Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 391

 
Giang Đình lập tức xoay người rời đi, dù cô nương muốn ăn thịt rồng trên trời, hắn cũng sẽ tìm cách mang về cho nàng.

La ma ma nhìn tay tiểu thư đang nắm tay Ôn Tương, lập tức sai người mang thêm thùng nước vào phòng tắm.

Chẳng bao lâu sau, Cao Ngọc Uyên và Ôn Tương ngâm mình trong bồn nước nóng, đồng thời thở dài khoan khoái.

Vẫn là ở nhà mới tốt!

Như Dung và Cúc Sinh đến giúp hai người gội đầu, Thanh Nha và Thu Phân ở bên châm thêm nước, còn La ma ma thì chuẩn bị áo quần mới, rồi tự tay ném hết đồ cũ của hai người ra ngoài viện.

Tắm rửa xong, hai người được La ma ma lau khô, thoa một lớp dưỡng da thơm ngát mà bà tự chế để chăm sóc da.

Cao Ngọc Uyên không dám từ chối, đi xa nhà bấy lâu, da tay và mặt nàng cũng trở nên thô ráp, nhỡ đâu Lý Cẩm Dạ lại chê bai thì sao? Nghĩ vậy, trong lòng nàng lại thầm cười nhạo mình: Hắn dám chê ư!

“Ôn cô nương, mấy bộ này là áo quần mới của tiểu thư, may hơi rộng, chắc người mặc sẽ vừa vặn.”

“Đa tạ, vậy ta không khách sáo.” Ôn Tương vốn thẳng tính, không thích vòng vo, nên cảm ơn rồi mặc ngay.

Cao Ngọc Uyên quấn tóc bước ra, thấy Hàn lão tiên sinh đã ngồi trong phòng khách, cười như Phật Di Lặc nhìn nàng, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa khiến nàng đỏ mặt không biết giấu vào đâu, đành quay lưng lại, đưa sau gáy cho ông nhìn.

Hàn lão tiên sinh lần đầu tiên thấy vẻ ngượng ngùng e lệ của Cao Ngọc Uyên, người vẫn bình thản trước những biến động lớn, không nhịn được mà bật cười.

Cao Ngọc Uyên tức tối lườm ông, hờn dỗi: “Hàn lão tiên sinh, nếu ông còn cười ta nữa, ta... ta sẽ không cho ông ăn cua!”

“Cua là thứ của lạnh, không ăn cũng được. Nhưng lâu lắm rồi mới gặp vị Vương phi tương lai, cười thế này là phải lắm.” Hàn lão tiên sinh vẫn chưa buông tha, lại buông thêm một câu: “Nghe nói dạo gần đây, thị vệ thân cận của Vương gia là Thanh Sơn kể, ngài ấy còn gọi tên ai đó trong mơ cơ.”

Ai đó là ai, thì không cần nói cũng hiểu.

Cao Ngọc Uyên chịu không nổi: “Không ngờ Hàn lão tiên sinh lớn tuổi mà còn nhiều chuyện như các bà thím vậy!”

“Bây giờ còn nói được vài câu nhiều chuyện, chứ đến lúc vào cửa, lão phu gặp ngươi cũng phải kính cẩn gọi một tiếng Vương phi.”

Sắc mặt Cao Ngọc Uyên hơi đổi, nghiêm nghị nói: “Bên ngoài thế nào cũng được, nhưng lúc không có người, ta vẫn là A Uyên.”

Ánh mắt Hàn lão tiên sinh sáng lên, vuốt râu cười mà không nói gì thêm, thầm nghĩ: Khắp thiên hạ, người có thể xem nhẹ hư danh như vậy, e rằng chỉ có mỗi cô nương trước mắt.

Đúng lúc ấy, cua đã bày lên bàn, mọi người cùng ngồi xuống.

Bất chợt một giọng nói vang lên từ ngoài viện: “Có đồ ngon, sao không ai gọi ta một tiếng? Xem ra các ngươi đều vô tâm quá đấy.”

Chưa nói hết câu, Tô Trường Sam đã một thân áo trắng, ung dung bước vào, nhìn Tạ Dịch Vi, rồi mới nhìn sang Cao Ngọc Uyên.

“Ô, càng ngày càng xinh đẹp, chẳng trách nào có thể trói chặt được trái tim Mộ Chi nhà ta.”

Cao Ngọc Uyên đối phó với người nghiêm túc có cách của người nghiêm túc, đối phó với người không nghiêm túc, nàng cũng có cách riêng.

“Tô Thế tử, ngươi thấy ta đã trói buộc hắn khi nào?”

“Mắt trái mắt phải đều thấy rồi.” Tô Trường Sam ném hai cân thịt bò lên người Tạ Dịch Vi: “Sao, chẳng lẽ ta thấy chưa đủ rõ à?”

Cao Ngọc Uyên: “…”

Tô Trường Sam cười híp mắt, ngồi xuống ghế: “Lại đây, rót cho ta vài ly rượu, rượu vào ta sẽ kể cho nghe một câu chuyện?”

Tạ Dịch Vi ngạc nhiên hỏi: “Trường Sam, ngươi định kể chuyện gì?”

