Cao Ngọc Uyên tỉnh giấc, trời đã lên đến ba sào. Ánh nắng rọi qua cửa sổ, nàng hơi bàng hoàng không biết mình đang ở đâu, mãi một lúc sau mới nhớ ra rằng mình đã về nhà. A Bảo và Như Dung nghe thấy tiếng động bèn vào hầu hạ, một người thay đồ, một người chải đầu, người thì bưng nước, kẻ thì đưa khăn. Thêm vào đó, La ma ma cũng tất bật bên cạnh, Cao Ngọc Uyên lập tức trở về cuộc sống nhàn nhã của một tiểu thư quý tộc, có cơm dâng nước rót.
Bữa sáng đã dọn sẵn trong phòng, bốn món rau, bốn loại bánh ngọt, cùng một bát cháo gạo lứt. Cao Ngọc Uyên hỏi: “Tam thúc đâu rồi?”
La ma ma cười: “Tam gia rời đi từ khi trời chưa sáng, mới làm quan phải ba phần nhiệt tình, tối mịt mới về đến phủ.”
Quả là hết lòng vì công việc! Cao Ngọc Uyên cười, lại hỏi: “Còn cha con Giang Đình đâu?”
“Họ cũng đã ra ngoài từ sớm, ai nấy đều bận rộn.”
Bận việc gì thì nàng không hỏi cũng đoán được phần nào, phần lớn chắc là lo chuyện hôn sự của nàng. Nàng cúi đầu ăn sáng, húp xong bát cháo, La ma ma vừa hầu nàng xúc miệng, vừa ra hiệu cho hai tỳ nữ lui ra.
Khi trong phòng đã chỉ còn hai người, La ma ma ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Tiểu thư đi một năm, trong kinh đã xảy ra nhiều chuyện lắm.”
Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Đang định hỏi ma ma đấy, kể ta nghe đi.”
“Để ta đi pha cho tiểu thư ly trà đã.”
La ma ma quay đi, lát sau trở lại với chén trà, đặt xuống bàn, bắt đầu kể: “Chuyện đầu tiên là về đại phòng.”
Cao Ngọc Uyên thoáng nhíu mày: “Ta chỉ biết nhị tỷ xuất gia làm ni cô, còn những người khác thì sao?”
La ma ma thở dài: “Từ sau khi Bình Vương thất thế, bao nhiêu người bị liên lụy, nhị tiểu thư vì đã đính hôn với Diệp gia, để giữ mạng, chỉ còn cách cắt tóc làm ni cô. Ý này là do lão gia đưa ra, còn việc chọn Long Trì am cũng là do ông quyết định.”
“Nhị tỷ bây giờ sống ra sao?”
“Nô tỳ đã lén đến thăm một lần, ngày đêm đối mặt với thanh đăng cổ Phật, nói tốt thì không hẳn là tốt, xấu cũng không hẳn là xấu, người trông gầy gò đi nhiều.”
“Còn Bích di nương thì sao, chắc hẳn đau lòng lắm!”
“Bích di nương cũng ở am cùng nhị tiểu thư.” La ma ma ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nô tỳ có nghe ngóng, đại phu nhân không cắt xén tiền nong của họ, bạc tháng và cúng dường trong am đều có người mang đến mỗi tháng.”
Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Chuyện này vừa đúng như ta nghĩ, lại cũng ngoài dự đoán. Dù gì nhị tỷ đã đính ước với Diệp gia, giữ được mạng là may mắn rồi.”
“Nô tỳ cũng nghĩ vậy. Đợi đến khi phong ba lắng xuống, biết đâu vẫn còn cơ hội hoàn tục, rồi gả về một gia đình nhỏ xa xôi, cuộc sống có khi lại tốt hơn nhiều so với gả vào Diệp gia.”
Cao Ngọc Uyên lắc lắc nắp chén trà: “Đợi khi nào ta rảnh sẽ đi thăm, dù gì cũng là tỷ muội một nhà.”
La ma ma lắc đầu: “Tiểu thư không cần đi, nghe nói nhị tiểu thư không muốn gặp ai, đến đại phu nhân đến thăm cũng phải ra về tay không.”
“Hẳn là hận thù nhiều lắm!” Cao Ngọc Uyên thở dài: “Nút thắt trong lòng tỷ ấy, e là không dễ gì cởi bỏ.”
Khi xưa ép nàng lấy chồng, là bọn họ;
Giờ đây ép nàng xuống tóc làm ni cô, vẫn là bọn họ.
Nghe thì hay ho rằng là để giữ mạng, nhưng giữ mạng cho ai?
Chẳng phải vẫn là để giữ mạng cho đại phòng đó sao!
Nhị tỷ sống đến nửa đời người, thân phận và sinh mệnh lúc chìm lúc nổi, luôn nằm trong tay người khác, chẳng thể tự làm chủ chút nào. Nay hai mẹ con đã rời khỏi nhà họ Tạ, tuy sống cùng thanh đăng cổ Phật có phần đạm bạc, nhưng vẫn là tự do.
Đổi lại là Cao Ngọc Uyên, cũng chẳng muốn gặp lại những người ấy nữa.
