“Thập Lục đệ?” Hoài Khánh á khẩu.
Lời hắn nói chẳng sai chút nào. Trên đời này có mấy người đàn ông không ba thê bốn thiếp? Phò mã yêu và kính trọng nàng, nhưng phòng trong vẫn có hai tiểu thiếp.
Lý Cẩm Dạ nhíu mày nói: “Hoàng tỷ chăm lo cho phò mã, giúp đỡ Chu gia, ta là đệ đệ nên không dám oán thán. Nhưng tự chạy vào cung để tố cáo…”
“Thập Lục đệ, ta…”
“Tỷ dám nói mình không làm vậy không?” Lý Cẩm Dạ nghiêm mặt, sắc mặt vì căng thẳng mà trở nên lạnh lùng.
Hoài Khánh nghe vậy bỗng thấy lòng bất an, tâm trí như bị xáo trộn: “Ta… ta bị nàng ta khóc lóc làm cho lú lẫn, nhưng ngươi yên tâm, phụ hoàng không có đồng ý!”
“Không đồng ý gì?” Lý Cẩm Dạ mở to mắt.
“Không đồng ý để nàng ta đi hòa thân!”
Nghe đến đây, Lý Cẩm Dạ lạnh buốt sống lưng, hơi thở chợt ngừng lại.
...
Con hẻm dài vắng lặng, hai chiếc xe ngựa lao vun vút.
Vương Trực vén rèm, nhìn ra cơn mưa nặng hạt bên ngoài, nghĩ thầm: Thời tiết chết tiệt, tại sao hoàng thượng lại muốn triệu Cao tiểu thư vào cung giữa lúc này? Đoạn đường từ cổng thành đến Ngự Thư Phòng cũng đủ làm nàng ướt sũng rồi.
Lúc này, trong lòng Cao Ngọc Uyên như nước sôi lửa bỏng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Nàng tự nhủ với mình nhiều lần.
Có một bàn tay lớn đặt lên đầu nàng, Tạ Dịch Vi xoa nhẹ, cực kỳ lo lắng: “A Uyên, đừng sợ!”
“Ừm!”
Cao Ngọc Uyên gượng cười, nói không sợ là giả, nhưng đến mức này rồi, có sợ cũng vô ích.
Khi xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung, Cao Ngọc Uyên bước xuống xe, ngay lập tức một tiểu thái giám đã đợi sẵn, che ô cho nàng.
Nàng nhẹ kéo tà váy, ngoảnh lại nhìn tam thúc một lần, rồi dứt khoát tiến vào cung cấm sâu hun hút.
Cánh cổng lớn màu vàng từ từ khép lại với một tiếng “két” nặng nề.
Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi, giữ lưng thẳng, thầm nhủ: Đến đây rồi, là phúc hay họa cũng không tránh được!
...
“Hoàng thượng, Cao tiểu thư đến.”
“Tuyên!”
Cao Ngọc Uyên chỉnh lại áo quần, theo sau một lão thái giám bước vào điện.
Nàng tiến vào, thấy hoàng đế đang cúi đầu xem một tấu chương. Trong ánh đèn mờ nhạt, ông trông rất già, vẻ uy nghiêm phai nhạt, trên khuôn mặt hằn rõ sự mệt mỏi.
Thì ra, thiên tử cũng chỉ là một lão già!
Suy nghĩ đó bất chợt khiến lòng nàng bình tĩnh lại, nàng quỳ xuống, hành lễ trước hoàng đế.
“Dân nữ Cao Ngọc Uyên, kính chúc hoàng thượng an khang.”
Bảo Càn Đế đặt tấu chương xuống, nhìn cô gái đang quỳ bên dưới, giọng nghiêm nghị: “Ngẩng đầu lên!”
Cao Ngọc Uyên giật mình, từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sáng trong của nàng chạm phải ánh nhìn u ám, sâu thẳm của thiên tử. Trong lòng Bảo Càn Đế dâng lên một trận sóng ngầm.
Đôi mắt này thật giống quá!
Cùng một sắc đen, cùng một ánh sáng, cùng bộc lộ sự bướng bỉnh và bất phục, chỉ khác là trong đôi mắt nàng, có cảm xúc ẩn sâu, khó dò.
Ánh mắt của đứa trẻ này lại hời hợt hơn chút, niềm vui, nỗi buồn dễ dàng thấy rõ.
Cao Ngọc Uyên thấy hoàng đế nhìn mình chằm chằm, biết rõ rằng có lẽ ông không thật sự nhìn nàng, mà là nhìn bóng dáng của Cao quý phi đã khuất.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, dân nữ mười sáu.”
“Ngươi là huyện chủ, không nên xưng là dân nữ.”
Lời nói nghe thân thiết, nhưng ngữ điệu lại lạnh nhạt. Cao Ngọc Uyên cúi đầu: “Danh xưng huyện chủ thật là hổ thẹn, không dám nhận cao, mong hoàng thượng cho phép thần tự xưng dân nữ.”
Một cái miệng thật khéo léo!
Bảo Càn Đế lạnh lùng quan sát, chậm rãi đứng dậy, bước đến gần nàng. Cao Ngọc Uyên chỉ thấy luồng khí lạnh như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng tới, vội cúi thấp người xuống đất.
