Nửa canh giờ sau.
Trong căn phòng số một của Di Hồng Viện, Tạ Dịch Vi đỏ mặt tía tai, như thể rỉ máu ra ngoài.
Nguyên nhân khiến hắn đỏ mặt là người phụ nữ bên cạnh, áo xống mong manh, cố ý áp ngực vào người hắn.
Mùi thơm ngọt ngào hòa lẫn với mùi phấn xông tới, Tạ Dịch Vi bất ngờ đẩy mạnh người bên cạnh ra, lao ra khỏi phòng, nôn hết rượu vừa uống ra ngoài.
Tô Trường Sam xách bình rượu bước tới, tựa hờ lên lan can, nửa cười nửa không: "Chưa từng chạm vào nữ nhân sao?"
Tạ Dịch Vi nôn xong, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, coi như trả lời không lời.
Tô Trường Sam sờ sờ mũi, thầm nghĩ: Chả trách lần đầu gặp đã thấy như thể bị ma ám đuổi theo sau, thì ra tên này đã lớn tuổi mà vẫn còn là gà con chưa khai rượu thịt!
"Được rồi, các ngươi đi đi, gia không cần các ngươi phục vụ nữa!"
Mấy cô nương tiếc nuối liếc mắt đưa tình với hai người, thật là uổng phí, người thì trông tuấn tú, vậy mà ngay cả hoa tửu cũng không biết thưởng thức, chẳng ra đàn ông chút nào.
Tô Trường Sam bước vào phòng, lấy ra hai chiếc chén, ném cho Tạ Dịch Vi một cái, rồi rót đầy rượu, tự mình uống trước một chén.
"Ngươi đừng lo cho cháu gái mình, nha đầu ấy rất có chủ kiến, lại có vận số tốt, mọi việc cứ nghe theo nàng là được."
Tạ Dịch Vi cắn răng uống cạn chén rượu, tiến lại gần Tô Trường Sam, ghé môi, giọng nhỏ như tiếng gió thổi bên tai.
"Các ngươi... các ngươi thật sự... thật sự muốn..."
Lời nói gần như chạm vào tai của Tô Trường Sam, tai hắn "bừng" một cái nóng bừng lên.
Quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Dịch Vi đỏ mặt, ngay cả cổ và tai cũng đỏ bừng, mắt hơi khép, bên thái dương vài mạch máu xanh nổi lên như sắp phá vỡ lớp da, cả người căng như một cây cung chuẩn bị bắn.
Tô Trường Sam lặng nhìn hắn một lúc, rồi mới rời mắt, lạnh nhạt nói: "Ngươi sợ à?"
"Ta, ta..."
Tạ Dịch Vi cắn mạnh môi, đôi môi vốn tái nhợt lập tức đỏ bừng như vừa thoa son: "Ta không sợ, chỉ lo cho A Uyên, và... và các ngươi."
Chết tiệt thật!
Tự dưng lại cắn môi như con gái vậy!
Tô Trường Sam tự nhiên thấy màu môi của Tạ Dịch Vi thật chướng mắt, bực bội hỏi: "Ngươi lo cho A Uyên thì ta hiểu, nhưng lo cho chúng ta làm gì?"
"Các ngươi..."
Tạ Dịch Vi giật lấy bình rượu từ tay hắn, dốc vào cổ họng, sau đó mới lấy hết can đảm nói: "Các ngươi là bạn của A Uyên, cũng là bạn của ta. Ta lo cho bạn mình thì sao?"
Đúng là lý luận chó má!
Tô Trường Sam thầm chửi trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười: "Bây giờ mọi chuyện đã như thế này rồi, ngay cả Hàn tiên sinh của ngươi cũng đã vào vương phủ, ngươi tính sao?"
"Tính gì chứ?" Tạ Dịch Vi lau miệng bằng mu bàn tay, ngẩng cổ nói từng chữ: "Lên trời xuống đất, ta đều theo!"
Nói xong, hắn ngồi phịch xuống đất, đầu gục vào gối, lẩm bẩm: "Ta còn có thể làm gì chứ!"
Tô Trường Sam đã sống với thân phận thế tử suốt hai mươi năm, loại người nào cũng từng gặp, tính toán khôn khéo, nham hiểm xảo quyệt, cười ngoài khóc trong... chỉ riêng kiểu người như Tạ Dịch Vi là chưa từng thấy.
Trong ấn tượng của hắn, người họ Tạ này ngoài đẹp trai, học giỏi, chẳng có điểm gì nổi bật, lại còn hèn yếu đến mức đáng thương. Nếu không phải vì có Cao Ngọc Uyên ở giữa, thì hắn chẳng thèm liếc mắt một lần.
Nhưng ai ngờ...
Người này lại có một trái tim chân thành đến thế.
Tô Trường Sam thở dài, giọng nói vô tình lại dịu đi không ít: "Ngươi đừng lo, sẽ không sao đâu."
Chờ mãi, người dưới đất vẫn không trả lời.