Tô Trường Sam nheo mắt, nói với vẻ thản nhiên: “Kể xem có người đã bày mưu tính kế thế nào để ép Hoàng thượng đồng ý cho một mối nhân duyên vốn không môn đăng hộ đối.”

Ôn Tương nửa hiểu nửa không, tò mò hỏi: “Bày mưu gì vậy?”

Tô Trường Sam không trả lời, chỉ ngồi xuống chỉ vào ly rượu trước mặt: “Rượu còn chưa rót đầy, nói cái gì mà nói! Tạ Dịch Vi, mau rót rượu.”

Tạ Dịch Vi mau chóng đi rót đầy ly cho hắn.

Tô Trường Sam kéo Tạ Dịch Vi ngồi xuống, chọc ghẹo: “Theo lý, rượu này đáng lẽ là do cháu gái ngươi rót, nhưng cô nương ấy giờ khác xưa rồi, ta không sai bảo được nữa.”

“A Uyên không phải người như vậy!”

“Không phải à? Thế sao tiệc đoàn viên cũng không gọi ta một tiếng, rõ ràng là xa cách rồi.”

Tạ Dịch Vi vội xua tay: “Không xa cách, không xa cách, là ta chưa chu đáo.”

Tô Trường Sam liếc nhìn hắn, giọng điệu bỗng nhiên dịu đi: “Sau này, chuyện tốt nào cũng nhớ gọi ta đấy.”

“Nhất định rồi, nhất định!”

Cao Ngọc Uyên nhìn hai người trò chuyện với nhau, thấy Tô Trường Sam dường như khác lạ, không còn vẻ cao ngạo như trước mà lại có chút cố tình gần gũi.

“Còn đứng ngẩn ra làm gì, mau lên bàn nào!” Tô Trường Sam lên tiếng.

Cao Ngọc Uyên thấy hắn làm như nhà hắn, vừa định cười mỉa thì nghe bên ngoài có tiểu nha hoàn báo: “Tiểu thư, phủ An Thân Vương gửi tới hai món ăn ạ.”

“Ồ, người chưa đến mà đồ ăn đã đến trước, quả là giỏi nịnh hót …” Tô Trường Sam nói, vừa dứt lời đã bật quạt ra.

Cao Ngọc Uyên hôm nay đã chịu đựng đủ kiểu trêu ghẹo, cũng quen rồi, bèn liếc La ma ma, bà bèn ra ngoài đón món ăn. Một lát sau, trên bàn bày hai món: gà hầm thủ ô và chim cút kho nước tương.

Tô Trường Sam châm chọc: “Thật chẳng có chút tinh tế gì cả, ai ai cũng biết câu ‘đậu đỏ sinh Nam quốc, vật ấy nhớ thương người’. Lẽ ra phải làm chè đậu đỏ mới hợp tình hợp cảnh chứ.”

Cao Ngọc Uyên tức đến mức muốn lấy con cua tám chân nhét vào miệng Tô Trường Sam cho hắn im miệng. Tạ Dịch Vi thấy sắc mặt cháu gái lúc đỏ lúc trắng, vội dùng chân đá nhẹ Tô Trường Sam, nhắc khéo hắn dừng lại.

Nào ngờ, vị thế tử này lại chẳng hiểu “dừng lại đúng lúc” là gì, nhấc một con cua lên, ngắm nghía một hồi rồi trịnh trọng nói: “Làm An Vương phi rồi, hẳn là có thể bước đi ngang nhiên, giống như con cua này vậy.”

Hắn quay đầu, đặt con cua vào bát Cao Ngọc Uyên: “An Vương phi, ăn đi, ăn cua này rồi, từ nay bổn thế tử sẽ nhờ ngươi bảo vệ đấy!”

Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: Phải làm sao đây, muốn giết hắn quá!

...

Bữa cơm có Tô Trường Sam chọc ghẹo suốt cả buổi, khiến không khí càng thêm náo nhiệt. Sau khi ăn xong, ba người Ôn gia xin phép lui. Hàn tiên sinh uống nhiều, chân bước không vững, phải có người dìu ra.

Trong phòng không còn người ngoài, Tô Trường Sam cũng thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc bảo Cao Ngọc Uyên ngồi xuống.

Cao Ngọc Uyên không rõ hắn định nói gì, nhưng vẫn gọi La ma ma pha trà ngon mời. Giang Đình liếc nhìn Giang Phong, cả hai định rời đi nhưng bị Tô Trường Sam giữ lại: “Hai cha con ở lại nghe đi, cũng là chuyện liên quan đến tiểu thư nhà các ngươi.”

Cao Ngọc Uyên thấy có phần nghiêm trọng, bèn hỏi: “Chuyện gì liên quan đến ta?”

Tô Trường Sam thong thả nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “Việc hôn sự này, lúc đầu hoàng đế không đồng ý, là Vương gia dùng chút thủ đoạn để giành lấy đấy. Giờ ngươi về kinh, có một số chuyện cũng cần hiểu rõ ràng.”

Cao Ngọc Uyên nghe vậy, lòng chợt trầm xuống, không đáp lại. 

 
Bình Luận (0)
Comment