chuyên nghiệp, dẫn An Thần Xán đi đến quầy bên cạnh , chỉ vào các loại hộp phía trên nói: “Lễ hộp có loại xoắn ốc, khỏa lạp, siêu bạc hình, vị sôcôla , còn có nhan sắc toàn hắc bao cao su, ký thực dụng cũng sẽ không rất đột ngột.”

Ôn Tĩnh nhìn thấy một đường hồng từ hai má đến mang tai của anh ta ,ý cười bên miệng lại mở rộng chút.

“Ha ha......” An Thần Xán lộ ra hàm răng trắng , ý đồ che giấu xấu hổ, nhưng như cũ vẫn không ngăn lòng hiếu kỳ,ở bên tai Ôn Tĩnh thấp giọng hỏi: “Xin hỏi 『 toàn hắc 』 là chuyện gì xảy ra nhi?”

Ôn Tĩnh nhíu mày, học theo , nhỏ giọng đáp lại: “Gia tăng cảm giác thần bí khi làm tình . Nếu anh cảm thấy loại này làm quà tặng không đủ kích thích, tôi có thể giới thiệu trọng khẩu vị 『 thực chiến cấp 』 sản phẩm cho ngươi.”

“Ha ha! Thì ra là thế.” An Thần Xán kéo kéo tóc:“Cái gọi là sản phẩm thực chiến cấp , sẽ không là đồ dùng bằng điện chứ?”

Đồ dùng điện ? Ôn Tĩnh cười mị ,cánh môi gợi lên : “Nếu ngươi không thích, có thể lo lắng đặc thù tạo hình nam tính quần lót, nhìn ngươi là muốn voi, hầu tử vẫn là sài lang hổ báo, cái gì cần có đều có.”

“Vị này nhân viên cửa hàng tiên sinh, tình thú quần lót dùng voi ta có thể lý giải, bởi vì có tượng mũi thôi! Kia hầu tử cùng sài lang hổ báo tình thú ở đâu?” An Thần Xán thiên đầu, nghi hoặc đặt câu hỏi.

Ôn Tĩnh cùng An Thần Xán nhìn thẳng nhau vài giây, đột nhiên gợi lên một chút suất khí tươi cười. “Hầu tử có cái đuôi khả dùng, sài lang hổ báo còn lại là bán trong suốt sa mỏng chữ "T" khố, cấp trên còn có vằn, ngươi muốn thử xem sao?”

“Cái đuôi? Cái đuôi có thể hay không rất tế! Nhỏ không thành vấn đề sao?” An Thần Xán không thể tin .

Ôn Tĩnh ho nhẹ vài tiếng, cực lực đè nén tiếng cười to , trong lòng đã sớm cười người ngã ngựa đổ, ngửa tới ngửa lui! Chính là ngại thận phận nhân viên cửa hàng , không nên quá mức kích động, chỉ có thể mỉm cười nói nhỏ : “Yên tâm, tuyệt đối là thêm đại bản.”

Nhưng vào lúc này,cửa lại lần nữa bị đẩy ra, một nam nhân có dáng người cao lớn, tướng mạo cương nghị, cả người tràn ngập hơi thở thành thục đi vào trong điếm.

An Thần Xán lập tức hướng người đó phất phất tay, cười thoải mái. “A Thần, bên này!”

Hách Thần mặt thực thối, sát khí rất nặng, anh thực hận không thể dùng tầm mắt xuyên qua người An Thần Xán ngu ngốc này . Anh vốn tưởng rằng "lãng mạn nhất thế kỷ" là một quán cà phê, cho dù không phải nhà ăn, cũng có thể là cửa hàng bán hoa, kết quả...... Kết quả......

Hách Thần bước nhanh đi đến bên người An Thần Xán , cầm cổ áo , hung hăng trừng mắt . “Làm sao hẹn mình đến nơi này ? Muốn chết sao?!”

“Đến mua quà sinh nhật cho A Trạch a!” An Thần Xán thực vô tội thanh minh .

Ôn Tĩnh nhìn thấy một đường hồng từ hai má đến mang tai của anh ta ,ý cười bên miệng lại mở rộng chút.

“Ha ha......” An Thần Xán lộ ra hàm răng trắng, ý đồ che giấu xấu hổ, nhưng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ mà thấp giọng ở bên tai Ôn Tĩnh hỏi: “Xin hỏi 『 đủ màu 』 để làm gì ?”

