Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 397

 
"Lệnh phi nương nương giá đáo!"

Tiếng hô chói tai của nội thị phá vỡ bầu không khí yên lặng trong điện.

Nét mặt của Lục Hoàng hậu thoáng hiện lên vẻ u ám, bà trấn định lại, cười nhạt: "Hôm nay cung ta thật náo nhiệt."

Lời vừa dứt, cùng với âm thanh trang sức leng keng, một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều bước vào.

Cao Ngọc Uyên vội vàng đứng lên, chắp tay cúi người chào, hai chân gập: "Dân nữ xin bái kiến Lệnh phi nương nương!"

Lệnh phi không để ý đến nàng, đi thẳng đến trước mặt Hoàng hậu hành lễ, xong xuôi thì ngồi xuống, nhận lấy chén trà do cung nữ đưa đến, lấy tay vén nhẹ lá trà, cười hỏi: "Dạo này Hoàng hậu có khỏe hơn chút nào không?"

Lục Hoàng hậu thu hết động tác của Lệnh phi vào mắt, không khỏi âm thầm nhíu mày.

Lần trước An Thân Vương quỳ dưới mưa, Lệnh phi không những đã cho hắn ô che, còn cùng quỳ với hắn, vậy mà hôm nay khi gặp An Thân Vương phi tương lai, lại chẳng có chút biểu hiện nào thân thiện.

"Lệnh phi à, đây là An Thân Vương phi tương lai, nàng vừa bái kiến ngươi đấy!"

Lệnh phi dường như lúc này mới chú ý đến sự hiện diện của Cao Ngọc Uyên, ngẩng đầu nhìn nàng một chút rồi nói: "Ồ, không để ý đến An Thân Vương phi tương lai, quả là lỗi của ta, ngồi đi."

Lời nói không lạnh cũng chẳng nóng, nhưng lại mang theo chút chua cay.

Cao Ngọc Uyên nghĩ thầm: Không lẽ Lý Cẩm Dạ đoán sai, từ lúc bước vào đến giờ, vị Lệnh phi nương nương này chưa hề cho mình một nét mặt hòa nhã!

"Tạ ơn Lệnh phi nương nương ban ngồi."

Lệnh phi cười đầy ẩn ý: "Nghe cách nói chuyện cũng biết là người khéo léo."

Cao Ngọc Uyên làm như không nghe thấy lời mỉa mai trong câu nói, chỉ mỉm cười mà không đáp.

Lệnh phi cảm thấy chán nản, quay đầu nói vài câu chuyện thường ngày cùng Lục Hoàng hậu, vừa hay nói đến chuyện hoàng thượng mấy ngày qua không vào hậu cung, bà liếc mắt nhìn Cao Ngọc Uyên, lạnh lùng nói: "Cao Huyện chủ sao không có nhạy bén chút nào thế, nếu là tiểu thư nhà khác, lúc này đã sớm rút lui rồi, chuyện gia đình hoàng thượng đâu phải chuyện mà người ngoài có thể nghe."

Cao Ngọc Uyên chợt giật mình, vội đứng dậy: "Dân nữ xin cáo lui."

Lúc này Lục Hoàng hậu mới hiểu được ý đồ thật sự của Lệnh phi khi đến đây, thầm nghĩ: Ta nói sao mà nàng ấy lại không vừa mắt An Thân Vương phi tương lai, thì ra là muốn tìm cách đuổi nàng ra khỏi đây!

Cái đuôi cáo này giấu cũng sâu thật!

Bà cười: "Khoan đã!"

Cao Ngọc Uyên nở nụ cười lịch sự: "Không biết nương nương còn gì căn dặn dân nữ nữa không?"

Lục Hoàng hậu nhìn sang Lệnh phi, cười: "Cũng không có gì cần dặn dò cả, chỉ là cháu gái ta không nên người, mong An Thân Vương phi sau này rộng lòng bao dung."

Những lời này từ miệng Lục Hoàng hậu thốt ra, chẳng khác nào ngọn núi đè xuống. Không chỉ Cao Ngọc Uyên nghe đến biến sắc, ngay cả Lệnh phi nương nương cũng nhếch môi mỉm cười. Lục Hoàng hậu đang dùng quyền thế áp bức người khác đây mà!

Không biết Cao huyện chủ sẽ đối phó ra sao?

Trên mặt Cao Ngọc Uyên không hiện lên bất kỳ biểu cảm nào, nàng mỉm cười: "Hai chữ bao dung, thật không dám nhận. Thứ nhất, ta vẫn chưa vào cửa, phủ Vương gia tròn hay vuông ta còn chưa rõ, Lục trắc phi lại là người cũ trong đó. Nói đến bao dung, cũng là nàng ấy bao dung ta mới phải. Thứ hai..."

Đôi mắt đen của Cao Ngọc Uyên hơi híp lại, nói tiếp: "Thứ hai, Lục trắc phi là cô nương do Lục gia dạy dỗ kỹ lưỡng, từ dung mạo, đức hạnh đến tài năng đều phải là nhất đẳng. Một người như vậy, Vương gia tất nhiên có mắt để nhìn, cũng chẳng cần đến ta phải bao dung."

Hay lắm!

Lệnh phi nương nương thầm khen, đôi mắt sáng rực. Cao Ngọc Uyên quả thật xứng đáng là người mà Lý Cẩm Dạ chọn. Cái sự khéo léo, cái sự thông minh ấy thật không gì sánh bằng. Lời này không chỉ đánh trả Lục Hoàng hậu một cách đẹp mắt, mà còn ám chỉ Lục trắc phi.

