Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 343

 
Cao Ngọc Uyên bối rối, lòng rối như tơ vò.

Bảo Càn Đế thấy trên mặt nàng hiện rõ vẻ đau khổ, bèn nghĩ mình đã rất nhân từ mà lùi lại nửa bước rồi: “Không cần vội, cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời trẫm. Dẫu sao đây cũng là việc cả đời của một cô nương.”

Cổ họng nàng nghẹn lại, không lên không xuống.

Lùi một bước thì thênh thang, nhưng tiến lên lại là vực sâu. Con đường nào cũng hiện rõ đáp án trước mắt.

Nhưng…

Nhưng…

Nín thở, thần trí nàng tựa như lơ lửng giữa không trung, hình ảnh Lý Cẩm Dạ mờ dần trong tâm trí. Đúng lúc ấy, một người phụ nữ từ từ hiện ra trước mặt nàng.

Người ấy vận áo trắng, thân hình như hòa vào trời đất. Khuôn mặt lờ mờ sau làn sương, cách nàng một lớp mây mù xa xăm. Từ trong lớp sương ấy, ánh mắt người phụ nữ xuyên qua hai mươi năm, đáp lên người thiếu nữ chưa từng gặp mặt. Ánh mắt bà dịu dàng, khe khẽ thở dài.

“A Uyên, dù có làm nha hoàn cũng đừng làm thiếp!”

Cao Ngọc Uyên chợt ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn hoàng đế, rồi buột miệng nói: “Hoàng thượng, thần nguyện làm một thị nữ bên cạnh An vương, chứ không làm thiếp của ngài ấy!”

Bảo Càn Đế thoáng ngạc nhiên: “Ngươi nói gì, trẫm chưa nghe rõ?”

Lời đã nói ra, còn gì mà phải do dự, nàng bình tĩnh đáp: “Hoàng thượng, thần nguyện làm thị nữ bên cạnh An vương, chứ không làm thiếp.”

Làm thiếp, cả đời chỉ có thể ngước nhìn hắn; làm thê tử, có thể đường hoàng đối diện với hắn.

Nàng không muốn trở thành người như Thiệu thị, mỗi đêm tỉnh giấc, chạm vào nửa giường lạnh lẽo, lòng ngập nỗi hận không thể nguôi, bị lòng ghen tuông làm mờ đi lý trí.

“Ngươi thật to gan!”

Bảo Càn Đế giận đến run tay, quét mạnh văn phòng tứ bảo trên bàn, rồi chộp lấy một nghiên mực ném thẳng về phía nàng.

Một tiếng “choang” vang lên, mực chưa khô bắn tung tóe, phủ kín áo quần nàng.

Cao Ngọc Uyên lại chẳng chút sợ hãi, điềm nhiên đáp: “Xin hoàng thượng ban chết cho thần.”

Nói xong, nàng từ từ phủ phục xuống đất, biểu hiện lòng kiên quyết.

Bàn tay của Bảo Càn Đế siết chặt lấy mép bàn khắc chín con rồng uốn lượn, gân xanh nổi đầy.

Thế mà lại giống y hệt!

Nhiều năm về trước, người phụ nữ rực rỡ như hoa kia cũng từng nói với ông câu nói y hệt.

Nàng nói: “Vương gia, ta không làm thiếp thất. Nếu chàng nhất quyết giữ ta lại, vậy hãy để ta làm một thị nữ bên cạnh chàng đi. Làm thiếp, thì ta đã không còn là ta nữa rồi!”

Thị nữ?

Vương phủ của ông rộng lớn bao nhiêu, có bao nhiêu thị nữ đếm không xuể, ông cần thêm thị nữ làm gì?

Ông muốn con người của nàng!

Lại càng muốn trái tim của nàng!

Ông là người được hoàng tổ phụ đích thân chỉ định là Hoàng đế tương lai, là thiên tử, thiên tử thì chiếm trọn ba sơn sáu thủy, vạn dặm giang sơn này, chiếm hữu cả vạn dân trên đất nước này. Những kẻ ấy, chỉ mong có cơ hội được diện thánh, sẵn sàng vứt bỏ cả tổ tông.

Tại sao, tại sao chỉ có nàng là không muốn?

Nàng dựa vào đâu mà dám từ chối?

Ngay khi Cao Ngọc Uyên nói ra câu kia, Lý Công công đã cảm thấy không ổn. Đến lúc nghiên mực bị đập xuống, ông không nhịn nổi nữa, vội chạy đến bên Hoàng đế.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, người tỉnh táo lại đi, tỉnh lại đi mà!”

Bảo Càn Đế run lên bần bật, cúi đầu nhìn đống đổ nát dưới chân, khóe mắt giật vài cái, khuôn mặt thoáng lộ ra một nụ cười cay nghiệt đầy độc địa.

Ông hất tay Lý Công công ra, từ trên cao nhìn xuống Cao Ngọc Uyên đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói:

“Ngươi đã không muốn làm thiếp, vậy thì trẫm sẽ toại nguyện cho ngươi. Người đâu!”

“Hoàng thượng?”

“Tuyên thánh chỉ của trẫm: Cao huyện chủ, gả hòa thân sang Hung Nô!”