Ôn Tĩnh nhíu mày, học theo hắn, nhỏ giọng đáp lại: “Gia tăng cảm giác thần bí khi làm tình. Nếu anh cảm thấy loại này làm quà tặng không đủ kích thích, tôi có thể giới thiệu cho anh sản phẩm có khẩu vị mạnh hơn『 Pleasuremax 』.”

“Ha ha! Thì ra là thế.” An Thần Xán kéo kéo tóc:“Cái gọi là sản phẩm ‘pleasuremax’, sẽ không là đồ dùng bằng điện chứ?”

Đồ dùng bằng điện ? Ôn Tĩnh cười mị cả mắt, cánh môi nhếch lên : “Nếu anh không thích, có thể suy nghĩ đến quần lót nam có tạo hình đặc thù, dù anh có muốn voi, khỉ hay hổ báo sài lang gì cũng đều có.”

“Cậu nhân viên cửa hàng này, quần lót tình thú là voi thì tôi còn có thể hiểu được, bởi vì có cái vòi voi! Nhưng còn khỉ cùng hổ báo sài lang thì tình thú ở chỗ nào?” An Thần Xán nghiêng đầu, nghi hoặc đặt câu hỏi.

Ôn Tĩnh cùng An Thần Xán nhìn thẳng nhau vài giây, đột nhiên nhếch lên tươi cười có chút suất khí (đẹp). “Khỉ thì có thể dùng đuôi, còn hổ báo sài lang thì quần mỏng nửa trong suốt chữ "T", bên trên có vằn, anh muốn xem thử không?”

“Cái đuôi? Cái đuôi có mềm hay không! Nếu nhỏ thì phải làm sao?” An Thần Xán không thể tin mà hỏi.

Ôn Tĩnh ho nhẹ vài tiếng, cực lực đè nén xúc động muốn cười to , trong lòng đã sớm cười đến người ngã ngựa đổ, ngửa tới ngửa lui rồi! Chỉ vì ngại thận phận nhân viên cửa hàng, không nên quá mức kích động, chỉ có thể mỉm cười nói nhỏ : “Yên tâm, tuyệt đối có cỡ lớn hơn.”

Nhưng vào lúc này, cửa lại lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông có dáng người cường tráng, tướng mạo cương nghị, cả người tràn ngập hơi thở của người đàn ông thành thục đi vào trong cửa hàng.

An Thần Xán lập tức hướng về phía người đó phất phất tay, cười có chút thoải mái. “A Thần, bên này!”

Hách Thần mặt thực thối, sát khí rất nặng, anh thực hận không thể dùng tầm mắt để xuyên qua người tên An Thần Xán ngu ngốc này . Anh vốn tưởng rằng "Lãng mạn nhất thế kỷ" hẳn phải là một quán cà phê, cho dù không phải cũng là nhà hàng, hay là một cửa hàng bán hoa, kết quả...... Kết quả......

Hách Thần bước nhanh đến bên cạnh An Thần Xán, nắm cổ áo của hắn, hung hăng trừng mắt. “Sao lại hẹn mình đến nơi này ? Muốn chết sao?!”

“Đến mua quà sinh nhật cho A Trạch a!” An Thần Xán thực vô tội thanh minh .

“A Trạch không thích sinh nhật, cậu cũng không phải là không biết! Huống hồ tên A Trạch nhạt như nước ốc kia, cậu tặng đồ dùng tình thú làm quà là muốn ăn đòn sao!” Hách Thần gõ đầu An Thần Xán một cái.

“Kỳ quái, tuy rằng cậu ấy xử sự lãnh đạm, nhưng làm sao cậu biết sau khi đóng cửa phòng lại cậu ta sẽ không biến thành mãnh thú?” An Thần Xán thưởng cho Hách Thần một cái nhìn xem thường.

“Làm ơn thu dọn lại sức tưởng tượng nhàm chán của cậu đi .” Đã bảo người này luôn thích suy nghĩ miên man, tiêu chuẩn của chòm sao song ngư mà!

“Càng là người ít tiếp xúc với người khác như A Trạch, thì càng cần có kích thích gì đó làm hòa tan cậu ta !” An Thần Xán không cam lòng yếu thế mà phản bác.

