Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Chương 91

Vũ Hán cuối năm 1937.

Đây là tòa thành thị được xưng là “Madrid phương Đông”, pháo đài thế giới phản đối chiến tranh phát xít. Trong khói thuốc súng chiến tranh, dưới oanh tạc của máy bay địch, một bên bất cứ lúc nào cũng có thể bị cái chết bao phủ, một bên lại kỳ lạ, không kiêng nể gì mà phồn vinh.

Một đầu là cơ quan tập trung quân chính của chính phủ Quốc dân, Liên minh Quốc tế, Bộ Chỉ huy tối cao, chủ yếu cơ quan chính phủ, nhân vật quan trọng các nẻo hội tụ ở trong này. Phóng viên nước ngoài tóc vàng mắt xanh cầm máy ảnh đi khắp hang cùng ngõ hẻm, quay chụp những người dân chạy nạn quần áo tả tơi, mới từ Nam Kinh, Giang Chiết, thậm chí là Hoa Bắc xa xôi trốn đến nơi này.

Phần tử màu đỏ và nhân sĩ tiến bộ tràn ngập trên đường tòa thành thị này, bọn họ rốt cục có thể lớn tiếng hò hét, không kiêng nể gì phát biểu chủ trương của bản thân. Tiển Tinh Hải, Thẩm Tòng Văn, Úc Đạt Phu, Lão Xá, Phong Tử Khải…  Bóng dáng các trí thức xuất hiện phố lớn ngõ nhỏ tại Hán Khẩu.

Trong đại hí viện Thế Giới, một bên chiếu phim Tám Trăm Tráng Sĩ, một bên áp phích treo Uyên Ương Hồ Điệp Mộng trên diện rộng.

Trong khách sạn và câu lạc bộ xa hoa, các nhân vật nổi tiếng áo mũ chỉnh tề, nhưng đề tài thảo luận, lại là lời đồn đãi khủng bố. Các nạn dân một ít thôn trang nhỏ từ Nam Kinh, theo Giang Chiết chạy trốn tới nơi này, mang đến một ít chuyện máu me không thể tưởng tượng, mổ bụng, khoét tim, cưỡng gian, chôn sống… Đủ loại hành vi man rợ nhân loại khó có thể tưởng tượng, khiến các thục nữ áo bành tô lông chồn nhu mì hoảng sợ che lại miệng.



Hán Khẩu An Nhân số 10, một tòa lầu ngói xám.

Lý Hổ đứng trước gương, tập trung tinh thần tìm tóc trắng trên đầu.

– M*, ta nhớ rõ hai ngày trước lúc chải đầu từng nhìn thấy, sao không thấy? … Ra rồi, rốt cục tìm ra mày!

Hắn rốt cục tiêu diệt sợi tóc trắng trên đầu, lại dùng lược nhúng dầu tóc, rẽ tóc ngay ngắn chỉnh tề. Mặc vào áo khoác mới, bẻ cổ áo, quan sát nửa ngày, lại bẻ lên. Cuối cùng, trái phải lắc lư cổ quan sát nửa ngày, mới xoay người lại, đồng thời trong lòng còn có chút tiếc nuối. ‘Nếu xịt thêm chút nước hoa Pháp thì càng thể diện, đáng tiếc …’

Lính cần vụ Tiểu Trần ở một bên nhìn, âm thầm kinh ngạc. ‘Lý Ủy viên hai ngày này là làm sao?’

Y cảm thấy Lý Ủy viên hai ngày nay hành vi cử chỉ vô cùng kỳ lạ, rất có chút giống như bị trúng hoa điên*.

*Là chứng bệnh khi con gái thất tình hoặc không được vừa ý về mặt tình cảm. (biểu hiện giống fan cuồng thần tượng, ảo tưởng…) Bệnh này nữ mắc nhiều hơn nam.

Hai ngày trước, Lý Ủy viên biết được một tin tức cơ mật: Năm Tư lệnh Trưởng quan Đại chiến khu tề tụ Hán Khẩu, cử hành Hội nghị Quân sự tối cao. Sau đó, hắn vẫn luôn ở vào trạng thái khẩn trương cao độ.

