Trình Đức Long vừa chết, dân chúng rầm rộ báo tin, vui mừng như đón Tết, có người còn quỳ trước phủ khâm sai, lớn tiếng gọi "Thanh thiên đại lão gia".
Lý Cẩm Dạ không động đến quan trường Lưỡng Quảng, chỉ nói bốn chữ: "Võng khai nhất diện"*.
*Ý là khoan dung cho người phạm tội, xử nhẹ hơn
Lời này khiến những kẻ theo Trình Đức Long lập tức quay đầu, tranh nhau giẫm lên hắn, đồng thời phủi sạch bản thân.
Trong kinh thành, Hoàng đế nhận được mật báo của con trai, tức đến nỗi muốn đào xác Trình Đức Long từ mộ lên mà đánh mấy nghìn roi roi, lại còn giàu hơn cả quốc khố của Hoàng đế, đúng là loạn thần tặc tử!
Phúc Vương nhận được mật thư của Thi Điển Chương, giận đến cũng muốn đánh nát xác hắn.
Tên họ Trình này, dựa vào thế lực của bản vương để vơ vét tiền bạc, kết quả ngươi kiếm lời lớn, bản vương chỉ được chút ít, hóa ra ngươi coi bản vương là kẻ ngốc sao!
Giết hay lắm!
Phúc Vương nổi điên trong thư phòng một hồi, lập tức xin vào cung gặp Trung cung.
Phúc Hoàng hậu nghe xong, không nói gì thêm, mà lại rất hài lòng về Lý Cẩm Dạ. Người này biết làm việc, kẻ đáng chết tuyệt đối không để sống mà vào kinh, kết thúc mọi chuyện sạch sẽ, không để dính líu đến bọn họ.
Bước tiếp theo phải làm, chính là nâng Thi Điển Chương lên vị trí tổng đốc Lưỡng Quảng.
Chỉ cần người ngồi vị trí đó là người của họ, không quá vài năm, đợi tình thế lắng xuống, Lưỡng Quảng vẫn là kho báu của hai mẹ con họ.
Trình Đức Long và Thi Điển Chương thì khác gì nhau?
Đều là con chó của bọn họ cả thôi.
Mẹ con họ tính toán rất kỹ, nhưng đâu ngờ, chó vẫn là con chó ấy, chỉ có chủ đã đổi người!
Đầu tháng Tư, Lý Cẩm Dạ dẫn quân khải hoàn trở về, thúc ngựa không ngừng nghỉ suốt chặng đường, khiến Trình Tiềm và những người khác mệt đến nửa sống nửa chết.
Hàn tiên sinh thì khỏi phải nói, từ khi bò vào xe ngựa đã không còn xuống được nữa, chỉ còn nửa mạng.
Các huynh đệ ai nấy đều phàn nàn, việc đã xong xuôi rồi, sao vẫn làm như đánh trận vậy.
Chỉ có Thanh Sơn và Loạn Sơn hiểu rõ, thuốc hai tháng đã hết từ lâu, nếu không về kịp, Vương gia sẽ mù mất!
...
Liên tục đi sáu bảy ngày, đoàn người tới Lang Phường, Hà Bắc, ngựa mỏi người mệt, đội trăm người nghỉ lại ở dịch trạm ngoài thành Lang Phường.
Lý Cẩm Dạ lười nhác xuống xe, tựa vào Thanh Sơn, toàn thân như con lươn không xương.
Hắn ngước mắt một cách uể oải, mặt tỏ vẻ khó chịu: "Cái nơi quỷ quái này, bảo bổn vương ở sao được, nhìn xem cái nền đất... Thanh Sơn, bế gia!"
"Dạ!"
Thanh Sơn bế ngang Vương gia nhà mình, dưới ánh mắt chú ý của các binh sĩ trong Thần Cơ doanh, thản nhiên bước vào dịch trạm.
Vương gia nếu không đến lúc cấp bách, tuyệt đối không làm bộ dáng này, chắc chắn là mắt đã không nhìn rõ đường, sợ bị người ta phát hiện sơ hở.
Mọi người ai nấy đều trố mắt nhìn, nghĩ tới những lời đồn về An Vương và Tô thế tử trong thành Tứ Cửu, đều âm thầm bịt miệng cười.
Lúc này, một tên nhóc từ trong dịch trạm bước ra, da trắng, mắt mày thanh tú, đứng chặn ngay cửa.
Thanh Sơn vừa thấy người, sợ đến mức buông tay, suýt chút nữa làm rơi người xuống.
Lý Cẩm Dạ tức giận mắng: "Đồ vô dụng, bế một người cũng không nổi, gia béo đến thế sao?"
"Gia..."
"Gia cái gì mà gia, gia muốn ăn cơm, uống rượu, muốn nghỉ ngơi, muốn..."
Nói đến đây, Lý Cẩm Dạ ngừng lại không nói nữa.
Trong không khí dường như có mùi thuốc thoang thoảng, rất quen thuộc, nếu cố ngửi, còn ngửi thấy một mùi thơm dịu.
Mùi thơm này...
Từ sâu thẳm trong lòng Lý Cẩm Dạ nảy ra một suy nghĩ như pháo nổ: Chẳng lẽ là nàng?!
Chính là nàng, Cao Ngọc Uyên.