“Xin hỏi cậu em An Thần Xán người chưa từng quen một bạn gái nào, cậu cũng biết cái gì tên là kích thích sao?” Hách Thần buông cổ áo An Thần Xán ra , khoanh hai tay lại, vẻ mặt đùa cợt.

“Ách...... Trước mắt vẫn chưa có kinh nghiệm...... Chờ một chút! Người chán ghét con gái như cậu có tư cách gì mà nói mình!” An Thần Xán lập tức vì chính mình mà lên tiếng phản đối .

Tên Hách Thần này biến thái đến nỗi ngay cả con gái tới gần cũng tức giận, trong công ty không ai không biết, không ai không hiểu, không biết đã làm sợ hãi bao nhiêu nhân viên nữ, khiến cho bộ phận kế hoạch mà Hách Thần quản lý đồng loạt đều là nam cả, làm tất cả bọn họ đều không được làm việc gần với nữ sắc, là bi ai đến cỡ nào a!

“Không có kinh nghiệm chẳng khác nào......” Hách Thần kéo dài âm cuối, nhìn An Thần Xán ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Không phải cậu vẫn là xử nam chứ ?”

An Thần Xán giống như bị sét đánh trúng, ấp úng, lấy ngón tay run run chỉ vào mũi Hách Thần . “Cậu nhất định phải nói như vậy mới được sao ?”

“Phốc!” Một tiếng cười nhẹ làm cho lời nói xấu hổ lập tức đều im bặt .

Ôn Tĩnh bị hai cặp mắt lợi hại phóng đến , vội vàng ngừng ý cười. Hai người đàn ông này vừa thấy mặt nhau liền bắt đầu khắc khẩu, hồn nhiên mà quên mất bên cạnh còn có người khác đang đứng đó, chứ nếu không sao có thể để người ngoài nghe xong cười trộm được?

“Thật có lỗi, hai vị tiếp tục tán gẫu, tôi đi sửa sang lại mặt bàn một chút .” Ôn Tĩnh nghẹn cười, thức thời rời đi.

Ai nha! Bị cười...... An Thần Xán thở dài, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên.

Hách Thần đầu tiên là lặng im nhận ánh mắt oán giận của An Thần Xán , sau đó nhìn khuôn mặt giống như tiểu mỹ nhân của hắn ta, đột nhiên che miệng, rồi ôm bụng, khoa trương cười ha hả.

“Ha ha ha ha! Buồn cười chết mình rồi! Buồn cười chết mình rồi! Tuy rằng trong lòng mọi người biết , nhưng nghe cậu chính miệng thừa nhận vẫn là thập phần buồn cười !”

“Cái đó có gì mà buồn cười!Cậu không phải cũng chưa từng thích qua cô gái nào sao.” An Thần Xán hung hăng trừng mắt Hách Thần.

Hách Thần tiếp tục cười điên cuồng, gật gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng mình không giống cậu ...... Hoàn toàn không có kinh nghiệm. Ha ha ha!”

“Cậu ......” An Thần Xán phảng phất như lại bị chém một đao. “Cậu là súc sinh chà đạp phụ nữ ! Không ngờ cậu chỉ biết dùng có nửa thân dưới với người mình không có tình cảm mà cậu cũng làm được?!”

Hách Thần thật vất vả mới thu hồi tươi cười, vỗ vỗ ngực, thuận khẩu khí. “Lúc mình đang yêu đương thì cậu còn không biết đang du ngoạn ở đâu đấy, tiểu quỷ!”

“Rõ ràng là chúng ta cùng tuổi!” An Thần Xán dùng khuỷu tay huých Hách Thần, cực kì bất mãn.

“Trên cơ bản mình trưởng thành rất sớm, còn cậu lại quá muộn ...... Nói tóm lại, cậu còn quá non.” Hách Thần đối với loại trình độ công kích không đến nơi đến chốn này thì tâm tình vốn đang nặng nề tạm thời trở nên nhẹ nhàng hơn .

“Hừ! Mình cũng không cần có nhiều kinh nghiệm về phương diệ này làm gì.” An Thần Xán tùy tay cầm hộp bao cao su lên, đi tới quầy tính tiền .

