Nàng khoác tạm áo, bước ra sân, vô thức dừng lại trước lồng chim, cảm giác như có cái gì nghẹn ngang cổ họng, muốn thở cũng không thở được, muốn nuốt cũng không nuốt nổi.
Nỗi nghi hoặc vẫn bám lấy nàng từ lâu nay bỗng chốc càng rõ ràng hơn: Rốt cuộc Cao gia đã làm gì mà khiến Hoàng đế căm ghét đến mức này?
Nàng nghĩ miên man, khóe mắt dần đỏ lên.
Trong khoảnh khắc, quá khứ, hiện tại chồng chéo nhau ùa về.
Thật là quá đỗi nực cười.
Nếu đã ghét bỏ như thế, tại sao năm năm trước lại nhắc đến Cao gia? Tại sao ba năm trước còn phái Vương Trực vào Giang Nam để truyền chỉ?
Không đúng!
Chắc chắn có điều gì đó không đúng!
Tạ Ngọc Uyên hít sâu một hơi, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, phải kiên nhẫn, từng chút vén màn sương trước mắt lên.
Chỉ khi xua tan màn sương này, nàng mới có thể thấy rõ bản chất thật của sự việc.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên đột ngột sáng lên... cuối con đường phủ sương ấy, vẫn là Cao gia, cũng chỉ có Cao gia.
Nàng bất giác đưa tay nhẹ nhàng chạm vào những thanh sắt của lồng chim, lẩm bẩm: "Tầm nhìn của người quyền cao chức trọng chưa bao giờ chỉ dừng lại ở một gia tộc, chắc chắn phải có lý do khác ngoài Cao gia."
"Phành phạch, phành phạch!"
Con chim nhỏ run bắn lên, cố hết sức lùi ra sau, cặp mắt cực kỳ hoảng sợ, như thể Tam tiểu thư lại định ăn thịt nó vậy.
Trời ơi, có ai đến cứu mạng nó không!
*
Sáng hôm sau, Tạ Ngọc Uyên thức dậy với đôi mắt thâm quầng, hiển nhiên là đêm qua không ngủ ngon.
A Bảo mang nước vào hầu nàng, nói: "Nô tỳ nghe thấy đêm qua tiểu thư trở mình suốt, nên đã bảo Thanh Nhi luộc trứng gà, lát nữa tiểu thư đắp lên mắt cho đỡ sưng nhé."
Tạ Ngọc Uyên không hứng thú, xua tay: "Ta có ra ngoài gặp ai đâu mà phải đắp."
"Dù gì cũng phải đến Phúc Thọ Đường châm cứu, lỡ lão phu nhân thấy lại tưởng tiểu thư vì bệnh tình của bà ta mà lo lắng đến mức mất ngủ, thế nào cũng hả hê."
Tạ Ngọc Uyên bật cười trước câu nói đùa của A Bảo, cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít. Rửa mặt xong, nàng đi đến viện của Tam thúc.
Chú cháu vừa gặp nhau, cả hai đều phát hiện đôi mắt của đối phương thâm quầng, khuôn mặt tiều tụy như mình, không nhịn được mà bật cười.
Tạ Ngọc Uyên lấy quả trứng trong tay, nhét vào tay Tạ Dịch Vi: "Tam thúc dùng trứng đắp mắt đi rồi hãy vào triều, kẻo đồng liêu lại cười cho."
Tạ Dịch Vi nhận lấy, nặng nề thở dài: "A Uyên à, ta vừa mong hắn bị tội để con hả dạ, lại vừa mong hắn bình an để con không mất chỗ dựa. Đêm qua ta đã tự giày vò mình vì điều này."
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên thoáng chấn động, lập tức nhận ra Tô Trường Sam không hề nói chuyện của nàng với Tam thúc. Điều đó có nghĩa Tam thúc không biết rằng chuyện lật tẩy tội th*m nh*ng của Tạ nhị gia là do nàng chủ trương.
Nàng âm thầm thở phào, nhẹ nhàng nói: "Tam thúc, con muốn gặp Hàn tiên sinh."
"Gặp ông ấy làm gì?" Tạ Dịch Vi ngạc nhiên.
"Muốn bắt mạch cho ông ấy."
*
Trong tưởng tượng của Tạ Ngọc Uyên, Hàn Bách Xuyên đã dạy nên vị Thám hoa như Tam thúc, danh tiếng lẫy lừng, hẳn là người có nhiều học trò, cuộc sống cũng phong lưu. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là vị lão tiên sinh này chỉ thuê một căn nhà nhỏ ở kinh thành, bên cạnh không có nổi một a hoàn, mọi việc đều tự mình lo liệu.
Thấy nàng đến, Hàn Bách Xuyên cũng chẳng ngạc nhiên, đun nước pha trà, vuốt râu cười hiền: "Tam tiểu thư đến xem lão phu đã chết chưa đấy à?"
Tạ Ngọc Uyên bật cười: "Sắc mặt hồng hào, tinh thần sáng láng, chắc còn sống lâu lắm."
Tạ Dịch Vi chen lời: "Vài hôm trước lão còn ho đấy, A Uyên, bắt mạch giúp ông ấy xem sao."
Tạ Ngọc Uyên bèn đưa tay bắt mạch.
