Lý Cẩm Dạ gật đầu: “Vừa hay ta muốn vào diện thánh, hay là cùng đi nhé?”
Cao Ngọc Uyên biết rõ Lý Cẩm Dạ không phải chỉ là diện thánh mà còn để nàng thêm can đảm, cười: "Chàng làm lộ liễu như thế, không sợ người ta đàm tiếu sao?"
Lý Cẩm Dạ "ừ" một tiếng, trầm ngâm một lúc mới nói: "Người ta nói thế nào thì mặc họ, đâu liên quan đến ta với nàng. Lát nữa nàng gặp Hoàng hậu, điều gì có thể nói, điều gì không thể nói, trong lòng phải rõ. Hoàng hậu là người mặt cười lòng hổ, Lệnh phi nương nương từng giúp ta, nếu bà ấy có ở đó, có thể sẽ âm thầm che chở cho nàng. Còn nếu không, nàng phải tự mình cẩn thận."
Cao Ngọc Uyên nhìn vào mắt Lý Cẩm Dạ, thấy bên trong hiện lên sự lo lắng. Nàng chớp mắt, ngẩng đầu: "Có chàng, ta chẳng sợ gì cả!"
...
Xuống xe ngựa, vào hoàng thành.
Đã có cung nữ của Trung cung đợi sẵn ở cửa, thấy Cao Ngọc Uyên đến, ánh mắt dò xét vài lần rồi cao giọng: "Cao tiểu thư, nô tỳ phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đón người."
Cao Ngọc Uyên chỉ cười, không nói lời nào, mà liếc nhẹ về phía sau.
Cung nữ lúc này mới nhận ra, An Thân Vương đang đứng cách đó vài trượng, khoanh tay nhìn mình.
Tim cung nữ chợt giật thót, vội vàng thay đổi sắc mặt, từ xa khom người hành lễ với An Thân Vương, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: "Cao tiểu thư, chúng ta đi thôi."
"Dạ!" Cao Ngọc Uyên cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo, đi được vài bước lại quay đầu nhìn lại, thấy bóng áo xanh kia vẫn đứng thẳng, lòng nàng chợt bình yên vô cùng.
Trên đời này, điều tuyệt diệu nhất chính là phía sau mình luôn có một người đứng đợi.
...
Lý Cẩm Dạ nhìn theo bóng Cao Ngọc Uyên đến khi khuất dạng mới quay sang hỏi tiểu thái giám bên cạnh: "Hoàng thượng hiện có ở Ngự Thư Phòng không?"
Tiểu thái giám nhìn quanh một chút rồi hạ giọng nói: "Vương gia, hôm qua người Lục gia vào cung gặp Hoàng hậu."
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, hôm qua người Lục gia vào cung gặp Hoàng hậu, hôm nay Hoàng hậu đã triệu kiến Cao Ngọc Uyên... lẽ nào lại có liên quan?
...
Nhiều năm sau, khi Lục Hoàng hậu hồi tưởng lại lần đầu gặp An Thân Vương phi, cảm giác đầu tiên vẫn là, cô gái này sở hữu một đôi mắt vô cùng tinh tường, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Không lạ gì khi có thể khiến Lý Cẩm Dạ dùng kế để cầu thân.
Nhiều chuyện lúc ở bên trong còn mơ hồ, sau khi ngẫm nghĩ và tìm hiểu lại, người ta có thể đoán ra được phần nào.
Lần trước chuyện đồn đại về việc kết thông gia giữa An Thân Vương phủ và Lục gia, mười phần thì chín phần là do Lý Cẩm Dạ bày ra, nhằm ép Hoàng đế đồng ý mối hôn sự này.
Lục Hoàng hậu hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng càng thêm oán hận. Muốn tính toán với ai không tính, lại nhắm vào Lục gia, thật sự nghĩ rằng bà là người dễ dãi ư?
Lục Hoàng hậu cười nhạt: "Cao tiểu thư, đứng lên đi! Người đâu, dọn chỗ cho khách ngồi."
Cao Ngọc Uyên đứng dậy, cúi đầu ngồi xuống một góc, cung kính nói: "Không biết Hoàng hậu nương nương triệu kiến dân nữ có việc gì?"
Câu nói vừa mềm mỏng nhưng không kém phần cứng rắn!
Hậu cung gặp ngoại thần đều phải được ghi lại trong phủ Nội Vụ, sau đó chọn ngày tốt để tiến cung. Ngày tốt thường là mùng một hoặc rằm, hôm nay không phải mùng một, cũng chẳng phải rằm, buổi triệu kiến này có vẻ không đúng mực.
Lục Hoàng hậu mỉm cười: "Cũng chẳng có việc gì quan trọng, hôm qua ta với Hoàng thượng nói về chuyện hôn sự của An Thân Vương, Hoàng thượng nói, Cao huyện chủ không có phụ mẫu, cũng chẳng có ai để lo liệu hôn sự, thật đáng thương, nên ta mới quan tâm và triệu ngươi vào hỏi han."
Cao Ngọc Uyên nghĩ: Hoàng hậu nương nương, ngài quên mất ta mang họ Cao sao? Họ Cao là họ mà Hoàng thượng ghét nhất, làm sao ông ấy có thể nói những lời này?