Nếu muốn nói anh bảo thủ, kỳ thật cũng không hẳn , anh chỉ đơn thuần là dựa vào cảm giác, đến tận bây giờ chưa từng xuất hiện người con gái nào khiến hắn muốn che chở, càng miễn nói đến chuyện thân mật tiếp xúc. Không có tình yêu thì không nên có tình dục?

Có tình yêu mới có tình dục luôn là chân lý nguyên thủy nhất của anh, bởi vì yêu một người thì mới muốn được chạm vào , bởi vì yêu một người thì mới muốn giữ lấy, nếu thiếu phần tình cảm này thì dù có kịch liệt triền miên, cũng mất đi ý nghĩa chân chính của tâm hồn, sẽ luôn có khuyết điểm, cái loại hoan ái nông cạn này không phải là điều anh muốn.

“Xin lỗi, tôi muốn tính tiền.” Thật kỳ lạ, khi An Thần Xán vừa trông thấy khuôn mặt của Ôn Tĩnh thì tâm tình vốn đang bị Hách Thần chọc giận lại bình phục trở lại .

Anh tin tưởng tướng mạo đẹp chính là điều gây ấn tượng đầu tiên cho người khác , nhưng khí chất phát ra từ ánh mắt khiến người ta nhìn mà không thể rời khỏi thật sự là khó gặp, làm cho anh không nhịn được lại trộm ngắm đôi mắt của Ôn Tĩnh .

“Vâng.” Bạc môi Ôn Tĩnh khẽ nhếch, trên mặt có chút giống như vô ý cười, rất thành thục lại rất nhanh đóng gói hộp quà lại. “Bởi vì anh muốn tặng quà, cho nên tôi đã giúp anh đóng gói rất tinh xảo rồi.”

“Cảm ơn .” An Thần Xán gật đầu cảm tạ rồi nói đùa: “Nhân viên cửa hàng của các cậu đều suất khí như vậy sao?”

“Ân?” Ôn Tĩnh giương mắt nhìn.

“Chưa ai từng nói bộ dạng của cậu thực tuấn tú sao?” An Thần Xán thật tình ca ngợi. Anh là người thẳng thắn, không nhịn được chuyện gì, tất nhiên là phải nói ra mới thấy thoải mái.

Ôn Tĩnh mím môi cười khẽ, đáy mắt hiện lên một tia bỡn cợt. “Có. Phần lớn mấy cô nữ sinh nhỏ nói là chính. Được một người đàn ông xinh đẹp như hoa như ngọc thế này khen ngợi vẫn là lần đầu tiên.”

“A? Như hoa như ngọc?” An Thần Xán có chút phản ứng không kịp.

“Chính là đang nói cậu a, ngu ngốc!” Hách Thần khoanh hai tay, lắc lắc đầu.

An Thần Xán bĩu môi, có chút không hài lòng. “Như tôi đây phải gọi là thanh tú, sao lại bảo là như hoa như ngọc, tôi mới không có ẻo lả như vậy.”

“Không ẻo lả, chỉ là tính cách có chút trẻ con.” Ôn Tĩnh cười yếu ớt, đem hộp quà đóng gói xong, để vào túi, đưa cho An Thần Xán. “Cám ơn , hân hạnh được phục vụ. Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến .”

“Được, lần sau có nhu cầu tôi lại đến.” An Thần Xán tiếp nhận hộp quà, tùy tiện đáp lại.

Hách Thần lại cười to lần nữa. “Ha ha ha! Đồ dùng tình thú thì cậu có thể có cái nhu cầu gì?”

An Thần Xán liền liếc cái thường nhìn. Bất quá anh chỉ là nói lời khách sáo thôi, Hách Thần không nên lúc nào cũng xát muối vào vết thương của anh vậy chứ!? Thật sự là chỉ giỏi hại bạn!

An Thần Xán mặc kệ Hách Thần đang cười to, đang định xoay người đi ra ngài thì Ôn Tĩnh lại mở miệng gọi anh lại. “Đợi chút, cái này tặng anh .”

An Thần Xán trở lại, Ôn Tĩnh lập tức lấy từ dưới quầy ra hai đĩa CD nhét vào trong tay An Thần Xán , nâng mi nói: “Hàng mới. Cam đoan đặc sắc.”

“Ách......” An Thần Xán nhìn tiêu đề thật to trên đĩa CD “Chủ cho thuê nhà ngây thơ ......”

