Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 213

 
Xe ngựa đi thẳng về hướng bắc.

Qua khỏi cổng Bắc thành, Đại Khánh và Nhị Khánh đã đứng sẵn, lặng lẽ cưỡi ngựa theo sau, bảo vệ xe ngựa của Tạ phủ từ xa.

Chùa Diên Cổ nằm trên núi phía Tây, sau một canh giờ rưỡi, xe đến trước cổng chùa, tiểu hòa thượng đã nhận được tin bèn bước ra đón.

Tạ Ngọc Uyên không kịp nhìn ngắm cảnh chùa, chỉ lặng lẽ theo tiểu hòa thượng vào hậu viện.

Tới cổng, hai người đàn ông trung niên đứng hai bên, trong viện còn có mấy bà lão, thấy người thì lập tức hành lễ.

Tạ Ngọc Uyên hiểu rất rõ, những người này đều là do Tô Trường Sam sắp đặt, để bảo vệ an toàn cho mẫu thân nàng, cho nàng có thể yên tâm rời đi.

Hắn nhìn thì hành động kỳ quặc, nhưng thực ra trong ngoài rất chu đáo.

Vào phòng, Tạ Ngọc Uyên vội thay áo quần tiểu hòa thượng đã chuẩn bị sẵn, búi tóc kiểu nam nhân, từ biệt Cao thị rồi theo tiểu hòa thượng rời đi.

Tiểu hòa thượng dẫn nàng đi loanh quanh khắp chùa, cuối cùng cũng ra đến cổng sau, cửa vừa mở ra, Tô Trường Sam đã đợi sẵn bên ngoài.

Thấy nàng tới, hắn vén rèm xe, đỡ nàng lên.

"Tạ Ngọc Uyên, tình thế gấp rút, ta không thể đưa tiễn ngươi, nhờ Nhị Khánh hộ tống, đường xa vất vả, ngươi chịu khó một chút."

"Ta không yếu đuối vậy đâu. Có gì cần nhắn nhủ không?"

Tô Trường Sam hít sâu một hơi: "Ngươi nói với hắn, trả hết nợ của ta rồi chết cũng chưa muộn."

Tạ Ngọc Uyên sững sờ, chưa hiểu ý câu nói của hắn.

Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng nhớ ra vì sáng nay vội vàng mà quên không dặn tam thúc một câu.

"Làm phiền ngươi nhắn tam thúc, bảo ông không cần lo lắng. Và nữa, bảo vệ mẫu thân ta!"

Trong mắt Tô Trường Sam lóe lên ánh sáng, hắn chắp tay nhìn nàng: "Có ta ở đây, mẫu thân ngươi sẽ không mất một cọng tóc. Tạ Ngọc Uyên, thuận buồm xuôi gió."

*

Câu "thuận buồm xuôi gió" nói ra thì dễ, làm được lại chẳng hề đơn giản.

Để tránh tai mắt, họ không đi theo quan đạo mà chọn đường nhỏ hiểm trở, xe ngựa tốt đến mấy đi trên đường ấy cũng xóc nảy chẳng chịu nổi.

Qua ba canh giờ, Tạ Ngọc Uyên như muốn rã rời, nghĩ thầm, thà cưỡi ngựa còn dễ chịu hơn nhiều.

Tối đến, nàng và Nhị Khánh ăn tạm ít lương khô, rồi lại tiếp tục lên đường.

Liên tục ba ngày như thế, hai người đành bỏ chiếc xe tơi tả ở Đông Đô, mua một xe mới rồi tiếp tục hành trình.

Thêm hai ngày nữa, cuối cùng họ cũng đến U Châu.

Vừa vào thành, xe chạy chậm hẳn.

Nhị Khánh quay lại nói: "Tiểu thư, vương gia ở trong khách đ**m, tiểu nhân không thể vào cùng."

"Tại sao?"

Vừa hỏi ra, Tạ Ngọc Uyên đã thấy mình thật ngốc.

Lý Cẩm Dạ là phụng chỉ vào Giang Nam, bên cạnh có cả đội thị vệ hoàng gia, sau vụ thích sát, chắc chắn họ đã bảo vệ chặt chẽ quanh người hắn.

Nhị Khánh là thị vệ thân cận của Tô Trường Sam, chỉ có thể lén quan sát từ xa, tuyệt đối không thể lộ diện.

Khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước một khách đ**m.

Quả nhiên là vậy.

Nhị Khánh hạ giọng: "Lần này cùng An vương vào Giang Nam là hai vị tướng chính phụ của Thần Cơ doanh, tướng chính là Trình Tiềm, tướng phụ là Ngô Sở. Ngô Sở đã quay về kinh, hiện giờ chỉ còn Trình Tiềm đi cùng vương gia. Hắn nhận ra tiểu nhân.”

“Trình Tiềm là người thế nào?”

“Xuất thân từ gia đình võ tướng, người rất thông minh, nhìn bề ngoài vạm vỡ nhưng thực ra lại cực kỳ tinh tế.”

Một tướng quân cực kỳ tinh tế? Tạ Ngọc Uyên bật cười: "Thôi được, ta sẽ cố không để lộ sơ hở.”