Cứ như giây tiếp theo, tại đỉnh núi Lạc Già, hắn sẽ liền đối diện người nọ. ‘Dù sao cũng sửa soạn cho thể diện chút, miễn để cho cầm thú chế giễu.’

Có đôi khi ngồi ở trong xe, chạy qua đầu phố Hán Khẩu, phía trước chợt hiện một bóng dáng tây trang cao gầy, hắn sẽ đột nhiên ngẩn ra…

Nhưng liên tiếp qua vài ngày, cái gì cũng không có phát sinh, tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của hắn. Đến khi tân niên, hắn cự tuyệt tiệc đãi của người khác, bản thân đi ra ngoài mua về một bị lạc, một chén lớn nóng làm mì, rồi chút rượu đế, uống một hớp rượu ăn một miếng mì…

Trong căn phòng lạnh tanh vắng vẻ, Tiểu Trần cũng xin phép, Lý Hổ buông bát mì trống trơn, làm một cái ợ, say khướt nghĩ. ‘Nghĩ cái gì mà nghĩ, mày cho là hắn còn sẽ nhớ mày à?! …  Cầm thú đó … Nếu hắn ta còn nhớ mày, vậy nhất định là vì muốn tìm mày tính sổ! Thực chạm nhau, mày có trái cây ngon để ăn sao?!’

Hắn lúc la lúc lắc đi đến bên giường, xoải tứ chi ngã lên giường, trong lòng uất ức gần chết. ‘Cứ không chấm dứt nữa, bố đều già rồi… ’



Ngày hôm sau, hắn từ trên giường đứng lên, tóc rối tung, một thân mùi rượu.

Tiểu Trần từ bên ngoài xông vào.

– Lý Ủy viên, sao ngài còn ở nhà?! Hôm nay không phải tham gia hội chiêu đãi thuyền vụ Ủy ban tân niên sao?! … Ai, ngài mau một chút, Vương Bí thư đang đợi ngài đó! …  Gấp chết thôi, ngài cũng không nhận điện thoại!

Không kịp sửa soạn, Lý Hổ lấy bộ áo khoác lên liền đi tới cửa, vừa đi vừa xỏ cánh tay vào tay áo.



Hắn vẻ mặt uể oải rụt vào một góc tiệc rượu, cũng không chủ động giao thiệp với người khác. Vừa mới Vương Bí thư sắc mặt không tốt lắm, hắn biết bản thân vẫn là một thân mùi rượu, hoặc là còn miệng thối, cho nên cam chịu trốn đi tự đợi.

Tiệc rượu y hương tấn ảnh, bóng người xuyên toa*.

*qua lại không ngớt.

Đột nhiên, cửa truyền đến một trận xôn xao.

– Ủy Viên trưởng cùng chư vị Tư lệnh Trưởng quan đều đến đây!

Thuyền vụ Ủy ban không xem như nhất đẳng trong cơ quan chính phủ, ngày thường trăm triệu trông không được Ủy Viên trưởng đại giá quang lâm. Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, thời chiến thuỷ vận thành đại sự quan trọng nhất nhất, cho nên Ủy Viên trưởng cùng chư vị Trưởng quan như tuần sân tham gia các loại tiệc rượu tân niên, đến khi quyết định cũng gia nhập trạm thuyền vụ Ủy ban này.



Lý Hổ rúc ở trong góc, trợn mắt há hốc mồm nhìn một hình dáng quen thuộc đi tới phía hắn.

Hắn khẩn trương đến cả bộ lông toàn thân đều dựng lên, lén lút kéo kéo góc áo…

Tạ Viễn một thân nhung trang, nghiêm mặt, đi theo sau đầu trọc, cùng nói chuyện với Diêm Tích Sơn, mắt không chuyên tâm lướt qua hắn, cũng không quay đầu liếc hắn một cái…
Bình Luận (0)
Comment