Đầu lưỡi của anh như bị mèo ăn mất, các câu chữ phía sau như là tan vào không khí .

“Cậu xem, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng tặng phim A* miễn phí cho cậu , có thể thấy được cậu được người ta đồng tình cỡ nào , cậu hãy nhận về xem đi, miễn cho đêm thì dài, mà không có cái gì để trợ hứng.” Hách Thần ở một bên cười nhạo.

*Phim A: là thể loại cấm trẻ em dưới 18t a~~~.

“Cậu không nói, cũng không ai nói cậu câm điếc đâu!” An Thần Xán thật muốn một quyền đánh vào ngay mắt hắn, bất quá với dáng người của anh tuyệt đối không thắng được Hách Thần, chỉ có thể trong lòng ảo tưởng hình ảnh Hách Thần bị đánh tơi bời.

“Chúc anh sớm ngày có bạn gái. Hẹn gặp lại .” Ôn Tĩnh lễ phép vẫy tay về phía hắn nói lời từ biệt.

An Thần Xán cầm lấy CD cất vào, sang sảng cười. “Cảm ơn!”

Hách Thần không nhịn được nói vài câu chua xót với An Thần Xán , An Thần Xán không cam lòng phản bác, hai người không coi ai ra gì mà đấu võ mồm, đi ra khỏi "Lãng mạn nhất thế kỷ".

Một cô gái yểu điệu diễm lệ vừa vặn đi vào cửa hàng, trong tay còn mang theo túi lớn túi nhỏ hàng vừa đi mua sắm về, khi đi thoáng qua hai người, ánh mắt thực tự nhiên dừng lại trên người hai người anh tuấn ở bên ngoài, ngây ra hồi lâu, đợi cho hai người đi xa mới hồi phục lại tinh thần .

Cô gái đi rất nhanh hướng về phía quầy, hưng phấn nói với Ôn Tĩnh : “Soái ca ghé qua nha! Lúc mình trông cửa hàng sao lại không gặp được loại diễm phúc này nhỉ.”

"Cậu nếu không đi tranh giành mỹ phẩm thì đã có thể gặp nhiều người đẹp mắt trong chốc lát rồi.” Ôn Tĩnh chậm rãi đi ra quầy.

“Mình lại không được trời sinh lệ chất như cậu, làn da không cần mỹ phẩm cũng có thể hoàn hảo đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không thấy! Công ty bách hóa đại hạ giá, mình không đi tranh giành chính là thẹn với bản thân.” Tống Du Vũ bất mãn lẩm bẩm.

“Trời sinh lệ chất?” Ôn Tĩnh lắc lắc đầu. “Những từ dùng để hình dung phái nữ không thích hợp với mình.”

“Nói cũng phải. Thân là con gái, có thể có được dáng người cùng diện mạo trung tính đẹp như cậu vậy , quả thực là kỳ tích !” Tống Du Vũ chuyển mình đi vào quầy, buông túi trong tay ra. “Nếu cậu mà để tóc dài, mặc đồ nữ vào, khẳng định cũng là một đại mỹ nhân.”

“Cậu biết rõ mình không thích người khác đối đãi với mình như con gái mà, cũng đừng nhắc lại hai chữ "con gái" này nữa.” Ôn Tĩnh cười nhẹ.

Tống Du Vũ nhíu nhíu mày. “Tĩnh, chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy mà mình vẫn không hiểu rốt cuộc là cậu thích làm nam hay nữ.”

Cô cùng Ôn Tĩnh là bạn học thời trung học, hiểu biết lẫn nhau rất rõ, cảm tình cũng đặc biệt sâu .

Ôn Tĩnh từ thời trung học đã không thiếu người khác phái hoặc cùng phái theo đuổi, căn bản chính là loại hình tượng nam nữ đều được, cái loại cảm giác trung tính đẹp đẽ này mang theo một chút thần bí lại nguy hiểm, rất ít người có thể chống cự . Bất quá lúc ấy mọi người đều mặc đồng phục thể dục đi học, nên chưa nhận ra Ôn Tĩnh có thiên hướng giả dạng phái nam.

