Cuộc Chiến Xử Nam

Chương 2

Trong văn phòng bận rộn, nhân viên bận công việc đi qua đi lại liên tục, tiếng chuông điện thoại thì liên tiếp không ngừng.

An Thần Xán ngồi ở bàn làm việc, một tay cầm điện thoại nghe, tay kia thì ký tên, bận tối mặt tối mày.

“Thiết kế đa truyền thông Phong Sở” Trong ngành cũng không tính là công ty lớn, tên cũng bình thường nhưng đã từng thay khách sạn Liêm Cảnh thiết kế một loẴ áp phích sáng ý làm người ta kinh diễm. Hơn nữa trang web thiết kế mới hiện đại , hoàn toàn khác với hình tượng những doanh nghiệp trước, làm cho người ta cảm giác được một sức sống mới, cho nên thanh danh lan truyền rất nhanh.

Gần đây lại nhận được đơn đặt hàng thiết kế nội thất cho mấy nhà xí nghiệp lớn, đạt được nhiều khen ngợi, đã có được địa vị hết sức quan trọng trong ngành, các dự án hợp tác như bông tuyết bay đến, làm cho công việc hiện tại so với trước kia còn bận rộn hơn gấp trăm lần.

An Thần Xán vừa mới gác điện thoại xong thì nữ trợ lý bên cạnh đã nhanh nhảu nhắc nhở anh: “Quản lí, đừng quên một giờ rưỡi phải tới công ty thực phẩm Raphael để thảo luận về nhãn hiệu thiết kế CIS, quản lí Kì ở bộ phận thiết kế sẽ đến đó trước.”

Mục đích chính của nhãn hiệu thiết kế CIS ở chỗ đem ý niệm, thái độ, tinh thần văn hóa của xí nghiệp biểu diễn bằng ký hiệu hoặc đồ án để thể hiện ý niệm kinh doanh của xí nghiệp, sự đặc sắc trong khâu quản lý sản phẩm cùng phong cách đóng gói...... Sau đó, vận dụng thị giác cùng kỹ thuật, xuyên thấu qua biểu hiện thiết kế chỉnh thể để xây dựng thành hình tượng của xí nghiệp, đó là tượng trưng cho xí nghiệp nên phải có sự khác biệt với những xí nghiệp khác, đây là vấn đề quan trọng nhất.

“Yên tâm, tôi không có quên.” Vừa mới nói xong, điện thoại bàn của An Thần Xán lại vang lên.

Nữ trợ lý nắm bắt thời cơ, vội vàng nói: “Còn nữa, mười giờ sáng mai tổng giám đốc triệu tập họp hội nghị đột xuất, nói là muốn thảo luận sách lược phát triển của công ty, yêu cầu ngài cùng quản lí Hách của bộ phận kế hoạch nhất định phải tham dự.”

“Được.” An Thần Xán gật gật đầu, vừa đánh dấu lại những phần quan trọng trên laptop, vừa nhận cuộc điện thoại.

Nữ trợ lý đi đến phòng nghỉ, hiểu ý mà pha một ly cà phê đưa đến đặt lên bàn của An Thần Xán, nhìn về phía anh mà làm một động tác mời, ý bảo anh thừa dịp lúc còn nóng mà uống.

An Thần Xán vẫn nghe điện thoại như trước, dùng khẩu ngữ môi mà đáp lại: “Cảm ơn.”

Nữ trợ lý cảm thấy mỹ mãn trở lại chỗ ngồi. Có thể phục vụ một ông chủ đáng yêu như ánh mặt trời giống An Thần Xán , cô cảm thấy chắc mình đã phải tu ba kiếp mới có được phúc phận này.

Anh chưa bao giờ dùng thần sắc nghiêm nghị nói lời sắc sảo , mà khuôn mặt luôn tươi cười khi tiếp xúc với người khác, bộ dáng hồn nhiên lại thiện lương, về công việc thì chuyên nghiệp còn cá tính thì hòa đồng, dễ ở chung, luôn tận hết sức lực hướng dẫn hậu bối, anh nhìn thì như thoải mái không sầu lo, kỳ thật lượng công việc của anh rất kinh người, áp lực cũng không nhỏ, nhưng năng lực cùng hiệu suất làm việc của anh cũng tương đối cao đến đáng sợ, khiến cho cấp dưới cũng tự động làm theo anh, thay anh chia sẻ công việc, muốn từ trên người anh học thêm chút gì đó.

An Thần Xán cuối cùng cũng nói xong cuộc điện thoại dài dòng kia, nhanh chóng đứng dậy đi đến bộ phận thiết kế tìm Kì Á Trạch.

“A Trạch, mình đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa trước nha, buổi chiều sẽ cùng đi gặp khách hàng.” Anh vỗ vỗ cái bụng, làm việc từ sáng đến giữa trưa, đương nhiên phải đói bụng rồi.

