Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 212

 
Trương Hư Hoài bị nàng chặn họng, không nói nên lời.

Tô Trường Sam ho khan: "Tạ Ngọc Uyên, bây giờ không phải lúc nói những lời này, ngươi nói thế nào đi?"

Câu hỏi này khiến Tạ Ngọc Uyên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhất thời do dự giữa 'đi' và 'không đi'.

Đi, vậy thì đi mấy ngày? Bên Tạ gia nên giải thích thế nào? Nàng đi rồi, nương phải làm sao?

Không đi, có thể nhìn người đó chết đi sao?

Trong khoảnh khắc, nàng cắn môi: "Khi nào xuất phát?"

Trương Hư Hoài vỗ đùi: "Tạ Ngọc Uyên, ta biết ngươi sẽ đồng ý."

Tạ Ngọc Uyên trợn mắt, thầm nghĩ: lão gia ông đã đích thân đến, Vệ Ôn còn ở trong tay ông, ta có thể nói không sao!

"Sư phụ, đừng vội đắc ý, ta đi thế nào? Bên Tạ gia giải thích sao? Ông phải nghĩ cho kỹ."

"Đây không phải việc ta phải nghĩ, ta mời được ngươi là được rồi."

Trương Hư Hoài lạnh lùng liếc Tô Trường Sam, ánh mắt như nói: Việc tiếp theo giao cho ngươi.

Tô Trường Sam nhún vai: "Thật lòng nói, ta chưa nghĩ ra, nếu ngươi là nam ta còn có cách, đằng này ngươi là cô nương, thật sự không có cách nào. Nếu không được, ta chỉ có thể lấy tam thúc của ngươi làm bia đỡ."

Tạ Ngọc Uyên nắm chặt tay, muốn đấm cho hắn một cú.

Lấy tam thúc làm bia đỡ, chỉ có thể che giấu một ngày, không thể che mười ngày nửa tháng.

Tô Trường Sam bất lực gãi đầu, khuôn mặt phong lưu giờ nở nụ cười như hoa héo.

Chuyện xảy ra đột ngột, hắn cũng hết cách.

"Trụ trì chùa Diên Cổ từng là sư phụ của nhị cữu ta, nếu ta đưa nương đến đó lễ Phật ăn chay nửa tháng, chắc không ai nghi ngờ đâu nhỉ?"

Trương Hư Hoài và Tô Trường Sam bỗng thấy trước mắt sáng bừng.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Hai người chờ ta chút, để ta xin mẫu thân viết một lá thư, nhờ cậy ông ấy nể tình nhị cữu mà giúp đỡ một tay."

...

"A Uyên, bên ngoài đao quang kiếm ảnh không giống như trong nội phủ, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Cao thị nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ.

Tạ Ngọc Uyên làm sao mà không hiểu. Vốn dĩ nàng và họ đã chẳng còn giao tình, gặp lại cũng chỉ là người xa lạ, nếu còn dây dưa thêm... về sau muốn dứt ra sẽ khó khăn biết bao.

"Mẫu thân, trước kia khi mẫu thân nhờ Tô thế tử và Trương thái y giúp đỡ, họ có do dự không?"

Cao thị bỗng chấn động, ánh mắt thoáng hiểu ra: "Con mài mực đi!"

Tạ Ngọc Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Tờ giấy còn chưa khô mực đã được trao cho Tô Trường Sam. Hắn nhìn sâu vào mắt Tạ Ngọc Uyên một hồi, sau đó biến mất trong màn đêm.

Trở lại xe ngựa, Trương Hư Hoài cứ nhìn chằm chằm vào hắn: "Xong rồi?"

"Xong rồi. Người đâu!"

Đại Khánh nhẹ nhàng bước đến: "Gia, có gì phân phó?"

"Đem thứ này tới chùa Diên Cổ, nhất định phải đích thân trao tận tay lão hòa thượng." Sắc mặt Tô Trường Sam trắng nhợt.

"Gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt."

Màn xe buông xuống, bánh xe lăn đều trong đêm vắng, từng nhịp từng nhịp như đập vào lòng hai người.

Tô Trường Sam khép hờ mắt: "Trương Hư Hoài, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nghĩ nha đầu đó xoay vòng vòng thế nào mà cứ dính dáng đến chúng ta mãi vậy!"

Tô Trường Sam mở to mắt, hồi lâu không nói gì.

...

Tạ Ngọc Uyên đứng lặng một lúc trong sân, lòng có hơi khó tả. Lo lắng cho sự sống chết của người ấy là điều chắc chắn, nhưng bên cạnh đó còn có một cảm giác nào đó, âm thầm lan rộng trong tâm khảm nàng.

Nàng quay vào phòng nhấp một ngụm trà, liếc nhìn La ma ma đứng bên cạnh với vẻ lo lắng, suy nghĩ rồi nói: "Ma ma, chuyến đi này e là không ngắn, ta nghĩ để mẫu thân ở lại chùa Diên Cổ còn an toàn hơn là để ở Tạ phủ. Thanh Thảo Đường giao cho ma ma trông nom giúp ta."

