Từ chỗ Hàn tiên sinh về đến Tạ phủ, trời đã nhá nhem tối.
La ma ma chờ đến dài cả cổ, vừa thấy bóng nàng thì trách móc: "Tiểu thư ra ngoài là cả ngày, đi đâu cũng không nói, cũng chẳng nhắn lại, làm người ta lo đến sốt ruột."
Tạ Ngọc Uyên rửa mặt, thay áo quần, nhận lấy khăn A Bảo đưa rồi lau tay: "Ma ma không cần lo, ta đến bắt mạch cho Hàn tiên sinh, tiện nghe ông giảng một bài."
"Ông ấy nói thì có gì đáng nghe đâu?" La ma ma lẩm bẩm: "Tiểu thư đâu cần thi Thám hoa."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Nghe cũng có lợi, vài hôm nữa ta sẽ cùng Tam thúc đến đó."
"Còn đi nữa, Phúc Thọ Đường đã sai người đến mấy lần, nếu tiểu thư không đi châm cứu cho phu nhân, chắc bà ấy lại tức đến nôn ra máu mất."
Nghe vậy, Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: "Trước đây không cho chẩn bệnh, giờ lại đòi mời, thật là tự vả vào mặt mình. Không vội, cứ để bà ấy chờ, ta muốn nghỉ một lát."
Thực ra, nói nghỉ là nói thế, chứ điều nàng thực sự muốn là ngồi yên tĩnh một mình dưới cửa sổ để nghiền ngẫm từng lời của Hàn tiên sinh.
Trong lúc Tạ Ngọc Uyên ngồi trầm tư, thì Tạ nhị gia mồ hôi nhễ nhại bước vào Phúc Thọ Đường, kể lại cho hai vị trưởng bối chuyện mình bị tố cáo ngày hôm nay.
Lão gia nghe xong, cả người cứng đờ trên ghế, mồ hôi lạnh túa ra: "Chuyện này… phải làm sao đây?"
Tạ nhị gia cũng hoang mang: "Con đã lo suốt cả ngày, đi dò la khắp nơi về động thái trong cung, sau lại nghe nói Hoàng thượng không xử lý ngay, chuyển sang chuyện khác."
"Thế có phải là Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho con không?" Lão phu nhân vùng vẫy ngồi dậy trên giường.
Lão gia ngẫm nghĩ: "Hay là Hoàng thượng đã chẳng còn đoái hoài gì đến nương con Cao gia nữa?"
Tạ nhị gia thấy cay đắng.
Lòng vua khó đoán, phúc hay họa thật khó nói, để tấu chương nằm đó thì cũng tốt, nhưng lại sợ sau này sẽ lôi ra xử lý. Còn về nương con Cao gia… hắn cũng không dám chắc.
"Theo ta thấy, nên đi tìm người giúp đỡ, gửi chút lễ, để có ai đó lên tiếng cho con." Lão gia nói.
"Cha, lúc này tốt nhất nên án binh bất động, chờ xem sao."
Lão phu nhân thoáng chút áy náy: "Nếu cần, con cứ đổ hết lên người ta, cứ nói vì ta không ưa nương con Cao thị, nên thiên vị nương con tiểu thiếp."
Lão gia nhìn lão phu nhân, lườm một cái, đây là đổ lỗi sao? Đây chẳng phải là sự thật sao!
Tạ nhị gia cắn răng: "Phụ thân, mẫu thân, đến nước này, con đồng ý chia nhà."
Vừa dứt lời, lão gia và phu nhân đều im lặng.
Con trai đã bị tố cáo, chưa biết lành dữ ra sao, chia nhà lúc này cũng là để có đường lui.
Lão gia đứng dậy, chống tay đi qua đi lại trong phòng: "Chuyện này, để ta bàn lại với lão đại."
Chờ lão gia đi khỏi, phu nhân hạ giọng: "Hôm nay lão tam dẫn Tam tiểu thư ra ngoài cả ngày, lén lút không biết làm gì. Con nên đề phòng."
Tạ nhị gia nghe vậy, trong lòng hơi giật mình, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Còn nữa, tuy nương con Cao thị có lỗi, nhưng chung quy cũng là Tạ gia mắc nợ họ. Con nhớ lại trước đây nương đã cưng chiều con…"
"Mẫu thân!" Tạ nhị gia lạnh lùng ngắt lời: "Giờ chưa phải lúc."
*
Tạ Ngọc Uyên và La ma ma vừa bước vào sân của Phúc Thọ Đường thì chợt thấy Tạ nhị gia mặt hầm hầm đi ra.
Cha con đối mặt, Tạ nhị gia bỗng lạnh giọng gọi nàng: "Con gái con đứa, không có việc gì thì đừng có chạy ra ngoài, chẳng ra thể thống gì cả."
Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: "Con chỉ theo Tam thúc ra ngoài một chút, phụ thân không cần bận tâm. Huống hồ, với danh tiếng của con bây giờ, có còn thể thống gì đâu mà ngài phải lo."
