Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 288

 
"Cao tiểu thư, đây là lò sưởi tay của vương gia, ngài bảo người cầm lấy."

Cao Ngọc Uyên có chút bất ngờ: "Ta chỉ dạo quanh khu vườn này thôi, không cần đâu."

"Tiểu thư cầm lấy đi!" Thanh Sơn đặt lò sưởi vào tay nàng, rồi nhún người một cái, biến mất khỏi tầm mắt.

Chiếc lò sưởi làm từ bạch ngọc, điêu khắc tinh xảo, cầm lên đã biết là vật không tầm thường. Cao Ngọc Uyên mím môi, không chắc Lý Cẩm Dạ đang nghĩ gì.

Một cơn gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình, cảm giác mơ hồ trong đầu bỗng trở nên rõ ràng.

Có thể có ý nghĩa gì chứ?

Chẳng qua chỉ là hành động thuận tay mà thôi, mình nghĩ quá nhiều rồi!

Lúc này, tiếng bước chân vang lên bên tai.

Cao Ngọc Uyên nhìn xung quanh, rồi dựa sát vào gốc cây lớn.

"Chu tiểu thư này thật can đảm, dám đến thẳng vương phủ, chẳng có chút giáo dưỡng của khuê các gì cả."

"Nha đầu này, miệng nên giữ chút đức đi, người ta sau này là Vương phi của An Vương đấy, coi chừng có người nghe thấy."

"Chà, nếu nàng ta vào phủ, cuộc sống của Trắc phi lại càng khốn khổ hơn."

"Còn gì nữa, vốn dĩ vương gia đã lạnh nhạt với nàng ấy rồi."

"Ngươi nói trái tim vương gia làm bằng gì vậy, đá sao? Nhưng đá rồi cũng có ngày ủ ấm chứ!"

"Thôi đừng nói nữa, coi chừng có người nghe, mau đi thôi, chủ nhân còn đang đợi!"

Tiếng bước chân dần xa, Cao Ngọc Uyên bước từ sau gốc cây ra, ánh mắt ảm đạm.

Nàng đã trải qua một kiếp người, lăn lộn trong âm mưu, dối trá, hiểu rõ sự đời, tâm sớm đã lạnh.

Nhưng không ngờ, giữa dòng đời cuồn cuộn, vẫn để bản thân mắc kẹt vào đó.

Rồi sau khi vào đó thì sao?

Cao Ngọc Uyên tự hỏi mình.

Sống một đời không nói ra, giấu trong lòng sao?

Hay mặt dày tiến tới, như Lục Trắc phi kia, ở bên cạnh làm một kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao?

Kiếp trước, cứ nghĩ người đàn ông cười với mình, đối tốt với mình là có thể bên nhau đến bạc đầu; cuối cùng chẳng qua chỉ là giấc mộng hoàng lương, với không tới, tỉnh không được, mơ mơ màng màng đã thành oan hồn nơi dây treo cổ.

Chẳng lẽ còn chưa chịu đủ những đau khổ đó sao?

Cao Ngọc Uyên ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, lòng tự nhủ: Dù ta có thích ngươi, thì sao nào? Trái tim ta vẫn là của ta, bản thân ta vẫn là của ta.

*

Chu Tử Ngọc bước vào hoa sảnh, Lý Cẩm Dạ đã chỉnh trang xong, lại trở thành một công tử phong độ ngời ngời.

"Chu tiểu thư, muộn thế này sao lại đến đây?"

Chu Tử Ngọc ngọt ngào nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy tình ý.

"Ta nghe phụ thân nói vương gia đêm qua quỳ suốt nửa đêm, ban ngày không tiện, nên mới chọn buổi tối đến thăm."

Lý Cẩm Dạ lạnh nhạt đáp: "Ta không sao, mau về đi, để người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng danh tiếng của nàng."

Chu Tử Ngọc như không nghe thấy, chỉ vào hắn nói: "Sắc mặt ngài không tốt lắm!"

"Bị cảm lạnh, uống thuốc rồi, ra mồ hôi thì sẽ ổn thôi."

Chu Tử Ngọc lo lắng: "Thật ra, ngài không cần quỳ đâu, chỉ cần nói với ta một tiếng, ta lại đi xin phụ thân, họ sẽ không dám làm gì Tô thế tử đâu."

Lời thiếu nữ đã nói đến mức này, Lý Cẩm Dạ không thể giả vờ ngây ngô thêm nữa, nhớ đến lời của Hàn Bạch Xuyên, chậm rãi gật đầu.

"Ta sợ nàng lâm vào cảnh khó xử, tiến thoái lưỡng nan."

Câu nói này như cốc trà nóng giữa trời đông giá rét, làm ấm áp cả cõi lòng Chu Tử Ngọc, nàng mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Chuyện của ngài, ta chưa bao giờ thấy khó khăn."

Nói xong, nàng ngượng ngùng ngẩng đầu lên, dáng vẻ vừa tội nghiệp lại dễ thương, Lý Cẩm Dạ mỉm cười: "Sau này có việc, ta sẽ tìm đến nàng."

Chu Tử Ngọc đỏ bừng mặt: "Nhớ nhé!"

"Được!"

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ hiếm khi mềm mại như vậy, trong đôi lông mày còn thoang thoảng sự bình thản nho nhã.