Phong Sở là một công ty nổi tiếng trong ngành về tuyển dụng những người trẻ tuổi, tuổi trung bình của toàn thể nhân viên đều không vượt quá ba mươi tuổi, cho nên phong cách làm việc của xí nghiệp đương đối hoạt bát, là nơi rất thích hợp cho những người trẻ tuổi phấn đấu để phát triển.

Trong đó mấy vị quản lí của các bộ phận quan trọng chính là nhân vật trung tâm của Phong Sở; Bọn họ là bạn từ thời còn đi học, vốn ôm hoài bão cùng nhau đầu tư vào công ty thiết kế này, sau lại mở rộng kinh doanh thành quy mô như ngày hôm nay cũng là chuyện bọn họ không ngờ đến. Bởi vậy, ở trong công ty, bọn họ vẫn xưng nhau như bạn bè giống lúc trước, chứ không hề quan trọng những chức danh cứng ngắc kia.

“Được.” Kì Á Trạch đứng dậy, trên khuôn mặt luôn có vẻ đạm mạc như nghìn bài một điệu. Anh cầm lấy cặp tài liệu cùng áo khoác, nhìn liếc mắt một cô gái ngồi ở tại bàn làm việc cạnh bàn làm việc của anh mà chậm rãi mở miệng: “Nhớ ăn cơm trưa.”

Quý Ngâm cười gật đầu, vẫy tay với anh. “Đã biết.”

An Thần Xán đột nhiên có chút ý xấu nhìn về phía Kì Á Trạch nháy mắt ra hiệu. “Đúng rồi, quà sinh nhật lần trước tặng cậu dùng có được hay không?”

Ánh mắt Kì Á Trạch trong nháy mắt lóe ra, còn hai má của Quý Ngâm ở một bên thì không khỏi đỏ lên, vội vàng làm bộ như không nghe thấy, liều mình vẽ lên bản đồ án thiết kế mặt bằng.

“Khụ.” Kì Á Trạch ho nhẹ một tiếng, lãnh đạm không đáp lại tiếng nào, dẫn đầu đi ra cửa.

“Uy, có dùng được hay không cũng phải nói với mình một tiếng chứ!” An Thần Xán cười hì hì đuổi theo. Nhìn bộ dạng thẹn thùng của đôi tình nhân này thì cũng biết hiệu quả tuyệt đối là không thể diễn tả bằng lời a, haha!

Lần sau lại đến ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ mua nữa, không biết có gặp lại nữa hay không? An Thần Xán đột nhiên nhớ tới Ôn Tĩnh, ngày ấy hai người ở công viên hàn huyên rất nhiều về chủ đề hoạt hình, hợp nhau đến thú vị, cùng chung chí hướng, anh còn đưa danh thiếp cho Ôn Tĩnh, ý muốn nói hai người có thể lại liên lạc, làm bạn cũng không tồi.

Bất quá Ôn Tĩnh cái gì cũng không để lại, chỉ nhẹ như gió thoảng mây bay nói: “Có việc gì, cứ đến ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ tìm tôi.”

Làm người không thể quá tham lam, tuy rằng Ôn Tĩnh không lập tức nói cho anh cách thức liên lạc, nhưng ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ cũng sẽ không có chân mà chạy đi đâu được, cho nên anh vẫn có thể dễ dàng tìm được cậu ta, cũng không để ý lắm đến cảm giác mất mát dưới đáy lòng.

Sau khi cảm giác mất mát qua đi, thì cảm giác chờ mong cũng tùy theo mà đến. Nếu Ôn Tĩnh đã nhận danh thiếp của anh, có thể sẽ gọi tới mà ân cần thăm hỏi một chút hay không? Ân...... Đó là vấn đề. Khiến cho hiện tại mỗi lần anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, sẽ có cảm giác chờ mong mà không hiểu vì sao.

“A Xán, lời mình nói, cậu có nghe không vậy?” Kì Á Trạch nhìn An Thần Xán đang xuất thần thì nhíu mi lại.

“A? Cậu nói cái gì?” Quả nhiên An Thần Xán một chữ cũng chưa nghe thấy.

“Mình nói là cậu muốn đến nhà hàng nào?” Kì Á Trạch lặp lại lần nữa.

“Đi ăn mì cũng được lắm, đã lâu không đi rồi.” An Thần Xán đề nghị.

“Mình không có ý kiến.” Kì Á Trạch cảm thấy có gì đó không thích hợp, An Thần Xán luôn luôn huyên náo sao hôm nay lại trầm tĩnh lạ kỳ như vậy.

Từ khi bọn họ ra khỏi chỗ làm, cũng không nói với nhau câu nào, mãi đến một khắc trước khi bước vào một tiệm mì, An Thần Xán mới mở miệng.

“A Trạch, cậu đã từng chờ mong...... một người bạn gọi điện thoại cho cậu chưa?” An Thần Xán chung quy không nhịn được tâm sự trong lòng mà hỏi ý kiến của bạn tốt một chút.

“Chưa.” Kì Á Trạch ngắn gọn lại có lực mà trả lời.