"Tiểu thư yên tâm. Những người đi cùng, tiểu thư đã lựa chọn kỹ rồi chứ?"

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Ma ma, chuyến này ta đi cứu người, sao có thể mang theo nha hoàn."

"Nhưng tiểu thư ngọc ngà cao quý..."

"Ma ma, hồi ở Tôn Gia Trang, có việc gì ta chưa từng làm. Ta chỉ lo không biết thuyết phục nhị gia thế nào thôi."

La ma ma nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu thư, sắp đến tiết Trung Nguyên rồi!"

Tạ Ngọc Uyên chợt bừng tỉnh!

...

Nhị gia cởi ngoại bào dưới sự hầu hạ của Mẫn Thị, gương mặt vẫn trầm tư, không chút vui vẻ.

Mẫn Thị hiểu ông đang giận điều gì.

Tam tiểu thư vừa mới làm chủ phủ được mấy ngày đã lập tức xử lý bọn người ở Lục Liễu Cư, đánh Lý ma ma bầm dập, còn nhổ bỏ phần lớn tay chân của Thiệu di nương trong Tạ phủ.

Thủ đoạn quyết liệt như vậy, ngoài mục đích báo thù Thiệu di nương, chẳng phải cũng là cách thị uy với nhị gia hay sao?

Đường đường là gia chủ mà uy quyền lại bị thách thức, bảo sao nét mặt ông lại khó coi thế này.

Mẫn Thị nhớ lại lời La ma ma dặn dò, cố nén ý muốn nói đỡ cho tam tiểu thư, càng chuyên tâm hầu hạ.

"Nhị gia, tam tiểu thư đang ở bên ngoài."

"Muộn thế này, nó tới làm gì?"

"Nói là có việc gấp muốn gặp nhị gia."

Nhị gia cười nhạt, thực sự chẳng muốn gặp cái thứ con cháu hư hỏng này.

"Nhị gia, đêm khuya thế này, tam tiểu thư hẳn có chuyện quan trọng, nhị gia gặp một chút cũng không phiền gì mà."

Nhị gia liếc Mẫn Thị một cái: "Gọi người vào."

Tạ Ngọc Uyên bước vào, cúi đầu hành lễ thật nhanh: "Phụ thân, con muốn cùng mẫu thân tới chùa Diên Cổ ở lại nửa tháng."

"Tự dưng lại muốn tới đó làm gì?"

"Mẫu thân mấy hôm nay liên tục gặp ác mộng, luôn thấy người thân bị hành hạ dưới địa ngục, chợt nhớ tết Trung Nguyên đã đến gần, chỉ có ăn chay niệm Phật nơi Phật môn mới giảm bớt được tội nghiệt của ngoại gia."

Nhị gia nghe nói Cao gia phải chịu khổ dưới âm phủ thì bất giác cảm thấy phấn khởi, thầm cười nhạt: Hai nương con các ngươi có ăn chay cả đời thì Cao gia cũng đừng mong thoát khỏi địa phủ.

Mẫn Thị thấy Nhị gia nhíu mày không nói gì, khẽ khàng khuyên: "Nhị gia, kính trời kính đất kính quỷ thần, chi bằng để Nhị phu nhân và Tam tiểu thư đi đi. Thiếp nghe nói nếu người chết còn tâm nguyện chưa hoàn thành, đến tiết Trung Nguyên cửa quỷ mở rộng, họ tìm về thì không hay."

Nhị gia nghe thế, thì thoáng lạnh cả người: "Nói linh tinh gì thế? Nhà ta quyền cao chức trọng, đến quỷ dữ cũng chẳng dám mò vào đâu."

"Phụ thân, những kẻ chết thảm chính là ác quỷ." Tạ Ngọc Uyên nói, chẳng né tránh, lời tuy nhẹ nhàng mà lạnh lùng như băng.

Nghe nàng nói, dù không phải lời lẽ cay nghiệt, nhưng lại mang theo chút lạnh buốt, khiến Nhị gia không khỏi rùng mình, cuối cùng chẳng còn lý do để từ chối.

"Đi đi, nhớ ăn chay niệm Phật mà chuộc tội cho Cao gia của các ngươi."

Mục đích đạt được, Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn Mẫn Thị: "Phụ thân, con đi lần này, nội phủ trống trải, xin phiền Mẫn di nương trông coi vài hôm."

Ném đào trả mận, nâng đỡ Mẫn Thị lên trước cũng tốt hơn là để Thiệu di nương lợi dụng cơ hội.

...

Mọi việc đâu vào đấy, Tạ Ngọc Uyên quay lại Thanh Thảo Đường. Mấy người La ma ma đã thu xếp hành lý của nàng xong xuôi từ lâu.

Vừa đặt lưng xuống, Tạ Ngọc Uyên đã ngủ say, dù trong lòng vẫn canh cánh chuyện cần làm, nhưng đến một giấc mộng chập chờn cũng chẳng thấy.

Sáng sớm hôm sau, nàng dậy sớm, ăn vội chút điểm tâm, rồi dìu mẫu thân lên xe ngựa. 

 
Bình Luận (0)
Comment