Hôm sau.
Buổi trưa, Cao Ngọc Uyên đang bận rộn với đám thảo dược trong viện, đột nhiên có cơn gió lướt qua trước mặt, ngẩng lên, thấy Tô Trường Sam giận dữ xông vào.
"Lý Cẩm Dạ đâu?"
Cao Ngọc Uyên chỉ về phía thư phòng.
Tô Trường Sam vung áo, bước đi được hai bước, bỗng quay lại: "Ngươi là Cao Ngọc Uyên, sao lại ở đây, còn ra cái bộ dạng này?"
Cao Ngọc Uyên mỉm cười, trả lời không liên quan: "Nhìn ta, có xấu lắm không?"
"Nhìn cũng chẳng đẹp gì." Tô Trường Sam khinh khỉnh đi vào thư phòng.
Một lát sau, từ trong thư phòng vang lên tiếng Tô Trường Sam chửi rủa ầm ĩ.
Cao Ngọc Uyên đứng ngoài nghe một lúc, không nhịn được bật cười.
Sáng nay trong triều, đầu tiên là Vệ Quốc Công dâng sớ tố cáo Vĩnh Nghị Hầu, đòi lại công bằng cho con trai mình;
Rồi đến lượt Vĩnh Nghị Hầu dâng sớ tố cáo Vệ Quốc Công vì tội ỷ thế h**p người.
Khi hai người đang cãi nhau không ngớt thì Chu Khải Hằng đột nhiên đứng ra hòa giải, khuyên người này, dỗ người kia.
Ai ngờ, hai lão già đó chẳng chịu nghe, khiến Hoàng thượng tức giận đến mức râu dựng lên, mắng: "Con không dạy, lỗi tại cha." Cả hai đều bị phạt năm mươi trượng, trừ ba tháng bổng lộc, về nhà tự kiểm điểm.
Người già bị phạt, thì kẻ trẻ tất nhiên được thả ra.
Chỉ có điều, tên Giang Nguyên Hanh ngu ngốc đó chẳng biết mình đã bị gài bẫy, ngồi trên xe ngựa, chân thì què, mà đuổi theo Tô Trường Sam mà chửi mắng suốt cả dọc phố, khiến Tô Trường Sam tức đến mức muốn đập què luôn cái chân còn lại của hắn.
Cười rồi lại không cười nổi nữa.
Chu Khải Hằng đứng ra hòa giải, mười phần có tám, chín là do tối qua Chu tiểu thư nói gì đó. Như vậy xem ra, giữa Chu gia và Lý Cẩm Dạ đã có một thỏa thuận ngầm nào đó, việc tốt cũng sắp đến.
Có thêm sự giúp sức của Chu gia, lại có Hàn tiên sinh bày mưu tính kế phía sau, con đường l*n đ*nh cao của Lý Cẩm Dạ hẳn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Còn bản thân mình...
Cao Ngọc Uyên bất giác nắm chặt đám thảo dược trong tay, tự hỏi: Liệu mình có thực sự giữ được trái tim mình không?
Nàng suy tư một lúc, chợt thấy bản thân thật mâu thuẫn.
Vừa hy vọng Lý Cẩm Dạ có thể ngầm hiểu được gì đó; lại vừa sợ hắn sẽ hiểu ra điều gì đó. Cái tâm tư vẩn vơ này đã nhen nhóm từ khi nghe thấy ba chữ "Chu tiểu thư" ngày hôm qua.
Có lẽ sau này, cảm giác này sẽ mãi đi theo nàng.
Cao Ngọc Uyên tự cười giễu mình, nghĩ: Đợi sư phụ hết hạn cấm túc, sẽ trở về sớm thôi.
Nàng đặt thảo dược vào nồi thuốc, thêm nước, đặt lên bếp nấu, rồi quay lại phòng rửa tay thật kỹ, sau đó mới bước vào thư phòng.
"Đến lúc châm cứu rồi."
Tô Trường Sam nhường nửa chỗ trên giường, cười hề hề: "Cao Ngọc Uyên, ngươi mặc áo tăng nhân vẫn đẹp hơn nhiều."
Đối với loại người không đứng đắn này, Cao Ngọc Uyên chỉ biết lườm một cái: "Lý Cẩm Dạ, nằm xuống."
Lý Cẩm Dạ nằm xuống, nhắm mắt lại.
Kim châm vào huyệt cơ bản không có cảm giác gì, chỉ một lát sau, cơn đau quen thuộc lại ập tới.
Thấy hắn đau đớn, Tô Trường Sam ngẩng đầu nhìn Cao Ngọc Uyên: "Bệnh này có kết hôn sinh con được không?"
Cao Ngọc Uyên khựng lại, tay không dừng lại: "Được."
"Không ảnh hưởng việc phòng the với Chu tiểu thư chứ?" Tô Trường Sam buông lời bỡn cợt.
Cao Ngọc Uyên tuy đã sống qua hai đời, nhưng dù sao vẫn là một thiếu nữ, nghe xong câu này không khỏi đỏ mặt, tay cầm kim muốn đâm thẳng vào miệng Tô Trường Sam.
Còn chưa kịp làm gì, đã thấy trước mặt có gì đó loáng qua.
"Á!"
Tô Trường Sam kêu la nhảy dựng lên.
Cao Ngọc Uyên lúc này mới phát hiện, cây kim trong tay mình không biết từ khi nào đã đâm lên mu bàn tay Tô Trường Sam.