“Tại sao lại đổi họ thành Cao?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này dài dòng. Lòng người như tảng băng ba thước, phải tích tụ lâu ngày mới thành. Sau khi mẫu thân mất, thần nghĩ Cao gia chẳng còn ai, nên đã tự đổi sang họ đó.”
Cao Ngọc Uyên không hiểu ý tứ sâu xa của hoàng thượng nên chỉ đáp qua loa.
Bỗng Bảo Càn Đế mỉm cười, khiến Lý công công đứng cạnh cũng bất giác ngước mắt lên nhìn.
“Thân thể tóc da đều do phụ mẫu ban cho, phụ mẫu đặt họ cho ngươi, mà ngươi dám tự ý đổi thành họ Cao. Cao Ngọc Uyên, gan ngươi không nhỏ đâu.”
Trong đầu Cao Ngọc Uyên thoáng qua hàng trăm suy nghĩ, lạnh toát cả người. Nàng lặng đi một lúc, cố gắng bình tĩnh, giữ im lặng, thể hiện sự phục tùng để hoàng thượng tùy ý xử trí.
Đế quyền có thể điều khiển sinh tử của thiên hạ, nàng không sợ chết, nhưng không muốn liên lụy đến người bên cạnh.
Chỉ đành cúi đầu!
Bảo Càn Đế thấy nàng im lặng nhận lỗi, sắc mặt dịu lại đôi chút: “Ngươi đã đổi sang họ Cao, cũng phải biết Cao gia xuất thân thế nào. Nay ngươi tự ý phơi mặt ngoài đường, chẳng hề có cốt cách nữ nhi chốn khuê phòng, há chẳng phải làm nhục nhà họ Cao sao?”
Nghe những lời ấy, nỗi uất ức dồn nén bao lâu trào lên trong lòng Cao Ngọc Uyên.
Nhưng nàng cố kìm nén, giữ lưng thẳng, giọng buồn bã: “Khởi bẩm hoàng thượng, từ nhỏ dân nữ lớn lên trong vùng núi của Tôn gia trang, chịu đủ mọi khổ cực, đến mười tuổi mới về Tạ gia. Từ sâu thẳm, dân nữ chưa từng coi mình là nữ tử khuê phòng. Nhờ may mắn theo sư phụ học vài thứ, dân nữ không muốn phí hoài, nên mới mở Quỷ Y Đường. Còn lý do chính…"
Nàng dừng lại, cắn môi, tựa như ngập ngừng đầy khổ tâm.
Quả nhiên, Bảo Càn Đế híp mắt: “Là lý do gì?”
“Là vì Cao gia tội nghiệt chồng chất, dân nữ muốn tích chút phước đức cho họ.”
Lý công công trố mắt kinh ngạc nhìn cô nương đang quỳ dưới đất.
Mặt Bảo Càn Đế tái lại, ánh nhìn rực lửa.
Không khí trong đại điện bỗng nhiên căng thẳng như đông cứng lại.
Cao Ngọc Uyên cúi người bất động. Có những điều càng kiêng kỵ thì lại càng khó dứt bỏ. Nàng đang đánh cược vào lòng thương xót còn sót lại của hoàng đế đối với Cao gia, hay có thể là với Cao quý phi.
Không biết đã bao lâu, Bảo Càn Đế lên tiếng: “Thôi, đứng lên đi.”
Nghe giọng nói đã ôn hòa hơn nhiều, Cao Ngọc Uyên thầm thở phào, đứng lên khỏi mặt đất. Vì quỳ quá lâu, chân nàng tê cứng, suýt ngã, mái tóc có chơi rối.
Thấy dáng vẻ luống cuống của nàng, lòng Bảo Càn Đế bất giác dịu đi.
Trên đời, dù cao ngạo đến đâu, nhưng khi đứng trước thiên tử vẫn phải cúi đầu, lòng có cứng rắn đến mấy cũng không bì được với đao kiếm.
Bảo Càn Đế nhìn nàng, trên mặt tràn ngập vẻ đắc ý: “Trẫm triệu ngươi vào cung là muốn ban cho ngươi một ân điển.”
Cao Ngọc Uyên đành quỳ xuống lần nữa: “Dân nữ bàng hoàng không dám nhận.”
“Không cần sợ hãi!”
Bảo Càn Đế xoa trán, nói: “Ngươi cũng đến tuổi cập kê, lại có quen biết với An vương, với thân phận huyện chủ của ngươi, rất xứng đôi với hắn.”
Đồng tử Cao Ngọc Uyên chợt co lại, cơn lạnh toát vừa tan đi lại ùa về: “Hoàng thượng, vương gia đã có hôn ước.”
“Trẫm phong ngươi làm trắc phi của hắn.”
Trắc phi?
Trái tim nàng giật thót, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Lý trí bảo nàng rằng nên đồng ý. Người đang nói là hoàng đế, lời vua ban ra không ai dám cãi.
Huống chi… chẳng phải ngươi thích hắn sao?
Đã thích rồi, làm thê hay thiếp khác gì đâu?
Nhưng lý trí lại mách bảo nàng, không thể đồng ý. Một khi nhận lời, nàng sẽ chỉ là một người thiếp trong số những nữ nhân của hắn, sẽ phải sống trong nỗi đau và uất hận. Rồi từng đêm đợi chờ, nàng sẽ dần biến thành một người như Thiệu thị, ngập chìm trong tủi hổ và oán hận.
Nhưng liệu giờ có phải là lúc để nói "không" không?