Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 305

 
Cao Ngọc Uyên vội bước lên đỡ, dìu hắn đến bên giường: "Cởi áo ra, ta sẽ châm cứu cho ngươi ngay."

Lý Cẩm Dạ không động đậy, nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói, ngươi làm nữ lang trung?"

Cao Ngọc Uyên quay đầu, lấy ngân châm từ trong túi ra, giọng không vui: "Sao, ngươi cũng muốn khuyên ta an phận thủ thường sao?"

Lý Cẩm Dạ nhíu mày: "Ai khuyên chứ?"

"Nhiều lắm rồi!"

"Ta không khuyên!"

"Tại sao?"

"Nếu ta khuyên, ai chữa bệnh cho ta?"

"Ngươi khôn đấy!"

Giọng Cao Ngọc Uyên không vui nhưng khóe môi lại nhếch lên cười, trong lòng nghĩ: Coi như ngươi biết điều.

Lý Cẩm Dạ quay đầu lại, mờ mờ nhìn thấy khóe môi nàng cong lên, lòng cũng tự nhiên vui vẻ.

Cao Ngọc Uyên chuẩn bị kim xong, quay đầu nói: "Sao còn ngẩn ra đó, c** đ* đi!"

Lý Cẩm Dạ cởi hết chỉ còn lại chiếc q**n l*t, rồi nằm xuống giường, dáng vẻ vẫn rất phong độ của công tử thế gia.

Quả nhiên là gầy đi nhiều!

Cao Ngọc Uyên lướt ánh mắt đi, bắt đầu đưa ngân châm đã chuẩn bị sẵn.

Lúc này, Lý Cẩm Dạ nhếch môi, dịu dàng nói: "Làm nữ lang trung thì sao, ai dám nói gì, đầu tiên nhìn sắc mặt bổn vương đã."

Cao Ngọc Uyên suýt làm lệch huyệt vì tức, nàng giận dữ hét lên: "Câm miệng!"

Tô Trường Sam vừa bước vào, đúng lúc nghe được tiếng "câm miệng" ấy, trong lòng nghĩ: Mẹ nó, ta còn chưa kịp nói câu nào!

Cuối cùng không dám bước vào làm phiền, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, quạt phe phẩy!

Châm cứu xong, trời đã sập tối.

Cao Ngọc Uyên lại đem thuốc đã sắc sẵn hâm nóng rồi cho Lý Cẩm Dạ uống.

Cơn đau lâu ngày quay trở lại, Lý Cẩm Dạ cắn răng không nói tiếng nào, sau khi mệt mỏi rã rời mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tô Trường Sam lúc này mới hạ giọng nói: "A Uyên, đi xem Hàn tiên sinh của ngươi thế nào đi."

"Ông ấy sao rồi?"

Tô Trường Sam trợn mắt, làm động tác cắt cổ: "Đi đường nhanh quá, sắp toi rồi."

"Đi!"

...

Hàn tiên sinh chưa tới nỗi tắt thở, nhưng toàn thân đúng là rã rời thật, già rồi, xương cốt giòn, xe ngựa nhảy xóc, đệm bao nhiêu cũng không đủ, đau đến r*n r* trên giường.

Thấy Cao Ngọc Uyên đến, tiếng rên lại càng cao, như đang trách móc tội lỗi của ai đó.

Cao Ngọc Uyên không giải thích, nhẹ nhàng an ủi ông một lúc, rồi dùng tay mát xa những chỗ quan trọng.

Cuối cùng, nàng lệnh cho Tô Trường Sam đi chuẩn bị một thùng nước nóng thật lớn, để ông ngâm

Chỗ quỷ quái này tìm nước nóng không khó, nhưng lại không có thùng, Tô Trường Sam khó xử, nghĩ bụng cố nhịn vài ngày nữa vào đến kinh thành rồi ngâm cũng không muộn.

Cao Ngọc Uyên lập tức sa sầm mặt: "Người ta không phải người của ngươi nên ngươi không xót à?"

"Ta..."

Tô Trường Sam nghẹn họng, không nói được gì.

"Ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải tìm được, không tìm cũng phải tìm ra!"

"Được, được, bà cô của ta!"

Tô Trường Sam không còn cách nào, đành phải sai Đại Khánh và Nhị Khánh đi tìm thùng.

Hàn tiên sinh nghe thấy vậy, lập tức ngừng rên, ánh mắt nhìn Cao Ngọc Uyên cũng trở nên dịu dàng hơn, vẫn là tiểu thư thương ông nhất!

Thế là đủ rồi!

Đại Khánh, Nhị Khánh tốn mất mười lượng bạc, tìm được một cái thùng tắm lớn ở nhà một tân nương ở nông thôn, vội vàng khiêng về.

Ông cụ được ngâm mình trong nước ấm, cả người như tan ra, đầu vừa chạm gối, đã ngủ khò khò!

Cao Ngọc Uyên giúp ông đắp chăn kín, rồi lặng lẽ trở về phòng Lý Cẩm Dạ.

Bên ngoài, Tô Trường Sam và Trình Tiềm đang uống rượu, ăn thịt, trò chuyện ầm ĩ, còn Lý Cẩm Dạ thì nằm một mình trên giường, cô đơn.

Cao Ngọc Uyên bước tới, đầu ngón tay hơi cong, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn như kẻ trộm.