"Lý Cẩm Dạ, ngươi đúng là đồ vô ơn, ta quan tâm ngươi mà ngươi lại báo đáp bằng cách này! Ta... ta... Ta thật xui xẻo mới kết nghĩa huynh đệ với ngươi!"
"Cút ra ngoài!" Lý Cẩm Dạ gầm lên.
"Cút thì cút!"
Tô Trường Sam rút ngân châm, ném xuống đất, giận dỗi nói: "Ta bị dọa sợ hãi cả thể xác lẫn tinh thần hai lần, ta sẽ đi đến Di Hồng Viện để giải tỏa nỗi kinh hoàng này, ngươi cứ việc ghen tị đi!"
"Rầm!"
Cửa gỗ đóng sầm, thư phòng lại trở về yên tĩnh.
"Ngươi đừng chấp hắn làm gì." Lý Cẩm Dạ nhắm mắt nói.
Cao Ngọc Uyên mỉm cười: "Làm sao mà chấp được, nhưng đúng là không có gì trở ngại."
"Cao Ngọc Uyên?" Lý Cẩm Dạ bất ngờ gọi tên nàng.
"Sao?"
Cao Ngọc Uyên im lặng chờ đợi, nhưng đợi mãi chỉ nghe được một câu: "Không có gì."
"Ngày mai sau khi châm cứu xong ta sẽ trở về phủ."
"Được!"
"Đến lúc đó ta sẽ bảo người mang đơn thuốc mới và thứ tự châm cứu đến."
"Phiền ngươi rồi!"
"Nếu tiếp tục thế này, đôi mắt của ngươi sẽ không còn vấn đề gì, chỉ sợ suy nghĩ quá nhiều, tâm trí bất an."
Lý Cẩm Dạ bỗng mở mắt nhìn nàng: "Cao Ngọc Uyên, dao găm ta tặng ngươi, ngươi còn giữ chứ?"
Cao Ngọc Uyên hơi né tránh, rồi định thần lại, đối diện thẳng thắn: "Ta vẫn giữ."
"Dao găm này là quà sinh nhật mười tuổi của ta, do ngoại tổ phụ tặng, hình khắc trên đó là do ngoại tổ phụ ta khắc."
Cao Ngọc Uyên sửng sốt, không ngờ con dao găm này lại có lai lịch lớn như vậy.
"Nhất định đừng để mất!"
"Lý Cẩm Dạ, con dao này quý giá như vậy, ngươi không nên..."
"Đầu đang đau quá, ngươi đừng nói nữa, để ta ngủ một lát!" Lý Cẩm Dạ thở dài, nhắm mắt lại, đôi chân mày kiếm nhíu chặt.
Cao Ngọc Uyên âm thầm thở dài, nhìn hắn yên tĩnh nằm đó, cả người tựa như ngọc sơn, ấm áp và đẹp đẽ, dù không động đậy vẫn lấp lánh rực rỡ.
Thật sự không thể ở lại nữa.
...
Tô Trường Sam giận dữ bước ra khỏi vương phủ, vừa ngẩng đầu, đã thấy dưới gốc cây liễu đối diện cổng vương phủ có người đang rón rén nhìn ngó.
Ồ, trời ơi!
Hắn dám theo dõi đến tận cổng vương phủ à, Giang Nguyên Hanh, tên nhãi này cũng gan đấy, để xem ta xử ngươi thế nào!
Đi thật nhẹ nhàng lại gần, bất ngờ tóm lấy, nhìn kỹ lại, Tô Trường Sam ngớ người: "Tạ Dịch Vi, sao lại là ngươi?"
Tạ Dịch Vi uể oải liếc nhìn hắn, quay mặt đi, không nói gì.
Tô Trường Sam thấy vẻ mặt hắn như bị táo bón, bèn cười lớn, đầu tọc mạch tiến lại gần: "Ngươi lo cho cháu gái của mình à?"
Hơi thở nóng phả lên mặt, Tạ Dịch Vi vội lùi nửa bước, gật đầu.
Con bé chết tiệt đó bỏ lại một câu chẳng ra sao rồi kéo Hàn tiên sinh đi mất, hắn có cả một bụng lời muốn hỏi, muốn nói, nhưng người không ở trước mặt.
Nôn nao cả đêm đến nửa ngày hôm sau, không chịu được nữa, bèn trốn khỏi nha môn, định lao vào vương phủ hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ vừa đến cửa vương phủ, thấy hai con sư tử đá oai phong, chút can đảm kia đã bay biến mất. Lỡ An Vương phán một câu: "Lo chuyện bao đồng, không phải việc của ngươi." Thì hắn phải trả lời sao?
Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt đó của hắn, Tô Trường Sam chỉ thấy tức giận không kiềm được, người này có chút phong thái của trưởng bối không vậy?
Nhưng nghĩ đến việc cháu gái hắn là Cao Ngọc Uyên, lại không khỏi thấy đồng cảm.
"Đi, đi, đi, cháu gái cháu giếc gì, ta mời ngươi đi uống rượu hoa, giải xui."
"Thế tử gia, ta... ta còn có việc..."
"Việc gì mà việc!"
Tô Trường Sam vung tay khoác vai hắn: "Có chuyện ngươi không biết hỏi ta à, đi thôi, vừa uống vừa nói, vừa uống vừa nói."