Sau năm mười tám tuổi, cá tính của Ôn Tĩnh đã biểu hiện ra đây quả thực chính là hóa thân của hoàng tử tuấn mỹ, so sánh với nam nghệ sĩ thì chỉ có hơn chứ không kém. Lúc này dù người khác phái không tới gần, nhưng lại xuất hiện rất nhiều phái nữ ngưỡng mộ Ôn Tĩnh. Nhưng sau khi biết được thì ra Ôn Tĩnh là nữ, quả quyết rằng sẽ có không ít người tan nát cõi lòng, ngay cả tình huống người có giới tính vốn bình thường cũng trở nên không ngại giới tính cũng từng phát sinh. Về phần các bạn nữ, thì càng không kiêng nể gì mà nhiệt tình theo đuổi.

“Nam hay nữ đối với mình mà nói, căn bản không quan trọng.” Ôn Tĩnh thấp giọng đáp lại, bước về phía cửa. Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn về nhà ngủ nhiều một chút.

Tống Du Vũ nhìn theo bóng dáng của bạn, khẽ thở dài một hơi. Lúc còn học ở trường, Ôn Tĩnh cũng từng chuyển nhà vài lần, nhưng do tình cảm của hai người tốt , duyên phận rất sâu nên mối quan hệ này chưa bao giờ mất, dù là những ngày tháng còn hồn nhiên nhất kia cũng chưa từng thấy tình cảm của Ôn Tĩnh xuất hiện một tia gợn sóng nào. Ra xã hội mấy năm nay, Cô ấy vẫn luôn một mình, cũng chưa từng lộ ra tình cảm với bất kỳ ai, rốt cuộc bản thân cô ấy xem chính mình là nam hay nữ, cho dù thân là bạn tốt của cô ấy nhưng cô cũng không có cách nào nhìn thấu được .

“Tĩnh, cảm ơn cậu đã trông cửa hàng giúp mình!” Tống Du Vũ hô về phía cửa .

“Lãng mạn nhất thế kỷ” chính là cửa hàng Tống Du Vũ cùng vài người bạn góp vốn để mở. Mỗi khi cô có việc đi ra ngoài, đều nhờ Ôn Tĩnh ở bên cạnh đến giúp đỡ . Khi Ôn Tĩnh rảnh rỗi, cũng hay đến cửa hàng tìm cô nói chuyện phiếm, nghe cô giới thiệu những đồ dùng tình thú mới nhất , mưa dầm thấm đất nên sự hiểu biết cô ấy đối với các mặt hàng cũng không ít, cho nên khi cô có việc đi ra ngoài mới có thể yên tâm mà đem cửa hàng giao cho Ôn Tĩnh quản lý.

“Không cần cám ơn, bà chủ xinh đẹp.” Ôn Tĩnh ngoái đầu nhìn lại cất tiếng cười, đẩy cánh cửa, đi ra khỏi cửa hàng .

Sau khi rời khỏi "Lãng mạn nhất thế kỷ", Ôn Tĩnh thong thả đi dạo ở trên đường, vài nữ sinh nhỏ gần đó nhìn thấy cô, rõ ràng trở nên hưng phấn nhảy nhót .

Hai tay cô đặt trong túi quần, có chút đăm chiêu, không khỏi nhìn lên bầu trời đêm thở dài.

“Nếu...... Mình thật sự là con trai thì tốt rồi.”

Dù nhận được nhiều ánh mắt tràn đầy tình cảm của phái nữa thì thế nào, cũng không thay đổi được sự thật cô là con gái .

Trong đầu đột nhiên nhớ tới người con trai có dung mạo xinh đẹp như chim sa cá lặn khi nãy , cô cúi đầu nở nụ cười.

Không biết có bao giờ anh ta từng gặp trường hợp bị người cùng phái hứng thú với chính mình chưa? Anh ta thẳng thắn đơn thuần như vậy, sẽ dùng cách gì để phản ứng lại? Sẽ xông lên đánh một trận, hay là bị dọa đến “Hoa dung thất sắc*” đây? A, đại khái sẽ rất thú vị.

*hoa dung thất sắc: mặt mày biến sắc.

Ý cười trên khuôn mặt cô trong chốc lát thay đổi , thoạt nhìn đã có chút cô đơn......

Nếu không cố ý tìm kiếm mà vẫn có thể gặp nhau, thì có thể gọi là duyên phận không .