“Mấy người chúng ta thân như vậy mà chưa bao giờ cậu chờ mong sao?” Uổng phí làm bạn bè nhiều năm nha, lại bị xem là không đáng giá gì như vậy!

“Lý do là vì rất quen thuộc, nên không đáng giá để chờ mong.” Kì Á Trạch lãnh đạm ăn ngay nói thật.

“Vậy nếu không giới hạn chỉ trong số bạn bè thì có người nào khiến cậu chờ mong chưa?” An Thần Xán quyết định đổi phương pháp hỏi. Hắn cùng Ôn Tĩnh cũng chưa đến trình độ hiểu biết sâu, cho nên ví dụ vừa rồi không thích đáng.

“Có.” Kì Á Trạch nhìn anh liếc mắt một cái, bước vào trong tiệm mì. “Quý Ngâm.”

An Thần Xán ngốc sửng sốt trong chốc lát, hướng về phía bóng dáng Kì Á Trạch lớn tiếng nói: “Nhưng mà nghĩ thế nào đi chăng nữa! Mình với cậu ta cũng không có khả năng trở thành tình nhân, sự so sánh ngu dốt này không thể chấp nhận được!”

Trên cơ bản, An Thần Xán cũng xem như một người trung thành với cảm giác là một người đàn ông, cá tính thẳng thắn khiến anh muốn làm gì thì làm, chỉ cần không vi phạm luân lý đạo đức, anh sẽ bất chấp mà làm.

Cho nên anh thực tự nhiên cầm mấy bộ CD hoạt hình đến ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ tìm Ôn Tĩnh, muốn cùng cậu ta chia sẻ những bộ phim tâm đắc gần đây của anh.

Nhưng anh lại không gặp Ôn Tĩnh, ngược lại thấy một mỹ nữ diễm lệ ngồi ở sau quầy, anh đoán rằng có thể hôm nay Ôn Tĩnh được nghỉ, vì thế yên lặng quay về nhà.

Cách hai ngày, anh lại đến một lần, nhưng vẫn là mỹ nữ ở trong cửa hàng, hơn nữa còn giương đôi mắt hổ với anh, trông bộ dáng rất có hứng thú, anh chỉ cười đáp lại, không muốn làm phức tạp, đành phải bước nhanh rời đi.

Lại cách một tuần, anh đi đến cửa hàng, vẫn không nhìn thấy Ôn Tĩnh, nhưng mỹ nữ kia lại thân thiết đi ra bắt chuyện với anh trước.

“Quý khách , có gì cần tôi phục vụ không?” Tống Du Vũ cười khanh khách đi về phía trước.

“Không có......” An Thần Xán không biết nên mở miệng như thế nào.

“Anh cũng tới vài lần rồi, hai lần trước vì hơi bận, không giúp anh giới thiệu sản phẩm được, thật sự là ngại quá.” Tống Du Vũ dị thường sát gần mặt của anh, phát hiện da anh non mềm đến có thể búng ra sữa ! Thật sự là rất không công bằng, rõ ràng là đàn ông, sao có thể hoàn mỹ không tỳ vết như thế.

An Thần Xán thoáng lui ra phía sau một bước, bảo trì khoảng cách, cười nói: “Không sao, cũng không đặc biệt muốn mua cái gì.”

“Di? Không muốn mua thì đến cửa hàng chúng tôi làm gì?” Cửa hàng của cô cũng không phải là siêu thị tiện lợi bình thường mà rảnh rỗi không có việc gì làm thì vào hưởng chút máy lạnh, hoặc đi dạo mua đồ dùng hằng ngày; Bình thường khách hàng đến cũng đều vì tìm những thứ phục vụ cho nhu cầu mới phải.

“Ách...... Xin hỏi một chút, nam nhân viên của cửa hàng các cô lần trước đâu rồi, sao gần đây không thấy cậu ấy nữa?” An Thần Xán lễ phép hỏi.

Nghe thấy ba chữ “Nam nhân viên” này, Tống Du Vũ nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết là ai. Bất quá ngày trước chỉ có một khách hàng nữ mới quay lại tìm Ôn Tĩnh, sao lần này ngay cả đàn ông cũng đến chen một chân? Hay...... Anh ta là gay?

Oa! Không nghĩ đến thì thôi, càng nhìn càng giống, nhìn anh ta trắng trẻo, tám phần là một tên có vấn đề, nghĩ rằng Ôn Tĩnh là con trai, nên muốn đến theo đuổi cô ấy! Chuyện này cũng thú vị, không biết Ôn Tĩnh sẽ ứng phó với anh ta như thế nào?

“Anh tìm cậu ấy có việc sao?” Cô hỏi lại.

“Lần trước chúng tôi gặp nhau ở công viên, có nói tới mấy bộ phim hoạt hình không tồi, cậu ấy nói cậu ấy cũng muốn xem, cho nên tôi đặc biệt mang đến cho cậu ấy.”