La ma ma liếc nhìn sắc mặt tiểu thư, rồi tiếp lời: “Phu nhân chắc không qua nổi đâu, nghe nói hậu sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn dựa vào nhân sâm mà kéo dài hơi thở, nô tỳ xem ra, cũng chẳng còn mấy ngày nữa.”
Ngọc Uyên hơi kinh ngạc: “Ta mới rời đi chưa tới một năm, mà bệnh tình lại nặng vậy rồi sao?”
“Là do trước đó bị trúng gió một lần, sau lại bị kinh động khi nhà họ Diệp bị tịch biên, rồi còn bị thiếp nhị phòng là Thiệu di nương chọc giận, giờ thì ăn uống đại tiểu tiện đều phải nằm giường, không xuống đất nổi nữa rồi!”
“Thiệu di nương làm sao?”
La ma ma cười lạnh: “Lén lút tư thông với nam nhân đến mức cả kinh thành đều biết, bị đại gia và đại thiếu phu nhân bắt tại trận. Người khác thì xấu hổ chết đi được, có khi còn treo cổ tự vẫn rồi, vậy mà ả ta cứ tỉnh bơ như không, son phấn vẫn đầy mặt.”
Ngọc Uyên cạn lời, một lúc sau mới nói: “Vậy mà vẫn còn ở trong nhà sao? Con trai bà ta chưa phá sạch của à?”
La ma ma cười nói: “Không phải nói Thiệu di nương cũng có bản lĩnh sao. Lừa cho phu nhân quay vòng vòng trong lòng bàn tay, lại moi được không ít tiền bạc từ bà ta. Phu nhân vừa mất người vừa mất của, giận đến sinh bệnh cũng không lạ.”
“Cũng coi như là báo ứng.” Ngọc Uyên nói.
La ma ma cười khẩy: “Nô tỳ thấy nhị phòng sa sút, chắc cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa. Nghe nói trong phủ, thứ gì đáng giá nhị thiếu gia đều bán cả rồi, hạ nhân đuổi có bán có, chỉ còn vài người trung thành hầu hạ trước mặt.”
“Cả đám mỹ nhân của nhị thiếu gia thì sao?”
“Bị bán sạch để lấy tiền đánh bạc rồi, chỉ còn lại Xuân Hoa, ngày nào cũng đứng bên tường cãi nhau tay đôi với Thiệu di nương, cãi ầm lên, có lúc bên phủ ta còn nghe rõ.”
Ngọc Uyên nói: “Người ác phải có người ác trị, Xuân Hoa từ nhỏ gan đã to.”
“Còn bên đại phòng, đại thiếu gia vẫn như cũ, đại thiếu phu nhân giờ mang thai được năm sáu tháng rồi.”
“Đó là chuyện tốt.” Ngọc Uyên giãn mày.
“Cũng không hẳn là chuyện tốt. Lão gia Quản phủ từng bị dính líu tới vụ Bình Vương, chức quan của Quản lão gia bị bãi miễn. Nếu không nhờ ông ta có chút giao tình trong triều, lại bỏ tiền chạy chọt, e rằng cả nhà họ Quản cũng bị niêm phong rồi.”
Ngọc Uyên cười nhạt: “Đại bá mẫu khi xưa tính toán trăm bề, không tiếc đắc tội với tam thúc để đoạt cho được mối hôn sự này, kết quả thì sao? Cũng chỉ là công cốc. Với tính cách của đại bá mẫu, về sau nhà họ Quản e là chẳng dễ sống.”
“Là đúng như tiểu thư nói. Vừa biết đại thiếu phu nhân mang thai, đại phu nhân đã sắp người bên cạnh con trai ngay, giờ đã được nâng thành di nương rồi. Nếu Quản gia còn đang hưng thịnh, bà ta đâu dám làm vậy, nịnh bợ còn không kịp!”
Ngọc Uyên nhớ đến người con gái dịu dàng như hoa cúc kia, khẽ thở dài: “Đại thiếu gia nên có chính kiến của mình, đừng chuyện gì cũng để mẫu thân điều khiển. Nương mạnh con yếu, chẳng phải chuyện tốt.”
“Đại thiếu gia vẫn ổn. Nghe nói chẳng mấy khi tới chỗ di nương, vẫn dịu dàng như trước với thiếu phu nhân.”
“Thế thì tốt!” Cao Ngọc Uyên mỉm cười,
“Con người ấy mà, không thể chiếm mọi lợi lộc, phải biết rằng, chịu thiệt là phúc. Sau chuyện này, phu thê có thể gần gũi thêm một chút. Nếu sinh được con trai, địa vị của đại thiếu phu nhân trong phủ cũng sẽ vững vàng.”
“Là đúng thế thật!” La ma ma cười nói: “Lần trước đại thiếu phu nhân đến phủ mình ngồi một lát, nô tỳ nhìn dáng bụng, chắc chắn là con trai không sai được.”
“Vậy thì đúng là A Di Đà Phật rồi!”
Ngọc Uyên dừng một chút rồi hỏi: “Đại tỷ còn ở kinh thành không? Đại tỷ phu đã thi đỗ chưa?”