Vào lúc chạng vạng của cuối tuần, khi mặt trời ngả về phía tây, bầu trời bao phủ một ánh sáng màu vàng, tại công viên thể dục không phân biệt già trẻ trai gái, tất cả đều mặc trang phục nhẹ nhàng đi ra ngoài hoạt động gân cốt.

An Thần Xán cảm thấy chính mình gần đây rất ít vận động, cần phải tập một chút cho giãn gân giãn cốt, cho nên liền đi đến công viên thể dục gần nhà để chạy bộ .

Không ngờ vừa làm nóng người xong, lúc chuẩn bị xuất phát để chạy thì lơ đãng nhìn thấy một thân ảnh ngồi dưới gốc cây cổ thụ gần đường chạy, dễ dàng đập vào ánh mắt anh .

Anh đầu tiên là ngẩn người, sau đó chậm rãi đi đến gần thân ảnh kia .

Ôn Tĩnh mặc một bộ đồ thể thao màu lam, đeo tai nghe điện thoại, khoanh hai tay, ngồi dựa vào trước thân cây, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần. Ánh chiều tà xuyên thấu qua tầng lá cây phân tán ở trên người cô , gió nhẹ từ từ thổi tới, bóng lá khẽ động, sợi tóc mềm mại trên trán theo gió bay bay, lông mi lá liễu dài, đôi môi màu đỏ, vẻ đẹp trên khuôn mặt càng thêm hiển lộ rõ ràng.

An Thần Xán mở to mắt nhìn, xác nhận chính mình không nhận lầm người, cánh môi khẽ cong. Anh nhìn khuôn mặt bình thản khi ngủ của Ôn Tĩnh, trong lòng chợt mong thời gian ngừng lại tại thời khắc này, để anh thưởng thức thêm vài giây cũng được, mặc dù nơi này không có phong cảnh xinh đẹp, nhưng chỉ cần có một người bên trong đó, thì cảnh tượng bình thường cũng sẽ biến thành một bức họa.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý niệm này khiến anh khốn quẫn nhíu mày. “Đàn ông thưởng thức đàn ông...... đây......”

Không đúng không đúng! Thưởng thức đồ vật đẹp vốn là bản tính trời sinh của con người, vẻ đẹp hẳn là không phân biệt giới tính, bằng không bây giờ từ đâu mà có nhiều xưng hô “Mỹ nam” như vậy chứ? Cho nên loại hành động này của anh cũng không có gì kỳ quái cả. An Thần Xán gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, sẽ không đi cân nhắc cỗ cảm xúc hoang mang trong lòng kia nữa .

Ôn Tĩnh giật giật mí mắt, chậm rãi mở hai mắt ra.

Lúc này An Thần Xán mới ý thức được chính mình có lẽ đang quấy rầy người ta, xấu hổ muốn chạy cũng không được mà ở lại cũng không xong .

“Ân?” Ôn Tĩnh mở mắt ra liền thấy khuôn mặt xinh đẹp xuất trần đang ngượng ngùng hướng về phía cô cười cười.

Cô có chút ngoài ý muốn, không chỉ là chuyện lại gặp nhau này mà còn vì trang phục đơn giản anh ta mặc, thoạt nhìn tuổi tác giống như một học sinh, dáng người đơn bạc trông lại càng gầy.

“Thật có lỗi, tôi vốn định tới chào hỏi, không ngờ cậu đang nghỉ ngơi.” An Thần Xán hai tay tạo thành hình chữ thập, ý nói xin lỗi.

“Không sao.” Ôn Tĩnh kéo tai nghe điện thoại ra, không ngại mà khoát tay. “Anh cũng đến tập thể dục sao ?”

“Đúng vậy! May mà tôi đến bằng không đã bỏ lỡ.” Anh lộ ra vẻ tươi cười thật to, đi đến bên người cô ngồi xuống.

“Bỏ lỡ cái gì?” Cô khó hiểu.

“Bỏ lỡ gặp cậu a!” Anh thẳng thắn nói.

“Tôi cũng không phải là người đáng giá gặp gì.” Ôn Tĩnh lắc đầu.

“Nói thật, từ lần trước gặp mặt tôi liền cảm thấy cậu thực đặc biệt, lần này gặp nhau, tôi càng chắc chắc cậu là sự tồn tại đặc biệt .” Mắt anh mang ý cười, vẻ mặt còn thật nghiêm túc.