Tống Du Vũ lại cẩn thận đánh giá An Thần Xán lần nữa. Thì ra anh ta cũng mê hoạt hình, kia thật đúng là hợp tính với Ôn Tĩnh, không biết Ôn Tĩnh thật sự xem anh ta là bạn, hay chỉ qua loa tùy tiện cho xong chuyện, bất luận thế nào, Ôn Tĩnh không tự mình để lại cách thức liên lạc thì đương nhiên cô cũng không tùy tiện mà để lộ.

“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, cậu ấy không phải nhân viên ở chỗ này, chỉ là lâu lâu sẽ đến giúp đỡ thôi.” Đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ chui vào trong đầu cô, cô liên tưởng đến hình ảnh khi hai người ở cùng nhau......

Trời ạ! Căn bản chính trong tiểu thuyết đam mĩ mới có thể xuất hiện cảnh tượng con đường trải thảm hoa như vậy, trong đầu cô đã sắp hiện ra một phim trường nhỏ đầy hoa rồi.

“Thì ra cậu ấy không phải nhân viên ở chỗ này a...... Thật sự là có lỗi, quấy rầy rồi.” Nói xong, An Thần Xán rũ mắt, khó nén cô đơn xoay người bước đi.

Quả nhiên, người có tâm chỉ có mình anh. Ôn Tĩnh không những không gọi điện tới, liền ngay cả tin tức duy nhất để lại là ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ cũng không thể tìm được cậu ta, có lẽ cậu ấy không phải thực chờ mong đoạn tình bạn này rồi.

“Đợi chút! Bây giờ hẳn là cậu ấy vẫn đang ở sân thể dục của trường cấp ba Tường Nghĩa đấy, anh đi thử thời vận xem, nói không chừng có thể gặp được cậu ấy.” Tống Du Vũ quyết định bán đứng bạn tốt một lần, cô có dự cảm, sai sót lần này không chừng có thể ngẫu nhiên đúng thời thế mà dẫn đến ra hoa kết quả.

An Thần Xán liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, nghi hoặc nói: “6 giờ rưỡi tối mà cậu ấy còn ở sân thể dục làm cái gì?”

“Tôi không muốn nói nhiều hơn đâu, anh đi thì biết.” Trong lời nói của Tống Du Vũ chứa đựng huyền cơ, chỉ lướt như bay trở lại sau quầy, lấy hôn gió thay cho bye bye.

“Cảm ơn!” Lướt qua vẻ lo lắng, anh cười mị đôi mắt, tiêu sái nói cảm ơn.

Biết được nơi của Ôn Tĩnh, An Thần Xán vui vẻ rời khỏi ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’, trở lại xe yêu quý của chính mình, đạp chân ga, thẳng tắp một đường chạy đến trường cấp ba Tường Nghĩa.

Là vì loại chấp nhất gì khiến anh đi tìm Ôn Tĩnh như vậy? Hẳn một phần là do lòng hiếu kỳ đi! Bởi vì anh hoàn toàn không biết gì về người đó cả, cho nên muốn hiểu biết thêm...... Con đường duy nhất để nắm giữ ngay tại trước mắt, nếu bỏ qua cơ hội lần này, không biết đến khi nào mới có thể tiến thêm một bước để làm quen với cậu ấy.

Bởi vậy, An Thần Xán căn bản không có tự hỏi, liền trực tiếp hướng về phía trước.

Trường cấp ba Tường Nghĩa không ở trong nội thành, mà ở thành phố Tân Bắc xa hơn một chút, khi anh lái xe đến nơi thì đêm đã tối đen, vốn tưởng rằng trong trường học hẳn là không còn một bóng người, im lặng không tiếng động, kết quả ở ngoài dự liệu của anh, anh càng tới gần sân thể dục, những tiếng bước chân cùng tiếng hò hét càng rõ ràng hơn.

Mãi đến khi ngọn đèn mỏng manh ánh vào mi mắt, sân thể dục trống trải thổi tới không khí hơi lành lạnh mới mẻ, ánh mắt đầu tiên của anh liền nhìn thấy thân hình cao thẳng của Ôn Tĩnh.

Ôn Tĩnh đứng ở vạch xuất phát của đường băng, trong ánh sáng hơi mờ, đang dạy một học sinh cấp ba phải dùng tư thế như thế nào để xuất phát.

Lúc này An Thần Xán mới phát hiện thì ra trên đường băng còn có rất nhiều nam sinh đang khởi động. Anh yên lặng tới gần, chọn bậc thang chỗ tối ở vườn hoa mà bên sân không thấy được ngồi xuống, ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, khoảng cách vừa vặn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Ôn Tĩnh, anh lẳng lặng quan sát, không muốn quấy rầy họ luyện tập.

Ôn Tĩnh tự mình làm mẫu tư thế xuất phát chạy vài lần, tiếp theo đứng ở một bên hướng dẫn một nam sinh làm cho đúng. “Trọng tâm hơi ngả về phía trước một chút, chân sau dùng sức bật lên, rồi bắt đầu chạy.”

“Cô giáo, tư thế xuất phát khi chạy sẽ phải nâng mông rất cao.” Nam sinh đang làm thử tư thế xuất phát chạy cười sằng sặc.

