Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 390

 
Những lần ngượng ngùng trong đời, dường như đều bị Lý Cẩm Dạ một mình thu hết.

Cao Ngọc Uyên vừa thẹn vừa giận, định đẩy hắn ra, nhưng Lý Cẩm Dạ lại cúi xuống hôn lần nữa... Nàng thở dài trong lòng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ý thức cuối cùng dần tan vào trong hỗn độn.

Cứ như thời gian trôi đi rất lâu, rất lâu.

Mãi đến khi Lý Cẩm Dạ chủ động buông nàng ra, Cao Ngọc Uyên vẫn bất giác níu chặt vai hắn, đầu óc lơ mơ.

Lý Cẩm Dạ cười mãn nguyện nhìn nàng, kéo nàng vào lòng, Cao Ngọc Uyên giật mình, vội vàng đẩy nhẹ hắn ra.

Dáng vẻ hai người ôm lấy nhau, nửa chấp nhận nửa từ chối, chẳng khác gì một mối dây rối rắm không thể gỡ.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lý Cẩm Dạ mỉm cười hỏi.

“...”

Khuôn mặt Cao Ngọc Uyên đỏ bừng hơn, lầm bầm: “chàng tự học được, hay là đã có kinh nghiệm?”

Lý Cẩm Dạ cười đến híp cả mắt, giọng trầm xuống: “Vương phi của ta, câu này có vẻ hơi chua rồi.”

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý cười nhưng còn chút trêu chọc của hắn, Cao Ngọc Uyên chống tay, nghiêm giọng: “Ta không cần biết trước đây chàng tự học hay có kinh nghiệm, từ nay trong lòng và trong mắt chàng, chỉ được phép có mình ta!”

Nét mặt nàng vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim Lý Cẩm Dạ như bị chạm đến một dây đàn vô hình, hắn thành thật đáp: “Trước giờ trong lòng ta chỉ có nàng, sao nàng lại ngốc thế?”

Trái tim Cao Ngọc Uyên cuối cùng cũng nhẹ nhõm, lồng ngực tràn ngập niềm vui và chút bùi ngùi, nàng tự nhủ: “Mình vẫn luôn ngốc nghếch như vậy đấy thôi!”

Lý Cẩm Dạ ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, trong lòng vang lên tiếng gọi: Từ nay về sau, nàng chính là người của ta!

Cả hai hơi thở đều trở nên gấp gáp, Lý Cẩm Dạ tắt ngọn đèn, cúi xuống dịu dàng nói: “Ngủ đi, ngày mai phải lên đường sớm, mau trở về kinh, để sớm hoàn thành mọi chuyện.”

Cao Ngọc Uyên không đáp, nắm lấy ngón tay hắn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Lý Cẩm Dạ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, vừa đến canh tư thì khoác áo đứng dậy, sang phòng khác.

Những chuyện mập mờ này chỉ có thể ở nơi riêng tư, chưa thành thân, hắn phải giữ gìn danh tiếng cho nàng.

Chỉ một nụ hôn, nhưng có thể khiến hắn nhớ mãi không quên!

...

Đường về kinh đi rất nhanh, chỉ trong ba ngày họ đã tới ngoại ô thành Tứ Phương.

Lý Cẩm Dạ không đi cùng Cao Ngọc Uyên vào thành mà rời đi trước, dù hắn vẫn chỉ là một vương gia nhàn tản, nhưng chức vụ hờ tại Lễ bộ cũng có những việc cần lo liệu.

Cao Ngọc Uyên thì không vội, còn thong thả dừng lại ở một quán trọ bên ngoài thành, thưởng thức một bữa trưa thịnh soạn. Vừa tới cổng Bắc, nàng đã thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng đợi, không ai khác chính là Tạ Dịch Vi và Giang Đình.

Nhìn thấy xe ngựa tới, trong lòng Tạ Dịch Vi nghèn nghẹn, đúng là thời thế thay đổi, lòng người cũng không còn như xưa, đến tiểu thư nhà khuê các cũng có thể vượt ngàn dặm vì người trong lòng. Tạ Dịch Vi đã lo lắng cả nửa năm trời, đúng là “con gái lớn khó giữ”.

Giang Đình cũng chẳng kém phần xót xa, mấy tháng trước hắn nhận được thư của Giang Phong, trong thư kể tường tận về tình hình sức khỏe của An Thân Vương. Dẫu là mười năm hay lâu hơn, chỉ tiếc là không thể có con cái...

Còn chưa kịp buông tiếng thở dài, Cao Ngọc Uyên đã bước xuống xe, cúi chào hai người.

“Con còn biết đường về sao?” Tạ Dịch Vi trách móc như oán phụ bị bỏ rơi cả năm trời: “Trong lòng con còn có Tam thúc không?”

“Tam thúc, sao thúc lại nói thế, chẳng lẽ con là người như vậy sao?”

“Không phải sao?!”