“Tiểu thư đừng lo, Trình tướng quân là bạn thân của thế tử nhà chúng ta, chính hắn đã gửi tin cho thế tử.”

Người mình sao? Tạ Ngọc Uyên ngạc nhiên đến mức tròn mắt.

Nhị Khánh gãi đầu: "Tiểu nhân không phải tránh hắn, mà là tránh đám thuộc hạ của hắn. Trước khi theo hầu thế tử, tiểu nhân cũng từng ở Thần Cơ doanh mấy ngày.”

“…” Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ, quan hệ giữa họ thật phức tạp.

Trong khi nói chuyện, họ đã đến khách đ**m.

Khi Tạ Ngọc Uyên bước xuống xe ngựa, đôi chân nàng mềm nhũn, vừa chạm đất đã không ngừng run lên.

Nhị Khánh nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, thầm nghĩ: Tam tiểu thư quả thật không đơn giản, đường xa cực nhọc đến vậy mà cũng không một lời than, bảo sao Trương thái y và thế tử lại tín nhiệm nàng thế.

Gã tiểu nhị thấy một tiểu hòa thượng dung mạo thanh tú, hếch mũi nói: "Xin lỗi, khách đ**m đã hết chỗ.”

Tạ Ngọc Uyên rút một thỏi vàng, đặt lên quầy: "Phòng tốt nhất cũng hết sao?”

Thấy vàng, gã tiểu nhị bực bội trong lòng. Trời đất ơi, thời buổi gì mà ngay cả hòa thượng cũng có vàng, tức thật!

“Còn, còn, còn một phòng chữ Thiên số hai, chỉ là…”

Đang nói giữa chừng, một người lính cao to bước xuống cầu thang, từng bước như muốn dẫm thủng bậc thang.

Gã tiểu nhị thấy người đến, cười nịnh: "Quan gia, vị tiểu hòa thượng này muốn thuê phòng chữ Thiên số hai, ngài xem…”

Trình Tiềm nhìn xuống, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày như có thể kẹp chết một con ruồi.

Tạ Ngọc Uyên khôn ngoan chắp tay: "A di đà phật, tiểu hòa thượng vừa làm lễ cầu siêu ở nhà họ Tô, kiếm chút tiền chỉ mong có giấc ngủ yên, xin quan gia rộng lòng.”

Trình Tiềm hếch hai lỗ mũi: "Ta không quan tâm ngươi từ nhà họ Tô hay nhà họ Ngô, phòng chữ Thiên số hai này…”

Cái gì?

Nhà họ Tô?

Tô Trường Sam?

Trời đất ơi!

Trình Tiềm ngạc nhiên đến suýt rớt cả mắt, câu nói nghẹn lại trong cổ họng: "Có bạc là được, có vàng lại càng tốt.”

Gã tiểu nhị ngơ ngác. Chắc là tiểu hòa thượng này xinh quá, khiến Trình tướng quân động lòng, không giống gã thương nhân giàu có hôm qua, có tí tiền mà kênh kiệu.

Tạ Ngọc Uyên định cúi đầu cảm tạ, nhưng nhớ ra thân phận hòa thượng, nàng đành nén lại.

“Đa tạ quan gia.”

“Tiểu hòa thượng, đi theo ta.”

Gã tiểu nhị dẫn đường, miệng líu ríu nói mấy quy định của khách đ**m. Tạ Ngọc Uyên bỗng như câm nín, chẳng nói một lời bước lên lầu.

Lúc đi ngang Trình Tiềm, nàng bất giác ngẩng đầu, thì thầm: "Chiếc trường sam này bẩn quá, đêm nay phải thay cái mới rồi.”

Trình Tiềm chỉ cười gượng, gật đầu với nàng, nhưng trong lòng lại thầm mắng.

Tô Trường Sam, đầu óc ngươi bị rơm rạ che kín rồi sao, thái y viện thiếu gì người tài, sao lại đưa một tiểu hòa thượng lông còn chưa mọc đủ đến chữa bệnh cho vương gia, ngươi muốn cái đầu của Trình mỗ ta rớt lắm phải không, cái đồ vô lương tâm!

Cùng lúc đó.

Kinh thành.

Di Hồng viện.

Tô Trường Sam hắt xì liên tiếp hai cái, xoa mũi cười: "Ai nhắc gì ta vậy?”



Tạ Ngọc Uyên vào phòng, đặt hành lý xuống, ngửi mùi trên người, bảo tiểu nhị mang nước nóng lên tắm.

Hai gã tiểu nhị lạ mặt khiêng nước vào, đặt chiếc khăn xuống rồi đóng cửa rời đi.

Tạ Ngọc Uyên khóa trái cửa phòng, rửa mặt qua loa, thay bộ áo quần sạch, rồi lấy bộ ngân châm từ trong túi hành lý ra, vừa lau tóc vừa chờ đợi. Nàng có linh cảm… phòng của Lý Cẩm Dạ, ở ngay bên cạnh phòng mình. 

 
Bình Luận (0)
Comment