Lý Cẩm Dạ cảm giác như có ai đó, vô thức nhấc tay lên, làm Cao Ngọc Uyên giật mình, vội rút tay lại.

Ban đầu chỉ vì thấy hắn đáng thương, sau đó là vì không kiềm lòng muốn giúp hắn, giúp rồi giúp, lại dấn sâu vào, và rồi chẳng thể rút ra.

Người này chính là một phần khác của bản thân nàng, bị cái gọi là tình thân làm tổn thương đầy mình, dù có phải trả giá bằng mạng sống, cũng quyết liều mình thoát khỏi, nên thà tự cắt đứt mọi ràng buộc.

Cao Ngọc Uyên ngây người, lại đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của hắn.

Bàn tay đàn ông lạnh, da không mịn màng, thậm chí hơi thô ráp vì lâu ngày cầm kiếm.

Nàng thì thầm, gần như không thể nghe thấy: "Ta nhất định sẽ không để ngươi chết, ngươi chết rồi, một mình ta sống chẳng phải sẽ rất cô đơn sao."

Đột nhiên, ngón tay nàng cảm thấy lạnh, hắn q*** t** lại, nắm lấy tay nàng, bóp nhẹ, cảm giác không tồi, thế là khóe môi nở một nụ cười mỉm, rồi tiếp tục ngủ.

Cao Ngọc Uyên cố nén nhịp tim đập loạn, nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, lòng thầm nghĩ: Giá như đêm này có thể dài hơn chút nữa, thì tốt biết bao!

...

Không biết đã bao lâu, người trên giường từ từ mở mắt, ánh mắt không nhìn vào tay, mà rơi lên hàng mi của thiếu nữ đang nhắm.

Đôi mắt của nàng thật đẹp, khi nhìn người khác, luôn hơi cong lên, thoạt nhìn như chứa đựng một nụ cười, nhưng nhìn kỹ lại có hơi lạnh lùng.

Ngày ấy, lần đầu tiên hắn bước ra khỏi căn phòng tối, đã nhìn thấy đôi mắt thế này.

Sau đó, ánh mắt ấy từ lạnh lẽo trở nên dịu dàng, và đôi mày ấy cũng ngày càng thêm cuốn hút.

Lý Cẩm Dạ ngắm nhìn một hồi, rồi ánh mắt rơi xuống lòng bàn tay.

Bàn tay của nữ nhân và tay nam nhân khác nhau, tay nàng sạch sẽ, không sơn móng tay, đầu móng hồng nhạt tự nhiên trông thật đẹp.

Lý Cẩm Dạ bỗng muốn ôm người này vào lòng, muốn bỏ qua mọi hận thù đè nặng trong lòng, không nghĩ tới, không nhớ tới, không dám gần gũi.

Hắn muốn nói rằng sau này, mọi gian khó trên đời, hắn sẽ đương đầu thay nàng, dù không báo được thù, cũng chỉ muốn ở bên nàng một đời một người.

Ngươi có thể không?

Ngươi xứng không?

Một giọng nói trong lòng hắn âm thầm tự hỏi.

Mạng ngươi làm sao mà giữ được?

Người thân của ngươi chết thảm như thế nào?

Họ đang nhìn ngươi từ trên trời, đang nhìn ngươi đấy!

Sợi dây trong lòng Lý Cẩm Dạ căng ra, rất lâu sau, hắn từ từ buông tay.

...

Ngày hôm sau, vào giờ Ngọ.

Quân đội đã chỉnh đốn sẵn sàng, An Vương ra lệnh cho đoàn quân đi chậm, nếu cứ đi nhanh thế này, hắn tự biết mình cũng chịu không nổi.

Giảm bớt sự cấp bách, binh lính lại không quen, nhưng may là có Tô Trường Sam, người biết mọi thứ trên trời dưới đất, từ thanh lâu tới quán rượu, nên hành trình cũng rất náo nhiệt.

Nhưng náo nhiệt thì náo nhiệt, còn cái tên nhóc người hầu mặt trắng da mịn đó đâu rồi?

Làm gì có người hầu nào ngồi xe ngựa, còn chủ tử lại cưỡi ngựa thế này chứ?

Chẳng lẽ… An Vương thật sự để mắt đến người hầu của Thế tử, rồi…

Mọi người vừa nghĩ vậy thì đồng loạt dựng tai lên nghe động tĩnh trong xe, nghe mãi mà vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì.

Tất nhiên là sẽ không có động tĩnh rồi.

Ban đêm Lý Cẩm Dạ phải châm cứu, ban ngày lại đi đường, sau mỗi lần châm cứu thì thân thể cực kỳ yếu ớt, có khi đau đến mức chẳng nói được lời nào.

Huống chi suốt ba tháng nay thần kinh hắn luôn căng như dây đàn, hao tâm tổn trí, gần như chưa từng có một giấc ngủ ngon. Một khi được thả lỏng, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Cao Ngọc Uyên co người ở phía sau xe, tay ôm một quyển y thư, đọc đến mệt thì lén nhìn hắn vài lần; nhìn đủ rồi lại cúi đầu đọc sách tiếp.

Trời đất rộng lớn, vạn vật xoay vần.

Giữa nàng và hắn, chỉ có thể có được đôi ba khắc yên bình thế này, như vậy cũng đã đủ rồi. 

 
Bình Luận (0)
Comment