“Đặc biệt?” Cô nhíu mày.

“Tôi cũng không biết nói như thế nào, dù sao cậu chính là không giống những người khác.” Ngoại hình của cậu ta nhìn thế nào cũng thật thuận mắt, hơn nữa anh rất muốn cùng người kia trở thành bạn bè.

“Sẽ không phải vì tôi tặng anh cái phim A đó mà anh cảm động đến nay chứ?” Cô trêu ghẹo nói.

An Thần Xán mở to đôi mắt, nhìn bốn phía một chút, sau khi phát hiện bốn bề vắng lặng mới trả lời: “Cái phim đó xem rất hay, sau đó tôi còn rất rộng rãi cho A Thần mượn. A Thần chính là người lần trước cùng tôi vào cửa hàng đó, cái tên thoạt nhìn rất sát khí ấy.”

“Sát khí? Tôi cảm thấy anh ta rất thân thiết.” Ôn Tĩnh nhớ lại bộ dáng Hách Thần, không phải từ đầu tới cuối đều là bộ dáng ôm bụng cười to sao? Không lại là sát khí được?

“Đó là bởi vì trong cửa hàng vừa vặn đều là đàn ông, cho nên cậu ta mới có vẻ tự tại như thế. Nếu có phụ nữ ở đó, sẽ không biết cậu ta sẽ thối mặt tới mức nào đâu.” An Thần Xán nghĩ đến Hách Thần cổ quái, chỉ có thể vô lực xua tay.

“Đều là đàn ông a......” Ôn Tĩnh nhấm nuốt lời nói của anh, khóe môi không khỏi cong lên .

“Tôi có nói sai sao?” Đã có người con gái nào ở đó mà anh không để ý sao?

“Không có.” Cô cười đáp lại, đột nhiên tiếng chuông di động trong túi vang lên, cô lấy điện thoại ra, xem tin nhắn.

“Tiếng chuông này là nhạc phim hoạt hình phải không?” Trong mắt anh bật ra hào quang hưng phấn. [LV: Ta thấy anh này làm trẻ con thích hợp hơn ^^, NV: hắc hắc, anh í ngây thơ mà =]] ]

“Anh có sở thích xem hoạt hình sao?” Cô có chút kinh ngạc.

“Tôi trông thế nhưng là siêu cấp mê hoạt hình nha, lưu giữ không ít bộ đâu!” Anh lộ vẻ mặt đắc ý dào dạt .

“Vậy anh cũng thích nhạc phim hoạt hình?”

“Đương nhiên! Tôi phi thường có hứng thú với nhạc phim hoạt hình.” An Thần Xán cười thoải mái, vỗ vỗ bả vai Ôn Tĩnh . “Nói cả nửa ngày, thì ra cậu cũng là người con trai hướng nội có cùng sở thích với tôi nha .”

Cậu ta cũng giống anh, nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra được thực ra nội tâm cũng là người con trai hướng nội có linh hồn ham mê cùng sở thích với anh.

Cô bị ngôn ngữ khoa trương của anh làm bật cười, đưa một cái tai nghe cho anh ta. “Nhạc phim hoạt hình Cung Thời Tuấn mới nhất anh đã nghe qua chưa ?”

“Đã nghe qua vài lần, nhưng chưa thuộc.” Anh đeo tai nghe điện thoại, cùng cô sóng vai dựa vào gốc cây cổ thụ, nghe tiếng nhạc vang lên, hai người có loại tư thế thân cận cùng tự nhiên nói không nên lời.

Lúc này những người chạy bộ ngang qua không ai là không thả chậm bước, bị hai người có vẻ đẹp như vậy làm bầu không khí trở nên hấp dẫn. Hai người được nối với nhau bởi một dây tai nghe làm nên một bức tranh giống như không thuộc về thế giới này . Người bên ngoài chỉ dám từ xa quan sát , mà không dám tiến lên phá hư cảnh đẹp kiều diễm này.

Ở trong mắt người qua đường , hai người con trai xuất sắc ở cùng một chỗ lại tự tại hòa hợp như vậy...... Hẳn phải là bạn bè đã quen biết nhiều năm ...... rồi?
Bình Luận (0)
Comment