Bỏ lỡ một dịp Thượng Nguyên, bỏ lỡ sắc xuân đẹp nhất kinh đô, khi hai tháng kết thúc, người ấy mãi vẫn chưa về, nàng không thể ngồi yên nữa, bàn bạc với Tô Trường Sam, rồi quyết định đợi trên con đường về kinh bắt buộc phải đi qua này.
Cái cớ là chữa bệnh, nhưng chỉ có nàng mới hiểu rõ – đó là nỗi nhớ đã không thể đè nén.
Lúc này, nàng nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, không chỉ mày cau lại mà lòng cũng như bị siết chặt.
Ba tháng không gặp, hắn gầy đi rất nhiều, mắt trũng sâu, vẻ phong độ của hoàng tử hoàng tôn trong ký ức cũng bị gió sương mài mòn đi hết, chỉ còn lại sự mệt mỏi và già nua.
Cao Ngọc Uyên chưa từng thấy Lý Cẩm Dạ như vậy, một lúc vừa lạ lẫm, vừa đau lòng, chẳng nói nổi lời nào.
Không chỉ mỗi nàng không nói nổi.
Thanh Sơn, Loạn Sơn hai người đứng đó như bị gió cuốn đi!
Không nhìn nhầm chứ?
Không phải ma chứ?!
Sao Cao tiểu thư lại xuất hiện ở nơi đồng không mông quạnh này, lại còn chỉ có một mình?
Lúc này, một nam tử mặc cẩm y, tay cầm quạt bước từ trong dịch trạm ra, đuôi mắt vẽ một nét phong tình: "Chậc chậc chậc, Mộ Chi à Mộ Chi, hoa nở ven đường, ngươi lại thong thả mà về!"
Nếu đổi thành chửi: Đồ chết bầm, về trễ vậy, ông đây đạp chết ngươi!
Lý Cẩm Dạ vừa nghe là hắn, suy nghĩ trong lòng lập tức được khẳng định, nhảy một cái, thoát khỏi tay Thanh Sơn: "Trường Sam, sao ngươi lại tới đây?"
"Để đón ngươi đó!"
Tô Trường Sam nghiến từng chữ: "Người đâu, giúp ta đỡ người vào, bản Thế tử muốn hàn huyên với An Vương thật tốt!"
"Người đâu" ngẩn ra một lúc, mất cả buổi mới phản ứng được Tô Trường Sam nói chính là mình, nghiến răng, đưa tay đỡ Lý Cẩm Dạ.
"Vương gia, xin mời!"
Dù cố tình hạ giọng, Lý Cẩm Dạ vẫn nghe ra chút căng thẳng trong giọng nàng, nghiêng đầu nhìn, trong sự mờ mịt nhìn thấy đôi mắt trong trẻo.
Hắn nhấc tay, hất ra khỏi vòng tay thiếu nữ, rồi lại dài tay ra, ôm lấy vai nàng, dưới lớp áo mỏng của mùa xuân, là đôi vai gầy của thiếu nữ.
Lý Cẩm Dạ quay mặt đi, mắt hơi nóng lên, lười nhác nói: "Trường Sam, tiểu tử này nhìn mặt lạ thế!"
Tô Trường Sam cười nhạt đáp lại: "Ngươi cứ nói xem có đẹp không."
Lý Cẩm Dạ cười đắc ý, dịu dàng nói: "Xem ra, còn đẹp hơn ta một chút!"
Tô Trường Sam cố ý xỏ xiên: "Mắt ngươi thật tinh tường!"
"Nói thêm nữa, ta đạp ngươi ngã sấp mặt bây giờ!" Cao Ngọc Uyên không nhịn được nữa, lên tiếng: "Nâng chân, qua bậu cửa."
Giọng nói mềm nhẹ lọt vào tai, Lý Cẩm Dạ im lặng nhếch môi, ung dung nâng chân bước qua.
Tô Trường Sam lắc mạnh quạt, kêu lớn: "Trình Tiềm, sai lính đi vào thành mua chút đồ ăn ngon, rồi lấy ít rượu nữa, tiểu gia ở đây mười ngày rồi, ngày nào cũng cháo với bánh bao, nhạt nhẽo muốn mọc lông rồi."
Thì ra, bọn họ đã đến đây mười ngày trước!
Lý Cẩm Dạ dùng ngón tay lạnh lẽo bóp nhẹ tay Cao Ngọc Uyên, như muốn nói hai chữ: "Cảm ơn!"
Cao Ngọc Uyên cảm thấy mình sắp bùng nổ, một tay ôm eo Lý Cẩm Dạ, tay kia run lên bần bật, lòng nghĩ: Sao mình lại thích một người như thế này cơ chứ!
...
Vào tới cửa, nàng vội vã thoát khỏi vòng tay của Lý Cẩm Dạ, lùi lại vài bước, cố gắng hít thở.
Xương hắn cứng nên đâm vào vai nàng hơi đau.
Hắn chắc hẳn đã gầy hơn rất nhiều so với khi đi, nghĩ đến đây, trong lòng chợt chua xót, một cảm xúc hòa lẫn giữa đau buồn và vui mừng.
Lý Cẩm Dạ đột ngột mất điểm tựa, ánh mắt thoáng qua vẻ mơ hồ.