“Vậy thì thế nào?” Cô không nghĩ là cái mà nam sinh bướng bỉnh này sắp nói ra sẽ có tính xây dựng gì.

“Vậy thì em sẽ làm gì rất thúi!” Trần Thận Nam nghịch ngợm hô to, quả nhiên dẫn tới tiếng cười điên cuồng của mọi người.

“Vậy được rồi! Em liền đem mông làm thành ống phóng tên lửa, xem có thể phun lửa ra hay không.” Ôn Tĩnh liếc cái xem thường, đã biết tên nhóc Trần Thận Nam này miệng chó không thể khạc ra ngà voi mà.

“Cô giáo, cô càng ngày càng có thể thích ứng hài hước của chúng em nga!” Có mấy nam sinh cười ha ha, tóc ngắn ngủn húi cua thoạt nhìn có chút giống tên côn đồ, rất có hơi thở giang hồ.

“Các em cũng đừng chỉ mải nói chuyện mà không luyện tập, đã làm xong động tác chân thấp chân cao một trăm lần chưa?” Ôn Tĩnh chỉ vào đám học sinh bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đã sớm làm xong rồi! Chỉ như một bữa ăn sáng.” Mọi người cười la hét.

An Thần Xán vạn lần cũng không nghĩ tới Ôn Tĩnh lại là giáo viên thể dục ở trường cấp ba! Anh vậy mà lại nói chuyện nhiều về đồ dùng tình thú như vậy với một người luôn làm gương tốt cho người khác...... Má ơi, cũng quá dọa người rồi! Miệng của anh hơi giật giật, cho dù đoạn đối thoại của Ôn Tĩnh cùng học trò rất thú vị nhưng anh cũng cười không nổi.

“Được rồi, thả lỏng người tại chỗ đi, làm xong thì chuẩn bị về nhà.” Ôn Tĩnh ra chỉ thị.

Trần Thận Nam số khổ vẫn đang ngồi xổm luyện tập tư thế xuất phát chạy hô to: “Cô giáo, còn em thì sao a? Không phải vẫn tiếp tục luyện chứ?”

“Không phải em còn đang hưởng thụ quá trình thúi sao, ngay cả một bước cũng chưa chạy được?” Cô nheo lại ánh mắt, xấu xa mà nói.

Cái gọi là tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó, đối phó với học sinh cá biệt, sẽ phải dùng ngôn ngữ cùng thủ đoạn đặc biệt để dạy dỗ. Nếu cô không có hai ba phần công phu này, sao có thể trị được mấy đứa nhỏ này.

Những đứa nhỏ này không thích học hành, thậm chí có một bộ phân là cá tính xúc động, thích cãi vã đánh nhau, cô phải tốn công sức rất lớn mới thuyết phục được trường học đồng ý thành lập đội điền kinh, huấn luyện đám học trò có vấn đề đã sớm bị từ bỏ này, giúp bọn chúng có nơi để bộc lộ tài năng, hy vọng khi bọn chúng đạt được thành tựu thì bọn họ có thể nhận ra hành vi lệch lạc của họ.

Nếu lần này không tạo ra được thành tích tốt, không biết trường học sẽ lấy cái cớ gì để làm khó đây.

“Hắc...... Em đùa thôi, em lập tức liền chạy thêm vài bước, cô thủ hạ lưu tình nha.” Trần Thận Nam lập tức luyện tư thế xuất phát chạy vài lần, nhưng không phải làm sai thì cũng là hiểm hiểm ngã sấp xuống.

Ôn Tĩnh rất kiên nhẫn chỉ đạo động tác, không ngừng điều chỉnh tư thế của nó, đợi nó giữ được thăng bằng, bắt đầu chạy đến đứng vào hàng rồi mới chấm dứt luyện tập hôm nay.

“Được rồi, các em cũng đều vất vả, nhanh chóng về nhà làm bài tập, sau đó tắm rửa lên giường ngủ.” Ôn Tĩnh đánh hai xuống tay chưởng, thét to đồng học.

Trần Thận Nam thả lỏng người xong, chuẩn bị mang những dụng cụ của buổi tập về phòng thiết bị thể dục thì đôi mắt sắc chợt phát hiện ở chỗ tối trong vườn hoa có người, lập tức nảy sinh hung dữ kêu: “Là ai? Đi ra!”

Đã trễ thế này còn lén lút trốn ở chỗ tối, không phải biến thái thì cũng là có vấn đề!

Những học trò khác cũng gào lên theo, một bộ dáng hung thần ác sát thật khác với vẻ mặt vừa rồi còn bướng bỉnh cười hồn nhiên.

“Đừng hiểu lầm, anh tới để tìm thầy giáo của các em.” An Thần Xán không dự đoán được thái độ của đám học trò này lại khác biệt to lớn như thế, có chút phản ứng không kịp. Anh chạy nhanh ra khỏi chỗ tối, lộ ra bộ mặt thật, hướng về phía Ôn Tĩnh lên tiếng. “Hi.”