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lục Hoàng hậu, chỉ trong chớp mắt nàng đã né tránh, nói: "Cảm ơn sự yêu quý của nương nương, Ngọc Uyên không phụ không mẫu, nhưng nhà vẫn còn tam thúc, người sẽ lo liệu mọi thứ cho thần nữ."
Ánh mắt Lục Hoàng hậu dịu lại: “Chỉ là, ta nghe nói tam thúc của ngươi chưa thành thân, e rằng không hiểu hết lễ nghi phức tạp của việc cưới gả."
"Tam thúc của thần nữ xuất thân thám hoa, lại từng làm việc tại Hàn Lâm Viện, là người vô cùng thông tuệ. Vì thần nữ, dù có không biết, người cũng sẽ học hỏi."
"Vậy thì tốt rồi!"
Lục Hoàng hậu mỉm cười, như đang trò chuyện thân tình: "Tam thúc của ngươi năm nay bao nhiêu rồi, sao chưa thành thân?"
Cao Ngọc Uyên đáp: "Người đã hai mươi ba tuổi, nhưng vẫn chưa gặp ai phù hợp."
Lục Hoàng hậu mỉm cười: "Nam nhân Đại Tần tầm tuổi như tam thúc ngươi, con cái đã vài ba đứa, hai mươi ba tuổi mà chưa thành thân, thật là hiếm có."
Với thân phận Hoàng hậu, lời bà nói ra không chỉ đơn giản là chuyện trò.
Cao Ngọc Uyên để tránh sinh chuyện, bèn bịa đại một lý do: "Trước đây cũng từng đính hôn rồi, nhưng sau đó lại không thành. Có đi lên chùa Diên Cổ xem quẻ, quẻ nói rằng qua hai mươi lăm mới tốt, vì thế việc thành thân cứ bị trì hoãn mãi."
Lục Hoàng hậu ngẩn người, bà triệu kiến Cao Ngọc Uyên hôm nay một phần cũng muốn làm mai cho Tạ tam gia.
Người này hiện đang làm việc ở Hộ bộ, nghe nói không hợp với Chu đại nhân, nghĩ chắc lại là chiêu bài của Lý Cẩm Dạ.
Chu đại nhân là sự giúp đỡ lớn nhất cho Phúc Vương lên ngôi. Nếu bà có thể làm mối cho Tạ Tam gia, ngày sau một lời thỏ thẻ bên gối, có lẽ sẽ hóa giải được những sắp đặt của Lý Cẩm Dạ tại Hộ Bộ.
Dù sao thì đàn ông đều ham sắc, ai mà lại bỏ người bên gối để đi thân cận với cháu gái của mình chứ.
Ai ngờ chưa kịp mở lời, Lục Hoàng hậu đã bị Cao Ngọc Uyên chặn đường, nét cười trên mặt Lục Hoàng hậu cũng nhạt đi phần nào.
Mồ hôi lạnh từ từ thấm ướt lòng bàn tay Cao Ngọc Uyên, quả nhiên đúng như Tô Trường Sam dự đoán, bọn họ đang mưu tính trên người Tam thúc của nàng.
*
Lúc này, trong ngự thư phòng.
Lý Cẩm Dạ với vẻ mặt không mấy tập trung, khiến cho Bảo Càn Đế chú ý.
Lý công công tiến đến, nói nhỏ vào tai hoàng đế vài câu, Bảo Càn Đế cười nhạt: "Ngươi làm ra vẻ mặt thế này, là sợ mẫu hậu ngươi sẽ ăn thịt nàng sao?"
Lý Cẩm Dạ đứng lên, cười nói: "Bẩm hoàng thượng, nhi thần không phải sợ mẫu hậu ăn thịt nàng, mà sợ tính khí nàng hoang dã, lỡ đối đáp không phải với mẫu hậu."
Bảo Càn Đế cười nhạt, hôn ước chưa thành, đã thấy bảo vệ người ta rồi, cái kiểu đa tình thế này, cũng không biết giống ai!
Nghĩ đến đây... Bảo Càn Đế bỗng khựng lại, chợt nhớ đến thời trẻ của mình, cũng từng đa tình như vậy...
"Hoàng thượng!"
Lời gọi nhẹ nhàng của Lý Cẩm Dạ cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo Càn Đế, ánh mắt ông trầm xuống nhìn hắn: "Có chuyện gì?"
Lý Cẩm Dạ đứng dậy, vén vạt áo quỳ xuống: "Sức khỏe nhi thần không chịu được trì hoãn, muốn xin phụ hoàng hạ lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, nhanh chóng tổ chức hôn lễ."
"Ngươi nóng lòng thật đấy!" Bảo Càn Đế trong lòng vẫn có vài phần thành kiến với Cao Ngọc Uyên.
Lý Cẩm Dạ cúi đầu, mãi sau mới cười khổ, nụ cười như không thể che giấu được nỗi đau: "Con chỉ muốn nhân lúc sức khỏe chưa suy yếu, để lại dòng máu cho hoàng thất Đại Tân, để lại huyết mạch cho họ Bồ Loại."
Những lời này như nghẹn lại trong cổ họng hắn, mỗi chữ nói ra đều như một con dao cứa qua cuống họng, nghe vô cùng đau đớn.
Bảo Càn Đế bỗng nhiên sửng sốt.
Bồ Loại, cái tên đã lâu chưa từng xuất hiện trong đầu ông!