Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 394

 
La ma ma nói: “Tiểu thư đừng nhắc chuyện này nữa, Bình Vương tạo phản, An Thân Vương dẫn binh xuất chinh, các kỳ thi mùa xuân, mùa thu ở khắp nơi trong cả nước đều bị đình chỉ, lấy đâu ra chuyện thi đỗ nữa chứ!”

Ngọc Uyên nhíu mày: “Dư tỉ phu cũng thật là xui xẻo.”

“Phải đấy! Hiện giờ còn đang ở nhờ nhà họ Tạ, may mà đại tiểu thư đảm đang, đại phu nhân lại thương con gái con rể, thường hay ngầm trợ giúp, nên cuộc sống cũng tạm ổn.”

Ngọc Uyên cười nói: “Ma ma nói tới nói lui, lại không nhắc đến một người, người đó hiện giờ thế nào rồi?”

Người này là ai, La ma ma hiểu rõ trong lòng. Bà ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt của tiểu thư, rồi đáp: “Bẩm tiểu thư, tứ tiểu thư đã có thai rồi.”

“Có thai rồi ư?” Ngọc Uyên kinh ngạc.

Nàng vẫn nhớ trước khi rời kinh thành, Tạ Ngọc My từng đến Quỷ Y Đường tìm nàng, muốn nàng khuyên Trần Thanh Diễm đến phòng mình. Sao mới hơn một năm mà...

“Tiểu thư, nghe nói sức khỏe của Tưởng phu nhân không còn được tốt, Trần thiếu gia vốn hiếu thuận, có hậu duệ cũng là để bà ấy an lòng.”

Cao Ngọc Uyên khẽ rủ mi mắt, che đi chút tiếc nuối trong đáy mắt.

Chuyện tranh đấu trong triều, hoặc ngươi chết, hoặc ta sống.
Bên thắng thì gà chó cùng lên mây; bên thua thì âm thầm lui bước, thậm chí mất mạng.

Trần Thanh Diễm từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, lần này lại ngã một cú đau điếng, không chỉ nhà mẹ đẻ tiêu tan, ngay cả nhà mình cũng suy sụp!

Sau chuyện này, không biết hắn sẽ sa sút không gượng dậy nổi, hay là đứng dậy làm lại từ đầu?

Trong lòng Ngọc Uyên thoáng buồn, im lặng một lúc rồi nói: “Dù sao cũng từng quen biết, hơn nữa hắn từng cứu ta một mạng. Ma ma, bà đến kho chọn mấy củ sâm già thượng hạng, đích thân mang đến tặng Tưởng phu nhân đi.”

“Tiểu thư?” La ma ma kinh ngạc.

Tình ý của Trần thiếu gia với tiểu thư, người ngoài đều biết. Giờ tiểu thư vừa trở về đã sai người đưa sâm đến, nếu để vương gia biết, chẳng phải sẽ có hiềm khích sao?

“Đi đi, chàng không phải người hẹp hòi như thế.”
Ngọc Uyên nhìn thẳng ánh mắt do dự của La ma ma, nói tiếp: “Người giậu đổ thì ai cũng xô, nhưng người biết giúp lúc hoạn nạn thì ít. Người ấy... từ đầu đến cuối chưa từng hại ta.”

“Dạ, nô tỳ sẽ đi ngay.”

Ngọc Uyên nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Phía đại phòng cũng đưa chút lễ vật đi. Đại tẩu và đại tiểu thư, mỗi người nửa cân tổ yến. Đại tẩu đang mang thai, nên phần quà dày hơn một chút, xem trong phủ có món ăn gì mới lạ thì gử mộti ít qua.”

“Tiểu thư định nâng đỡ đại thiếu phu nhân sao?”

“Không phải nâng hay không nâng gì cả. Phụ nữ mang thai vốn cần được quan tâm hơn, bà cứ làm theo lời ta là được.”

“Vâng!”
La ma ma hơi ngập ngừng, lại hỏi: “Còn bên Long Trì am…”

Ngọc Uyên lắc đầu: “Tạm thời đừng quấy rầy nương con họ. Gần hay xa không nằm ở lúc này, ngày tháng còn dài.”

“Vâng!” Trước khi đi, La ma ma nhìn tiểu thư thật sâu một cái.

Tuy miệng tiểu thư không thừa nhận, nhưng ai trong phủ Tạ thấy quà của vị An Thân Vương phi tương lai gửi tới, còn dám coi thường Quản thị nữa chứ?

Haizz , tiểu thư đúng là miệng dao tim đậu hũ!
Không biết Quản thị có biết điều không đây!



Quản thị sao có thể không biết điều.

Nàng nhìn nửa cân tổ yến và đủ loại món ngon, ôm bụng bầu rưng rưng nước mắt. Nửa năm nay nàng có thể nói là đã nếm đủ mùi tình người ấm lạnh.

Sự xa lánh của bạn bè thân thích, lời châm chọc của nhà chồng, sự khiêu khích của tiểu thiếp... Từng thứ như gậy gộc phang thẳng vào đầu, đánh tan ảo tưởng mà nàng từng tự dối mình, để lại một mớ hỗn độn.

Nàng nhìn bằng ánh mắt lạnh, nếm bằng trái tim lạnh, không quan tâm người trong Tạ phủ đâm dao vào lòng mình. Nàng nghĩ, tim lạnh rồi thì dao thương cũng không thể đâm trúng được nữa.

Không ngờ, người đầu tiên không để nàng lạnh lòng lại là người đàn ông bên gối.