“Cô giáo, cô quen biết người ẻo lả này sao?” Sau khi Trần Thận Nam thấy được dung mạo của anh thì vẻ mặt khó chịu.

Ôn Tĩnh còn chưa kịp đáp lại, An Thần Xán liền cướp lời. “Bạn học à, anh không có ẻo lả, chỉ là bộ dạng anh có vẻ thanh tú mà thôi.”

“Đều như nhau! Nói đến cùng anh còn không ‘men’ bằng cô giáo của chúng tôi nữa!” Trần Thận Nam thối nói một tiếng.

“A Nam, là ai dạy em không lễ phép như vậy?” Ôn Tĩnh đi lên nắm lấy cái ót của Trần Thận Nam. “Xin lỗi người ta đi.”

“Cô giáo, nhưng là anh ta --”

“Ân? Có ý kiến sao?” Ôn Tĩnh nghiêm khắc lên tiếng.

“Được rồi! Nể mặt cô em mới nói đấy.” Trần Thận Nam không cam lòng nói: “Thực xin lỗi.”

“Kỳ thật anh cũng có chỗ không đúng. Anh tới nơi này không có thông báo trước với thầy giáo của các em, lại quấy rầy các em luyện tập, thật có lỗi.” An Thần Xán gãi gãi đầu, hướng về mấy học sinh hơi gật đầu.

“Biết là tốt rồi.” Trần Thận Nam tà nghễ . Cái gọi là không đánh vào khuôn mặt người cười, người ta có thành ý chịu tội như vậy cậu liền đại nhân đại lượng, không tính chuyện nhỏ.

Ôn Tĩnh lại gõ vào đầu Trần Thận Nam một cái. “Còn nhỏ mà ranh ma! Nhanh về nhà chút đi.”

Trần Thận Nam bị đánh đau, khi định cãi lại thì chợt dừng một chút, sau khi trầm mặc vài giây, rất nhanh kéo cánh tay Ôn Tĩnh. “Cô giáo, cô lại đây một chút.”

Thằng bé lấm la lấm lét lôi Ôn Tĩnh cách xa năm mét, mới thấp giọng nói: “Tên ẻo lả này không hợp với cô giáo đâu, muốn tìm bạn trai phải tìm một người mạnh hơn cô giáo mới được.”

“Tiểu quỷ nói hươu nói vượn cái gì vậy, anh ta chỉ là bạn.” Ôn Tĩnh bị nói không nói được gì.

“Chẳng lẽ là anh ta tương tư đơn phương: Lòng mang ý định muốn theo đuổi cô?!” Trần Thận Nam đè nặng lời nói, quay mắt ngoan trừng.

Ôn Tĩnh cười khẽ, trêu tức nói: “Không thể. Bởi vì lúc chúng tôi vừa mới quen biết...... Anh ta đã cho rằng cô là nam.”

“Cái gì?!” Trần Thận Nam đầu tiên là chấn động, sau lại gật gật đầu nói: “Đây đúng thực là rất có thể, bởi vì cô giáo cô rất đẹp trai.”

“Ông quản gia à, sinh hoạt cá nhân của cô mà cũng muốn hỏi đến sao? Ngày mai nhớ rõ viết bản thành tích thật tốt cho cô kiểm tra.” Ôn Tĩnh quay người lại, lại bị Trần Thận Nam kéo cánh tay về chỗ cũ.

“Cô giáo, cô yên tâm, em sẽ dặn dò mọi người đừng vạch trần thân phận của cô.” Trần Thận Nam vỗ vỗ bộ ngực cam đoan.

“Cô cũng không để ý.” Ôn Tĩnh khoát tay.

“Dù sao chỉ cần anh ta nghĩ cô là nam, sẽ không theo đuổi cô, cũng sẽ không làm bạn trai của cô. Em cũng không hy vọng ông xã của cô giáo là loại con trai bình hoa này.” Trần Thận Nam hạ quyết tâm.

Nhưng Ôn Tĩnh thấy thật ra cũng không sao cả. Lấy thân phận con trai làm bạn với An Thần Xán cũng không có gì không tốt, bọn họ có cùng sở thích, vấn đề giới tính một chút cũng không quan trọng, là nam hay là nữ đối với cô mà nói không làm nên phức tạp gì cho cuộc sống cả.

“Tùy hứng của em thôi.” Ôn Tĩnh thật sự lười tính toán cùng tiểu quỷ này.

Phải mất một phen công phu, cô mới đuổi được toàn bộ một đám học trò khó tính về nhà, đứng ở cửa trường vẫy tay với nhóm tiểu quỷ này.

An Thần Xán ở một bên quan sát Ôn Tĩnh trao đổi cùng học sinh, khóe môi không khỏi giơ lên. Anh chưa bao giờ thấy qua một mặt hoạt bát ngay thẳng của Ôn Tĩnh như vậy, cũng không dám hy vọng Ôn Tĩnh sẽ dùng loại thái độ này đối xử với anh, dù sao bọn họ vừa mới quen biết không bao lâu, đối với nhau cũng đều thực khách khí.