Cao Ngọc Uyên ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to trân trối nhìn lão hoàng đế trước mặt, sắc đỏ dâng trào trong đôi mắt, nước mắt đột nhiên tuôn rơi không hề báo trước.

Nàng không lau, cũng không khóc nghẹn thành tiếng, chỉ trừng trừng nhìn ông ta như thế. Nỗi hận ngút trời trong lòng nàng cuồn cuộn dâng lên, từng đợt từng đợt, cuối cùng tất cả hóa thành ánh sáng lạnh trong đáy mắt, không lệch một phân, đâm thẳng vào vị Hoàng đế trước mặt.

Bảo Càn Đế không thèm để ý, mỉa mai một tiếng, phất tay áo rời đi.

Lý công công lặng lẽ nhìn Cao Ngọc Uyên thật lâu rồi nhanh chóng bước theo.

Ầm…

Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, trong bóng tối, Vương Trực len lén thò đầu ra, hạ giọng dặn dò: "Nhanh, tìm cách báo cho phủ An Vương, bảo rằng Cao Ngọc Uyên sắp phải đi hòa thân."

...

Trong đại điện, trống trải và lạnh lẽo.

Tiếng nói của tiểu thái giám the thé vang lên: "Cao huyện chủ, hoàng thượng đã rời điện, ngài cũng đi thôi!"

Cao Ngọc Uyên cố gượng đứng dậy, chân phải bỗng tê nhức, người chao đảo rồi ngã xuống.

Nàng kêu một tiếng, từ từ x** n*n chân, chờ cơn tê dại dịu xuống rồi mới đứng lên, bước ra khỏi điện.

Bên ngoài, mưa như trút nước, bầu trời phủ một lớp mây xám nặng nề.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi, nở một nụ cười bình thản: "Cuối cùng… đã đến bước này rồi."

"Huyện chủ, xin đi lối này!" Tiểu thái giám cầm ô tiến tới, trong mắt hiện chút kinh ngạc, sắp phải đi hòa thân, vậy mà nàng vẫn có thể cười được.

Cao Ngọc Uyên liếc nhìn, vươn tay cầm lấy chiếc ô: "Công công đi trước dẫn đường."

Hai người một trước một sau bước vào màn mưa. Khác hẳn tâm trạng lo lắng lúc vào cung, giờ đây, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên ô, lòng nàng lại bình yên đến lạ.

Làm hết sức, rồi phó thác cho trời thôi!

Không nghĩ ngợi gì thêm, nàng cứ thế theo sau tiểu thái giám, từng bước từng bước, chân lún sâu trong nước mưa.

Không biết đã đi bao lâu, trước mặt bỗng hiện ra cổng chính hoàng cung.

Thị vệ canh cửa thấy họ đi tới, vội vàng mở một khe hẹp trên cánh cửa cao sừng sững.

Cao Ngọc Uyên đặt một chân qua ngưỡng cửa, vừa ngẩng đầu lên, chợt cảm thấy trong lồng ngực dâng trào một nỗi xao động.

Phía xa, Thanh Sơn cầm ô lớn, dưới ô là bóng dáng Lý Cẩm Dạ đứng thẳng, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng.

"Sao… ngươi lại đến đây?" Giọng nàng run run.

Lý Cẩm Dạ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng đăm đắm.

Khoảnh khắc ấy, những ký ức phai màu năm nào như được đánh thức bởi đôi mắt đẫm lệ của nàng.

Tết năm ấy, trong cơn gió buốt lạnh ngợp sát khí của vùng Bồ Loại, ông ngoại hắn đã uống cạn chén rượu lớn, hào hứng nói: "Nam nhi, phải tỉnh dậy để nắm giữ quyền thế trong thiên hạ, phải say trong vòng tay giai nhân. A Dạ, nếu một ngày con gặp người con yêu, đừng nhút nhát, dù phải cướp cũng phải mang nàng về!"

"Nhưng nếu nàng không thích con thì sao, ngoại tổ phủ?"

"Tên ngốc, nữ nhân yêu nam nhân, ánh mắt sẽ sáng lên. Nếu nàng chưa thích, hãy khiến nàng thích, sợ gì chứ, ha ha ha!"

Đúng vậy!

Sợ gì chứ!

Lý Cẩm Dạ giơ tay ra hiệu, nhẹ nhàng thốt hai tiếng: "Lại đây!"

Cao Ngọc Uyên gần như lao đến, chạy nửa đường thì bị sặc gió, vừa ho vừa hỏi: "Lý Cẩm Dạ… khụ khụ… vết thương trên lưng ngươi sao rồi?"

"Không sao."

Giọng hắn nhẹ nhàng, chỉ cần hơi dùng sức sẽ làm động đến vết thương: “Tam thúc ngươi đang chờ, ngươi theo hắn về trước đi."

"Còn ngươi thì sao?" Cao Ngọc Uyên buột miệng hỏi.

Hắn bị bỏng nặng, nửa đêm lại đứng chờ ở đây, nhất định là vì nàng.

Nàng gần như chắc chắn: “Ngươi biết chuyện rồi đúng không?"

Lý Cẩm Dạ mỉm cười, quay sang Thanh Sơn nói: "Đưa ô đây cho ta."

"Ngươi định đi đâu?" 

 
Bình Luận (0)
Comment