Hai chú cháu trừng mắt nhìn nhau, đối diện hồi lâu, Cao Ngọc Uyên đành phải chịu thua, cười nói: “...Con thật đúng là vậy.”

Mặt Tạ Dịch Vi chợt trầm xuống, Cao Ngọc Uyên bèn giải thích thêm: “Ở Nam Cương, ngày nào con cũng nhớ đến thúc đấy, nhưng trời cao đường xa, gửi thư không tiện, nếu không...”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không thì mỗi ngày con đều gửi một bức thư về rồi.”

“Chỉ giỏi mồm mép thôi!” Tạ Dịch Vi nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Cao Ngọc Uyên không hề nao núng, chỉ vào khuôn mặt mình, nói: “Tam thúc, nhìn xem, con gầy cả đi rồi, thúc còn mắng nữa.”

Mắng ngươi là đứa vô tâm đó, thì sao!

Trong lòng Tạ Dịch Vi vẫn bực bội nhưng giọng lại dịu xuống: “Còn không mau đưa tiểu thư về nhà để bồi bổ?”

Những người xung quanh thấy màn đấu khẩu giữa hai chú cháu thì không khỏi mỉm cười.

Xe ngựa đi được nửa canh giờ thì đến Cao phủ.

Lúc này, La ma ma và mấy người khác đã đứng đợi ở cửa, vừa thấy người trở về là họ òa khóc. Nhìn La ma ma nay già đi nhiều, Cao Ngọc Uyên thấy lòng nặng trĩu, mắt cũng rưng rưng.

Ôn Tương vừa định nói vài câu chọc ghẹo để xua tan không khí nặng nề thì lại thấy cha mẹ mình đứng cách ba trượng, một người cầm gậy, một người cầm chổi, nhìn nàng với ánh mắt đe dọa. Hai mắt mở to, Ôn Tương hoảng hốt hét lên: “Trời ơi, nương ta ơi!” rồi vội núp sau lưng Giang Phong.

Dù không mấy thích Ôn Tương nhưng Giang Phong cũng đành đứng ra đỡ vài gậy thay cho nàng, mà cha mẹ nàng càng thấy con gái trốn tránh thì càng tức, đánh càng mạnh tay. Chỉ chốc lát, cổng Cao phủ đã náo nhiệt hẳn lên.

Cao Ngọc Uyên cố tình chờ Ôn Tương bị đánh vài cái rồi mới mỉm cười bước tới hòa giải: “Ôn lang trung, đừng đánh nữa, là ta kéo nàng đi đó. Có gì ông cứ trách ta.”

Ôn lang trung không ngốc, tất nhiên hiểu ý nàng, nhưng cũng không thể không nể mặt chủ, bèn vội bỏ gậy xuống, cúi chào Cao Ngọc Uyên, nói: “Đã phiền tiểu thư lo lắng.”

“Có gì đâu, Ôn cô nương rất tháo vát, suốt dọc đường đều chăm sóc cho con đấy.”

Nghe vậy, Ôn Tương ló đầu ra từ sau lưng Giang Phong, cười tinh nghịch với Cao Ngọc Uyên, thì thầm bằng khẩu hình: “Quá nghĩa khí!”

Cao Ngọc Uyên giấu nụ cười, nói: “Hôm nay là tiệc đoàn viên, hai người ở lại cùng chúng ta cho thêm phần đông vui. Ôn Tương, mau nhận lỗi với phụ mẫu đi.”

Ôn Tương bèn bước ra, quỳ xuống trước mặt cha mẹ, dập đầu ba cái: “Cha, nương, con sai rồi, sau này không dám nữa.”

Vợ chồng Ôn gia chỉ có một cô con gái duy nhất, lòng dạ nào mà giận lâu, lại có sẵn bậc thang đi xuống nên thuận thế mà bỏ qua. Ôn Tương thấy cha mẹ đã nguôi giận, bèn ôm chặt lấy họ, nũng nịu gọi một tiếng “cha”, rồi lại “nương”, khiến hai người cười tít mắt, quên cả chuyện nàng tự ý bỏ nhà đi.

Giang Phong đứng nhìn với vẻ mặt lạnh lùng, miệng mím lại, âm thầm nghĩ ba chữ: Đồ nịnh bợ!

Thấy trời đã về chiều, La ma ma bèn nhắc: “Tiểu thư, mau về phòng thay đồ đi, người bám đầy bụi đường rồi!”

“Tam thúc, thúc với Ôn lang trung vào sảnh uống trà một lát, con và Ôn Tương rửa qua rồi sẽ ra ngay. Hôm nay tiệc đặt ở noãn các, con còn muốn ăn cua miền Nam, phải bốn lượng mới được.”

Tạ Dịch Vi nghĩ thầm: Con bé này còn dám đòi hỏi, không cho ăn đòn là may rồi, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Giang Đình. 

 
Bình Luận (0)
Comment