Tô Trường Sam cúi xuống nhìn, thấy hắn đã tựa vào đầu gối ngủ gục.
Chết tiệt, lãng phí công sức hắn chuẩn bị tâm trạng nửa ngày.
Tô Trường Sam mỉm cười, định gọi người tới, cúi xuống lại thấy vạt áo của mình bị Tạ Dịch Vi nắm chặt.
Tay hắn dài, trắng trẻo, từng đốt xương rõ ràng, từng lỗ chân lông trên tay dường như đang cùng kêu lên: "Ta lo cho các ngươi."
Tô Trường Sam thở dài, xoa xoa thái dương, rồi lại nở nụ cười mang chút bất cần đời.như thường ngày.
"Đúng là đồ ngốc!"
...
Lý Cẩm Dạ quả thật đã ngủ say, chỉ là trong mơ màng vẫn cảm nhận có ánh nhìn luôn dõi vào mặt mình.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng, Thanh Sơn bưng chậu nước và khăn đứng trước giường.
"Gia, quản gia đang đợi ngài dặn dò, còn mấy hôm nữa là Tết rồi, lễ Tết năm nay nên gửi quà thế nào?"
Lý Cẩm Dạ trầm tư một lát: "Lễ cho Phụ Hoàng, phủ Bình Vương vẫn như mọi năm, lễ cho phủ Phúc Vương nhiều hơn một chút; lễ cho Lục hoàng hậu nhiều thêm hai phần."
"Dạ."
"Chuyện này đã xảy ra rồi, lễ Tết cho Lục gia và phủ Vĩnh Nghị Hầu cũng chuẩn bị thêm, chỉ cần là lễ bình thường thôi."
"Thế lễ cho Chu phủ thì sao?" Thanh Sơn cẩn trọng hỏi.
Lý Cẩm Dạ chau mày, lặng im hồi lâu rồi nói: "Chuẩn bị lễ trọng. Lễ cho Chu tiểu thư thì nhiều thêm chút nữa."
"Dạ!"
Thanh Sơn đặt chậu nước xuống, định ra ngoài, thì lại nghe hai chữ: "Chờ đã!"
"Gia còn gì dặn dò sao?"
Lý Cẩm Dạ bước tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía Thanh Sơn, nhìn ra ngoài: "Cao phủ năm nay vừa mở phủ, cũng chuẩn bị lễ Tết, để mai nàng mang về."
Thanh Sơn vội hỏi: "Gia, lễ này nên chuẩn bị thế nào đây?"
Lý Cẩm Dạ hờ hững đáp: "Nàng thích gì, thì chuẩn bị cái đó."
Thanh Sơn: "..." Lão quản gia phen này chắc đau đầu rồi.
...
Hôm sau.
Chiều muộn.
Cao Ngọc Uyên hoàn thành lần châm cứu cuối cùng, mang theo nửa xe lễ Tết lặng lẽ rời khỏi vương phủ.
Tạ Dịch Vi chờ đợi ở cổng phủ từ sớm, cổ đã dài thêm mấy phần, mới đón được người trở về.
Hai chú cháu bước vào hoa sảnh, Cao Ngọc Uyên kể lại sơ qua tình hình, Tạ Dịch Vi nghe xong, nghĩ nát óc một hồi vẫn chẳng tìm ra lời nào phù hợp để nói.
Cuối cùng, chỉ thở dài: "A Uyên, Tam thúc biết con xưa nay là người có chủ kiến, cũng không khuyên gì con nữa. Thắng làm vua thua làm giặc, đều là số mệnh cả, dù sao Tam thúc có ngày hôm nay cũng nhờ con, hai thúc cháu ta chính là hai con châu chấu bám trên cùng một sợi dây."
Cao Ngọc Uyên cười khổ một tiếng, nàng có thể tưởng tượng ra, mấy ngày qua Tam thúc trằn trọc thế nào, thở dài ngắn ra sao, cuối cùng mới ngẫm ra được mấy lời như vậy.
Cười xong, nàng dịu dàng nhìn hắn: "Tam thúc, thay vì nghĩ mấy chuyện không thấy bóng dáng, chi bằng nghĩ xem khi nào cưới tam thẩm về."
"Con...” Tạ Dịch Vi đỏ bừng cả mặt!
"Tam thúc có thích cô nương nào không, dù gia thế thế nào, đích xuất hay thứ xuất, chỉ cần người tốt, A Uyên sẽ đi cầu hôn giúp thúc!"
Tạ Dịch Vi lúc này thật muốn b*p ch*t cháu gái, nhưng lại không nỡ, ngực phập phồng vài lần, hắn quay người đi, vừa bước qua cửa đã đụng mặt với Thẩm Dung.
Thẩm Dung vội hành lễ với hắn, rồi nói: "Tiểu thư, tiểu thư, phủ Bình Vương vừa gửi lễ Tết đến, người đã tới cổng trong rồi."
"Phủ Bình Vương?"
Cao Ngọc Uyên ngớ ra, da đầu tê dại!