Người đàn ông này chẳng có chí lớn, cũng không có khuyết điểm to tát. Mới thành thân, hai người thắm thiết mặn nồng. Sau vụ việc của Bình Vương, nàng tưởng hắn sẽ lạnh nhạt với mình, nào ngờ hắn vẫn như xưa.

Hôm đó nàng về nhà mẹ đẻ, cha nàng sau khi uống rượu đã đấm ngực dậm chân hối hận nói: “Biết thế này, lúc trước dù liều mạng cũng phải gả con gái cho Tạ Dịch Vi, có hắn làm chỗ dựa, nhà họ Quản mới mong ngóc đầu lên được.”

Nghe xong, nàng lần đầu tiên nhận ra, trong mắt cha mẹ huynh đệ, mình cũng chỉ là một quân cờ, đặt ở đâu không phải do tình cảm mà do có ích với nhà họ Quản hay không.

Hiểu ra điều này, nàng lại càng hết lòng với người chồng bên cạnh.

Người thứ hai khiến nàng thấy ấm lòng chính là Cao Ngọc Uyên.

Giữa nàng và nàng ấy vốn không có giao tình gì, chỉ gặp mặt đôi lần, nói với nhau vài câu là hết.

Không ngờ, vị An Thân Vương phi tương lai ấy vừa trở về kinh đã lập tức gửi quà cho nàng. Mà còn là phần đầu tiên gửi cho đại phòng, đến cả đại tiểu thư cũng không sánh được!

Quản thị là người thông minh, liếc mắt một cái là hiểu được dụng ý trong đó, rõ ràng là đang nâng đỡ nàng!

Mà một khi được nâng đỡ, thì không chỉ người trong phủ Tạ không dám xem thường nàng, mà ngay cả đứa con chưa chào đời trong bụng nàng cũng được hưởng phúc.

Quản thị khóc một trận thật lâu, trút hết nỗi uất ức trong lòng rồi ôm lấy cái bụng đang run rẩy, thề rằng: "Ngọc Uyên, đời này tẩu tẩu nhất định không phụ lòng muội."

*

Trong khi Quản thị khóc, thì mẹ con Cố thị và Tạ Ngọc Thanh lại ngạc nhiên đến ngẩn người.

Tạ Ngọc Thanh nhìn thấy tổ yến, miệng đắng nghẹn: “Nương, sau này vẫn nên đối tốt với đại tẩu đi, Ngọc Uyên là người không thể chịu được sự bất công, nàng cực kỳ ghét những kẻ làm chuyện xấu.”

Cố thị lúc này không chỉ cảm thấy đắng nghẹn trong miệng, mà trong lòng cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Từ sau khi Hoàng đế ban hôn cho con bé đó, bà ta cứ ngóng trông mãi.

Phi tần của An Thân Vương, chỉ cần dính đến chữ “vương”, vậy là đã mang dòng máu hoàng thất. Nếu con bé đó vẫn còn mang họ Tạ, thì những người thân thích như bọn họ chẳng phải cũng được thơm lây, trở thành hoàng thân quốc thích có dây mơ rễ má rồi sao?

Đây là phú quý lớn đến mức Cố thị nằm mơ cả đời cũng không dám mơ tới.

Chờ con bé trở về, dù nó có thái độ gì, việc đầu tiên bà phải làm là lấy lòng cho được, trước là kiếm cho con trai một công việc tử tế, sau là xin cho con rể một chức quan nhàn hạ…

Bàn tính trong đầu gõ lách cách, còn chưa kịp làm gì, con bé đó đã tặng cho bà một đòn phủ đầu.

Nói là “đòn phủ đầu” còn là khách sáo đấy, nói nặng hơn thì chính là một lời cảnh cáo!

Trời ơi đất hỡi, bà chẳng qua chỉ là nạp thêm cho con trai một tiểu thiếp, trước mặt nàng dâu trưởng Quản thị nói mấy lời chua cay, vậy mà đã bị coi là cảnh cáo rồi à?!

Cố thị giận đến đau tim, đau gan, toàn thân đau chỗ nào cũng thấy đau, trong lòng gào lên: “Là đứa nào? Là cái kẻ ti tiện nào lại đem chuyện bên đại phòng đi méc với con bé đó hả trời?!”

Cố thị ôm lấy ngực thở dài: “Thôi thôi, đứa nhỏ Quản thị này cũng thật không dễ dàng gì, lại đang mang thai nữa, ta làm mẹ chồng thì nhường một bước vậy. Tôn ma ma, mang tấm gấm lụa mua ở phố lúc nãy, đem đến tặng cho đại thiếu phu nhân đi.”

“Vâng!” Tôn ma ma ở ngoài đáp lời.

Ánh mắt Cố thị lại xoay chuyển, nói: “Con bé kia đã gửi lễ rồi, mình cũng phải có quà hồi đáp chứ. Ngọc Thanh à, con chuẩn bị một chút, đợi lúc đại ca con được nghỉ, hai huynh muội cùng mang lễ sang thăm. Người như A Uyên mà không kết thân cho tốt, thì đúng là phí của trời.”

Tạ Ngọc Thanh trong lòng thầm kêu trời: Nương à, nương còn có thể nói thẳng hơn nữa không?!

Cố thị lại đảo mắt một vòng, tặc lưỡi nói tiếp: “Con mụ già sắp chết kia còn chưa biết chuyện A Uyên sắp thành An Thân Vương phi đâu. Nếu biết rồi, chắc là co giò một cái, lên đường gặp Diêm Vương ngay cho coi!” 

 
Bình Luận (0)
Comment