Câu nói ấy chẳng khác nào một cái tát, làm cho Tạ nhị gia tức đến xanh mặt.
Với trưởng nữ này, hắn chưa từng xem trọng, chỉ cần nhìn thoáng qua nàng, trong lòng lại nhớ đến Cao gia lần nữa. Ngày xưa khi lấy Cao thị, cậu cả Cao Phác đã gọi riêng hắn ra dặn dò. Hắn mãi nhớ ánh mắt lạnh lùng của Cao Phác ngày ấy, không chút ấm áp, sâu trong ánh mắt còn ẩn vẻ khinh thường. Ông chỉ nói một câu: "Tạ Dịch Đạt, hãy đối tốt với muội muội ta, đừng phụ lòng muội ấy, nếu không, ta sẽ không để yên."
Chỉ một câu nhẹ nhàng ấy mà khiến hắn thêm phần chán ghét Cao thị. Nếu không phải vì tham cái tài sản hậu hĩnh của nàng, hắn chẳng đời nào muốn cưới người phụ nữ đó.
Nhưng lúc này, hắn bỗng nhận ra máu mủ quả là không thể chối từ. Dù trong người cô nương này có một nửa là máu của hắn, nhưng trên người nàng lại chẳng có chút gì giống hắn cả.
Tạ nhị gia nhìn nàng với ánh mắt thù hận, vung tay áo bỏ đi, nhìn về phía viện của Thiệu di nương một lát, rồi hắn quay người bước về phía sân viện của Mẫn thị.
Mẫn thị đang ngồi trên ghế trúc thêu thùa, thấy Tạ nhị gia mặt mày âm u đi tới, bèn lập tức đón tiếp: "Nhị gia đến rồi?"
Tạ nhị gia liếc mắt nhìn cái bụng của nàng, sắc mặt dịu lại đôi chút: "Thế nào, nó có làm khó nàng không?"
"Mới chỉ vài tháng, làm khó thì vẫn còn xa. Thiếp vừa làm xong chút nước sấu giải nhiệt, Nhị gia uống thử không?"
"Ừ!"
Tạ nhị gia đi vào phòng trong, nằm dài trên ghế.
Mẫn thị nhanh nhẹn đến hầu hắn rửa mặt rửa tay, rót trà, dâng nước, tất bật qua lại.
Vì đang mang thai, ngực nàng căng tròn, eo lại rất nhỏ, dáng đi lả lướt khiến cho Tạ nhị gia nhìn mà lửa lòng bốc lên, bèn kéo nàng vào lòng, vén áo định làm chuyện ấy.
"Nhị gia, Tứ tiểu thư đang quỳ ngoài cửa Thanh Thảo Đường, nói rằng nếu không được chính thất tha thứ, nàng ấy sẽ không đứng dậy."
Nghe vậy, hứng thú của Tạ nhị gia xìu hẳn như quả bóng bị xì hơi.
Mẫn thị trong lòng hận không tả nổi, khó khăn lắm Nhị gia mới đến viện của mình, Tứ tiểu thư lại làm loạn lên như vậy, có phải là cố ý không?
Tạ nhị gia kéo quần lên, nói: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem chút rồi quay lại."
"Nhị gia nhớ quay lại nhé, dạo này đêm nào thiếp cũng mơ thấy ác mộng."
"Yên tâm."
Tạ nhị gia bước ra khỏi cửa, quay đầu hỏi lại: "Dạo này nàng thích ăn chua hay cay?"
Mẫn thị cười trách yêu: "Vừa uống xong nước sấu, Nhị gia còn hỏi làm gì?"
Tạ nhị gia nghe thế thì cực kỳ vui mừng, thầm nghĩ thích ăn chua thì chắc là con trai.
*
Bên này, Tạ Ngọc Uyên đang châm cứu cho lão phu nhân.
Đến mũi kim cuối cùng, lão phu nhân mở mắt, lạnh lùng nhìn cô gái trẻ trước mặt, lòng dậy lên một cảm giác phức tạp.
Tạ Ngọc Uyên coi như không thấy, thu dọn kim châm, nhận lấy khăn từ La ma ma lau tay, khuôn mặt lạnh tanh ngồi xuống ghế gỗ lê, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Có những trái tim, dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể sưởi ấm; nếu đã không thể ấm lên, nàng cũng chẳng thiết tha sưởi ấm làm gì.
Quả nhiên, câu đầu tiên lão phu nhân nói là: "Tam nha đầu à, có chỗ nào tha được thì nên tha, một dòng một họ, chẳng viết nổi hai chữ Tạ. Sau này con lấy chồng, cũng cần nhà ngoại đỡ đần."
Tạ Ngọc Uyên nhếch môi cười: "Tổ mẫu bớt lo đi, bệnh của người là do lo nghĩ nhiều, đến mức trắng đen không phân rõ mà ra đó!"
"Ngươi..."