Bỗng nhiên anh có chút hâm mộ nhóm nam sinh cấp ba này, cảm thấy bọn họ...... rất may mắn a......

“Mệt không?” An Thần Xán nhìn thấy Ôn Tĩnh toàn thân là mồ hôi, liền đưa một tờ khăn giấy tùy thân cho cô.

“Cảm ơn, nhưng tôi có khăn mặt rồi.” Cô kéo khóa ba lô, lấy ra một cái khăn mặt màu trắng lau mồ hôi trên mặt.

“Hẳn là cậu sẽ không giận vì tôi tự tiện tới tìm cậu chứ?” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt rất vô tội.

Tiếng nói sang sảng cùng dịu dàng tươi cười, lại phối hợp với đôi mắt ngập nước hồn nhiên vô tà như vậy, thật sự là vũ khí tuyệt hảo, làm cho người ta muốn tức giận cũng không được. Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Không có gì phải tức giận cả. Tám phần là anh biết được tin tức của tôi từ ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ rồi phải không?”

“Phải nha, mỹ nữ kia đúng là người hảo tâm.” Anh giơ ngón tay cái lên.

“Tìm tôi có việc gì?” Cô lấy chai nước khoáng ra, hào khí mà uống.

“Tặng đồ cho cậu.” Anh lấy hộp CD đưa cho Ôn Tĩnh. “Những phim hoạt hình mà lần trước cậu nói muốn xem tất cả đều ở trong này, bao gồm nhạc phim kinh điển, tôi cũng sắp xếp vào rồi.”

“......” Cô muốn đáp lại câu gì đó, nhưng lại nói không ra lời.

Chỉ là mình tùy tính nói ra thôi vậy mà được một người nhớ kỹ trong lòng như thế còn thật sự đối xử...... Phải hình dung tâm tình thụ sủng nhược kinh* của mình thế nào đây? Cô không biết dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt hết được.

*thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt mà kinh ngạc.

“Thế nào ? Vì sao lại nhìn chằm chằm vào tôi thế?” Anh gãi gãi hai má, bên tai tựa hồ có chút nóng.

“Bởi vì trên trán anh có con muỗi.” Nói xong, cô nhanh tay “Ba” một tiếng, đánh lên trán anh một cái, sau đó giơ hộp CD lên nói: “Vì hồi báo tâm ý của anh, đi thôi, bữa tối nay tôi mời.”

Cô xoay người, nắm chặt hộp trong tay. Cô thật sự rất muốn bổ đầu anh ta ra xem có phải có một cái động trong đó hay không. Với một người chỉ gặp mặt hai lần, có đáng giá hao phí công sức lớn như vậy không? Thật sự là...... một tên ngốc mà.

“Máu của con muỗi không còn dính trên trán tôi chứ?” Anh đuổi theo cô.

“Không có, chỉ lưu lại dấu tay của tôi thôi.” Cô giơ bàn tay lên.

“Thật hay giả?”

“Đương nhiên là giả. Sao anh lại dễ bị lừa như vậy chứ?”

“Tôi là tin tưởng cậu.”

“Thật ngại quá, để anh tin tưởng một kẻ lừa đảo rồi.”

* Vì trong bản CV "Lão sư" là chỉ chung cho giáo viên nên bên trên khi Trần Thận Nam nói Ôn Tĩnh là cô giáo An Thần Xán không nhận ra Ôn Tĩnh là nữ .

Bọn họ tán gẫu vừa tán ngẫu vừa đi bộ tới quán cơm phía sau trường, hai người chọn món xong, vùi đầu ăn điên cuồng, đến khi bụng đã sắp no, An Thần Xán lại bắt đầu mở đài.

“Không ngờ cậu lại là giáo viên.” Anh uống một ngụm canh.

“Không giống sao?” Cô hứng thú giương mắt.

“Đại khái bởi vì lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ khiến tôi liên tưởng không được đến ngành giáo dục.”

“Tôi cũng không cho rằng bộ dáng của anh giống quản lí nghiệp vụ.” Khi nhìn danh thiếp của anh, cô còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

“Vì sao?” Anh chỉnh lại cổ áo mình, ý đồ biểu hiện ra hình tượng chuyên nghiệp.

“Thấy anh thực dễ bị mắc mưu như vậy, chắc sẽ bị khách hàng xỏ mũi rồi.” Cô nheo con ngươi lại. “Anh đã bao giờ nghĩ tới sẽ đổi nghề hay chưa?”

“Đổi nghề nào?” Anh ngây ngốc nhảy vào cạm bẫy.

“Ngưu lang.” Đề nghị vô cùng thành khẩn.

“Cậu là đang nói móc tôi sao?” Anh bĩu môi, vẻ mặt kháng nghị có vẻ thẳng thắn đáng yêu. “Biết rõ tôi không có "kinh nghiệm" gì mà còn.”