Chu Tử Ngọc chưa từng thấy dáng vẻ ấy của hắn, tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giọng nói không còn rõ ràng: "Ta... ta phải về rồi!"

Lý Cẩm Dạ đưa tay lên che miệng, ho vài tiếng: "Để ta tiễn nàng!"

"Tiễn gì mà tiễn!"

Chu Tử Ngọc nhìn hắn với chút giận dỗi: "Về giường nghỉ ngơi cho tốt đi, mai ta sẽ cho người mang chút đồ ngon đến."

Lý Cẩm Dạ mỉm cười gật đầu, mãi cho đến khi Chu Tử Ngọc rời đi với những cái ngoái đầu nhìn lại đầy luyến tiếc, nét mặt hắn mới trầm xuống.

"Người đâu!"

"Vương gia!"

"Mời Hàn tiên sinh tới."

Một lát sau, Hàn Bạch Xuyên bước vào hoa sảnh, không hiểu gì mà hỏi: "Vương gia?"

"Đưa ta đi dạo một chút."

Lý Cẩm Dạ đứng dậy, bước ra ngoài, trời không sao, không trăng, toàn bộ thế gian như bị phủ một tấm màn đen.

"Tiên sinh có thích Kinh thành này không?"

"Không thích!"

Lý Cẩm Dạ bước vài bước, quay đầu nhìn ông ta: "Thật trùng hợp, ta cũng không thích, ở đây ngột ngạt đến không thể thở nổi."

Hàn Bạch Xuyên nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của hắn, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên chút thương xót.

"Ba năm trước, ta cùng một người ngồi trên mái nhà ở Giang Nam, kể cho nàng nghe về đêm sa mạc, bầu trời đầy sao sáng ngời như ở ngay trước mắt. Nàng nói 'Hẳn là rất đẹp'."

"Nguyện vọng lớn nhất đời ta là đến sa mạc đó một lần."

Lý Cẩm Dạ thở dài: "Còn ta, nguyện vọng lớn nhất đời này, chính là đưa nàng tới đó."

Hàn Bạch Xuyên chợt giật mình, ngẩng đầu lên.

*

Chu Tử Ngọc về đến Chu phủ, vừa bước xuống kiệu đã thấy phụ thân đứng khoanh tay ở cửa.

"Cha!"

"Con còn biết đường về sao?" Chu Khải Hằng vung tay áo đi tiếp: "Đã là giờ gì rồi?"

"Cha, từ phủ vương gia về đây xa lắm, chỉ ngồi xe thôi đã mất nửa giờ rồi, con chỉ nói với hắn mấy câu thôi mà!"

Chu Tử Ngọc kéo váy chạy theo, khoác lấy tay Chu Khải Hằng, lắc nhẹ: "Cha thật nhỏ nhen."

Chu Khải Hằng đưa tay chỉ nàng, cười giận: "Hắn nói gì?"

"Hắn nói sợ con rơi vào thế khó xử, rồi bảo sau này nếu có việc sẽ tìm đến con. Cha, chúng ta giúp hắn đi, hắn bị cảm lạnh, đang bệnh mà!"

Chu Khải Hằng nhìn đứa con gái nhỏ ngây thơ của mình, khóe miệng hiện lên nét hài lòng.

Chuyện của Tô Trường Sam xảy ra, ông đã đợi Lý Cẩm Dạ đến cầu xin mình. Ai ngờ đợi mãi không thấy, lại nghe tin hắn vì Tô Trường Sam mà quỳ suốt nửa đêm ngoài điện.

Hành động này khiến Chu Khải Hằng thật sự coi trọng Lý Cẩm Dạ hơn.

Ông phụng sự Hoàng thượng hai mươi năm, lăn lộn trong chốn quan trường hơn ba mươi năm, chuyện đời người đời nào chưa gặp. Qua việc này, ông nhận ra Lý Cẩm Dạ là kẻ kiêu ngạo tự phụ nhưng cũng cẩn trọng.

Những kẻ có điểm yếu, dễ nắm trong tay hơn!

"Cha, cha mau nói một câu đi, giúp hay không giúp?"

Chu Khải Hằng tỉnh lại từ cơn trầm ngâm: "Giúp, giúp chứ, người mà con gái ta để mắt tới, sao cha có thể không giúp?"

"Thế mới phải chứ!"

Chu Tử Ngọc cười tươi như hoa: "Cha, sáng mai lên triều, cha hãy khuyên Hoàng thượng thả Tô thế tử đi, hắn thật sự vô tội, tên Giang Nguyên Hanh mới là kẻ xấu, ai bảo hắn dám cướp người giữa phố chứ!"

"Giang Nguyên Hanh là kẻ xấu gì?" Chu Khải Hằng lạnh lùng cười.

Chu Tử Ngọc sững sờ: "Vậy ai mới là kẻ xấu?"

"Chuyện này, con đừng xen vào, cha tự biết rõ!"

Chu Khải Hằng yêu thương vuốt mái tóc con gái nhỏ, trong mắt thoáng qua nét lạnh lùng.

Tên Diệp Xương Bình đó đã làm mưa làm gió ở Tây Bắc quá lâu, sớm đã trở thành cái gai trong mắt Hoàng thượng.

Thôi thì, ông sẽ giúp Hoàng thượng nhổ cái gai này, cũng là dọn đường cho tương lai con gái, con rể của mình! 

 
Bình Luận (0)
Comment