Lời mà Lệnh phi nghe ra, Lục Hoàng hậu tất nhiên cũng hiểu, chỉ là Cao Ngọc Uyên nói năng không một khe hở, nhìn ngoài mặt cũng không thể bắt bẻ.

Không chỉ không thể bắt lỗi, nàng ta còn khen Lục trắc phi, khen luôn cả Lục gia của Hoàng hậu lên tận trời.

Bàn tay giấu trong tay áo của Lục Hoàng hậu nắm chặt, trong lòng căm tức nghĩ: Giỏi lắm, Cao Ngọc Uyên, quả là miệng lưỡi sắc bén, chúng ta cứ chờ xem.

Đúng lúc đó, một cung nữ vội vã đi vào, nói rằng có người từ Ngự Thư phòng truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.

Lục Hoàng hậu lập tức cho người vào.

Người đến là cháu của Lý công công, quỳ xuống cười nói: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có khẩu dụ, An Thân Vương sẽ thành thân vào mùng tám tháng mười, xin nương nương phối hợp với Lễ bộ tổ chức, nhất định phải làm cho thật long trọng."

Tim Cao Ngọc Uyên đập mạnh, cả người ngơ ngác.

Sắc mặt Lục Hoàng hậu thay đổi, mang vẻ điềm đạm của mẫu nghi thiên hạ, ngoài mặt tỏ vẻ vui mừng: "Ồ, đây quả là chuyện vui lớn. Ngươi về nói với Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ hết lòng hết dạ làm cho tốt."

Lệnh phi không vội không vàng nhấp một ngụm trà, nhướng mày nói: "Cao huyện chủ, nếu ta là ngươi, ta sẽ không ngẩn ra như vậy, mà phải lập tức quỳ tạ ơn Hoàng hậu nương nương."

Cao Ngọc Uyên như bừng tỉnh, vội quỳ xuống, cúi đầu sát đất: “Tạ ơn nương nương!" Trong lòng vẫn còn kinh ngạc: Nàng mới vào cung chưa đầy nửa canh giờ, Lý Cẩm Dạ làm cách nào mà Hoàng thượng lại quyết định ngày cưới nhanh như thế?

...

Gió lạnh thổi qua, Cao Ngọc Uyên mới phát hiện áo trong của mình đã ướt đẫm.

Nàng quay đầu nhìn lại cung điện lộng lẫy phía sau, không chút do dự mà bước nhanh.

Với nhiều cô gái, nơi này không nghi ngờ gì là đỉnh cao mà họ khao khát nhất, nhưng với nàng, đây chỉ là một cái lồng sắt không lối thoát, nơi những cô gái từ ngây thơ trở nên xấu xa.

Nếu một ngày nào đó, nàng cũng phải bước vào lồng giam này... Sắc mặt Cao Ngọc Uyên tái nhợt, không dám nghĩ tiếp.

Bước ra khỏi cửa chính, bóng áo xanh đã không còn, chỉ còn Giang Phong đứng trước xe ngựa ngóng đợi.

Thấy tiểu thư đi ra, hắn vội bước tới, hạ giọng: "Vừa rồi Vương gia sai thái giám đến truyền lời, bảo tiểu thư về phủ trước, người còn có chút việc trong cung, sẽ đến sau."

Cao Ngọc Uyên gật đầu, vịn tay Giang Phong, nhanh chóng lên xe.

Một chiếc màn xe, chia cắt thế giới bên trong và bên ngoài. Bánh xe lăn qua những viên đá xanh, Cao Ngọc Uyên vốn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên vén một góc rèm lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh cổng thành cao lớn hùng vĩ.

Nàng nghĩ: Vì người đó, nàng sẵn sàng bước vào lồng giam ấy!

...

Xe ngựa chạy nhanh đến cổng Cao phủ.

Xe vừa dừng, Cao Ngọc Uyên nhảy xuống, định bước vào phủ, thì thấy có một người bước ra từ dưới tán cây, mày kiếm, mắt sáng, thân hình vận áo quần giản dị phất phơ trong gió.

Ánh mắt chạm nhau từ xa, Trần Thanh Diễm cảm thấy như mình đang trong mộng, quá khứ xa xôi như hiện về trước mắt.

Đã từng, trong lòng hắn có một người, chỉ cần nhìn thấy nàng mỗi ngày, lòng hắn như nở hoa. Không thấy nàng, hắn sẽ đứng ngồi không yên, nhưng lại không dám thổ lộ, vì cảm thấy bản thân mình chẳng xứng với nàng.

Còn bây giờ...

Trần Thanh Diễm nhìn khoảng cách mấy trượng giữa hai người, miệng há ra nhưng không nói được lời nào.

Hồi lâu, hắn tự nhủ với chính mình: Giờ đây, hắn thực sự, hoàn toàn không xứng với nàng nữa rồi!

Giang Phong thấy ánh mắt của Trần Thanh Diễm quá nóng bỏng, nhíu mày, hạ giọng nói: "Tiểu thư, mau vào trong thôi."

Cao Ngọc Uyên nhìn ánh mắt cố chấp của người kia, nói: "Ta vào trước, sau đó ngươi hãy dẫn người đến hoa sảnh." 

 
Bình Luận (0)
Comment