Với kinh nghiệm học y ngày một tiến bộ, nàng cẩn thận lắng nghe mạch đập dưới ngón tay.
"Thân thể tiên sinh không tồi, nếu có thể rộng lượng thêm chút thì càng tốt."
Hàn Bách Xuyên mỉm cười: "Lời này, tam tiểu thư nên tự khuyên mình, lần này gặp lại, tiểu thư lại gầy đi rồi."
Tạ Ngọc Uyên nhìn ông cực kỳ kinh ngạc.
Thấy nàng như vậy, Hàn lão tiên sinh cũng không nói thêm, chỉ chăm chú nhìn khiến nàng bỗng thấy hơi mất tự nhiên, bất giác đưa tay chạm vào mặt.
"Hôm nay đến, có chuyện gì muốn hỏi lão phu phải không? Có phải nói về chuyện tấu chương tố cáo Tạ nhị gia nhưng bị bỏ qua không?"
"Ngay cả chuyện đó cũng biết sao?" Tạ Ngọc Uyên cười khổ, chẳng lẽ ông già này đọc được suy nghĩ của nàng sao?
"Thôi được, lão phu mang ơn tam tiểu thư cứu mạng, để lão phu giúp giải đáp phần nào thắc mắc cho tiểu thư vậy."
Hàn Bách Xuyên uống một ngụm trà, chỉ vào chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, nói với nàng: "Ngồi vào đó đi."
Tạ Ngọc Uyên lập tức ngồi xuống, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc như một học trò chăm chỉ.
Hàn Bách Xuyên nói: "Ta hỏi ngươi, trước đây Tạ nhị gia làm quan ở Giang Nam, vậy Giang Nam là địa bàn của ai?"
Nàng lập tức đáp: "Là địa bàn của Bình Vương."
"Ba năm trước, khi An Vương Lý Cẩm Dạ vào Giang Nam, các quan lại ở Giang Nam đều bị thay thế, vậy ai là người bị tổn hại?"
Nghe đến cái tên này, Tạ Ngọc Uyên hơi rùng mình: "Cũng là Bình Vương."
"Bình Vương là con trưởng và là đích tử, phải chăng là người thừa kế chính đáng nhất cho ngôi vị?"
Tạ Ngọc Uyên cau mày: "Đáng tiếc, Diệp Hoàng hậu đã mất sớm, nếu bà còn sống, chuyện này chắc chắn là không thể bàn cãi."
Hàn Bách Xuyên nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.
Cô nương này, dù sống trong khuê phòng, lại có tâm trí chín chắn và hiểu biết sâu sắc hơn nhiều người đồng trang lứa.
"Sự kiện Giang Nam ba năm trước, Bình Vương nhẫn nhịn cho đến nay. Ngày hội đua thuyền trên sông sông Khúc vào Tết Đoan Ngọ, Phúc Vương lại càng nổi bật, thêm vào đó, Lục Hoàng hậu trong cung cũng ngầm động tay động chân, khiến Bình Vương mấy năm nay rơi vào thế bốn bề thọ địch. Đạo làm vua là phải biết cân bằng, kẻ mạnh không thể quá mạnh, kẻ yếu không thể quá yếu."
Tạ Ngọc Uyên như bừng tỉnh: "Tạ nhị gia là người của Bình Vương, tuy chức quan không lớn nhưng kéo nếu một sợi lông cũng động đến cả người."
Hàn Bách Xuyên nhìn sâu vào mắt nàng: "Hơn nữa, lúc này Đại tướng quân trấn Bắc Bạch Phương Sóc lại xin từ quan… Tam tiểu thư, nếu con là người nắm quyền, con sẽ làm gì?"
"Bạch Phương Sóc là người của ai? Đại tướng quân trấn Bắc là chức quan như thế nào?" Tạ Ngọc Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại.
"A Uyên, Bạch Phương Sóc là người của Hoàng đế, thượng cấp của ông ấy là cậu của Bình Vương, Phó tướng Diệp Xương Bình." Tạ tam gia thì thầm giải thích.
Tạ Ngọc Uyên lập tức hiểu ra: "Con sẽ giữ kín, không đưa ra ngay."
Mắt Hàn Bách Xuyên sáng lên, khen ngợi: "Người thông minh có thể dạy dỗ được!"
Tạ Ngọc Uyên hít sâu một hơi: "Hàn tiên sinh, liệu có thể kể về thế cục kinh thành cho A Uyên nghe được không?"
"Con là nữ nhi trong khuê phòng, nghe những chuyện đó có ích gì?"
"Người ngồi trong giếng thì không thể biết được bầu trời rộng lớn thế nào, kẻ nhìn không đủ xa sẽ chẳng thấy được hướng đi của đại thế. A Uyên từ khi sinh ra đã bị trói buộc bởi xuất thân, như một con ếch ngồi đáy giếng. Vậy mà số phận của con ếch này lại gắn liền với thời cuộc."
Nàng ngừng một chút, nói tiếp: "Tiên sinh, sống trên đời này đâu dễ dàng. Con muốn sống cho thật tốt."
Nghe đến đây, Hàn Bách Xuyên không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn nàng đầy suy ngẫm. Dưới cái nhìn ấy, Tạ Ngọc Uyên không khỏi nổi da gà, linh cảm rằng trong bụng lão tiên sinh còn rất nhiều điều sâu xa chưa kể ra.