“Phốc! Ý tôi không phải vậy, là tự anh nói nha.” Cô thật sự là thua anh ta, bất quá cô là đang tán thưởng vẻ đẹp của anh ta, thế mà anh ta lại tự mình hiểu lầm.

An Thần Xán thấp mi mắt, khuấy chén cà phê. “Cái kia...... mỹ nữ nhân viên trong ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ là bạn gái cậu sao?”

“Khụ, khụ, khụ!” Cô đang uống một ngụm đồ uống, suýt bị nghẹn chết.

“Cậu có sao không?” Anh đưa khăn tay cho Ôn Tĩnh.

Ôn Tĩnh tiếp nhận khăn tay lau khóe môi, thật vất vả mới thuận khí. “Kỳ thật cô ấy là bà chủ, chúng tôi là bạn học trung học --”

“Dọa! Cho nên là bạn thân kiêm hồng nhan tri kỷ?!” Anh kinh ngạc đề cao âm cuối, có loại cảm giác bị đả kích trầm trọng.

“Anh muốn nói như vậy, tôi cũng không phản đối.” Cô nhìn chằm chằm thần thái khẩn trương của An Thần Xán, bỗng nhiên ngộ ra cái gì đó, hơi hơi cười khẽ. “Bất quá, cô ấy đã kết hôn rồi.”

Dạng giống như Tống Du Vũ, mỹ nhân có tia kiều diễm bắn ra bốn phía, xác thực thực làm người ta động tâm, nếu An Thần Xán mang vọng tưởng đối với Tống Du Vũ, vẫn sớm nói cho anh ta thì tốt hơn.

“Di!” An Thần Xán trừng mắt nhìn, run sợ một lát sau, bỗng dưng một tay để giữa trán, thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Thật sự là quá tốt.”

“Cái gì thật sự quá tốt?” Cô thắc mắc.

“A?” An Thần Xán bị hỏi như vậy, phát hiện chính mình vừa rồi rõ ràng không biết đang cảm thấy may mắn cái gì nữa.

Đúng vậy, cái gì thật quá tốt? Anh chỉ là thẳng thắn phản ứng ra cảm xúc của mình, nỗi bất an đè nâng trong nháy mắt được thả lỏng ra, còn về phần nguyên nhân...... Nguyên nhân...... Hình như anh có hiểu được một chút, lại như không quá hiểu được......

“Nha, trời mưa.” Ôn Tĩnh nhìn mưa bụi bên ngoài cửa kính trong suốt tinh tế, mím môi.

Anh cũng nhìn theo ra bên ngoài, đèn đường mờ nhạt chiếu rọi mưa bụi thành một đường dài nhỏ, trên đường người đi đường bị trận mưa bất thình lình rơi xuống này làm bước chân có chút loạn, tiếng còi xe cũng tùy theo mà cất lên, nhưng không khí yên tĩnh bên trong lại tuyệt không chịu ảnh hưởng.

Cảm giác nào đó chợt lóe rồi biến mất. Anh suy nghĩ một lát, rồi máy môi nói: “Sau này, tôi còn có thể tới đây không?”

“Cái gì?” Cô hồi phục tinh thần lại, nghĩ đến chính mình vừa nghe lầm.

“Tôi nói, tôi còn có thể đến trường cấp ba Tường Nghĩa không?” Trong con ngươi của anh tràn ngập kỳ vọng, lông mi thật dài chớp chớp, chỉ kém không chảy nước mắt ra nữa thôi. “Tôi muốn xem cậu dạy học sinh như thế nào, cũng muốn xem thành quả luyện tập của bọn chúng.”

Lại nữa rồi! Lại là bộ dáng làm nũng chờ đợi được sủng ái này, làm người ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt được...... Thật là...... Ôn Tĩnh day day huyệt thái dương. “Nếu đám tiểu quỷ kia không phản đối thì tôi cũng không có ý kiến.”

“Quá tuyệt vời! Cậu yên tâm, bọn chúng tuyệt đối sẽ rất vui.” An Thần Xán định liệu trước nở nụ cười. Thu mua lòng người là nghiệp vụ cơ bản của anh, một chút cũng không khó khăn.

“Đúng rồi, tôi còn phải về tổ thể dục lấy một ít tài liệu, anh về trước đi.” Ôn Tĩnh đứng lên, đeo ba lô lên vai.

“Cậu có mang dù theo không?” Anh nhướng mi.

“Tôi có áo khoác.” Cô mỉm cười.

“Không bằng tôi đưa cậu --”

“Đừng lề mề nữa, bye.” Cô cắt đứt câu nói của anh, tiêu sái rời khỏi tầm mắt anh.

Anh ngồi tại chỗ, nhìn thân ảnh Ôn Tĩnh ngoài cửa kính rất nhanh đã đi đến ngã tư đường, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Cho dù chỉ là quan sát bóng dáng cậu ấy từ xa như vậy, cũng có thể cảm giác được một loại thỏa mãn khó có thể nói nên lời, vậy rốt cuộc là vì sao?
Bình Luận (0)
Comment