Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 398

 
Trần Thanh Diễm bước theo sau Giang Phong, đi vào Cao phủ. Tòa phủ này còn đẹp hơn những gì hắn tưởng tượng, mỗi bông hoa, mỗi ngọn cỏ, từng viên đá, chiếc ghế đều là những thứ nàng thích.

"Trần thiếu gia, đã đến hoa đình, mời vào!"

Trần Thanh Diễm bước qua bậc cửa, Cao Ngọc Uyên nghe thấy tiếng thì quay lại, mỉm cười: "Lâu rồi không gặp, mời ngồi."

Trần Thanh Diễm ngồi xuống, nhận chén trà từ người hầu đưa tới và uống một ngụm, là trà Bích Loa Xuân thượng hạng.

Cao Ngọc Uyên ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, lông mày vẫn thanh tú, khí chất vẫn thanh nhã, chỉ là khuôn mặt đã hằn lên vài nét phong sương, như cố tình khắc lên vậy, người cũng gầy gò đi trông thấy.

"Tưởng phủ nhân có khỏe không?"

Trần Thanh Diễm đặt chén trà xuống, đứng dậy đáp: "Tâm bệnh khó chữa. Nếu có thể thanh thản trong lòng thì còn được ít ngày, nếu không thể, e là chẳng còn lâu."

Cao Ngọc Uyên đã nghe qua từ La ma ma, nhưng khi nghe từ miệng Trần Thanh Diễm, lòng nàng vẫn trĩu xuống.

Trần Thanh Diễm điềm nhiên nói: "Trước đây ta không tin vào số mệnh, cứ nghĩ rằng trời đất rộng lớn, số mệnh chẳng là gì."

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ thì phải tin thôi."

Trần Thanh Diễm mỉm cười: "Nhưng ta không thấy buồn, vì con đường này là ta tự đi, đã nghĩ kỹ từ lâu, không có gì để hối tiếc. Chỉ tiếc là nương ta không nhìn thấu được điều đó."

Cao Ngọc Uyên ban đầu còn muốn an ủi vài lời, nhưng nghe hắn nói vậy, lại cảm thấy những lời an ủi đó thật thừa thãi.

"Hôm nay đến đây, thứ nhất là muốn nói lời cảm ơn."

Cao Ngọc Uyên vén nhẹ tóc: "Cảm ơn gì chứ, chỉ là vài củ sâm già thôi mà."

Trần Thanh Diễm lắc đầu: "Không phải cảm ơn sâm, mà là cảm ơn tấm lòng của nàng."

Cao Ngọc Uyên hơi ngẩn người nhìn hắn.

"Không phải ai cũng dám gửi đồ tới phủ chúng ta, đa phần đều tránh xa không kịp, nàng là người đầu tiên."

Cao Ngọc Uyên ho nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.

Hoa đình chìm trong im lặng. Một lúc sau, Trần Thanh Diễm lại lên tiếng: "Thứ hai, là muốn nói lời từ biệt."

"Ngươi định đi đâu?"

"Về phía Nam."

Trần Thanh Diễm ngừng lại một chút rồi nói: "Tổ tiên Trần gia vốn ở phủ Tô Châu, nơi đó còn vài căn nhà cũ và ít ruộng tốt, chỉ cần không ăn chơi sa đọa thì sống qua ngày không thành vấn đề."

Cao Ngọc Uyên hỏi: "Sức khỏe Tưởng phủ nhân như vậy, có chịu nổi việc đi đường dài không?"

Trần Thanh Diễm buồn bã: "Chính vì bà còn đi lại được nên ta muốn đưa bà về. Cứ chần chừ mãi không đi, là vì muốn gặp nàng một lần, khụ khụ khụ..."

Cao Ngọc Uyên bỗng ngẩng đầu nhìn hắn.

Trần Thanh Diễm vốn đã gầy, giờ lại còng lưng ho, thân hình trông hốc hác đi nhiều. Cao Ngọc Uyên nhìn mà lòng nhói đau, không khỏi quay mặt đi, nói: "Gặp ta làm gì, lo chuyện chính đi."

"Bạn cũ gặp lại, cũng nên từ biệt một câu, sau này e là chẳng còn cơ hội gặp lại nữa." Trần Thanh Diễm nói nhẹ như không, nét mặt không hề thay đổi.

Cao Ngọc Uyên lại nghe trong lời đó mang theo điềm chẳng lành, nói: "Trần Thanh Diễm, thành bại là số, nhưng đời người của ngươi còn dài, đừng lúc nào cũng nói những lời xui xẻo như vậy."

Trần Thanh Diễm nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo nghiêng nghiêng của nàng, lòng thầm nghĩ: Đây đâu phải lời xui xẻo gì, mà chính là sự thật rõ ràng nhất.

Sau này nàng là An Thân Vương phi cao quý, còn ta chỉ là dân đen áo vải. Nếu có gặp lại, ta phải quỳ xuống nói chuyện với nàng, còn phải tự xưng là "thảo dân".

Cả đời này ta quỳ trời, quỳ đất, quỳ tổ tiên, quỳ cha mẹ, nhưng không muốn quỳ trước người con gái ta từng yêu.

Đó là lòng tự trọng của ta, cũng là chút tự tôn cuối cùng còn lại.

Vậy nên... đừng bao giờ gặp lại!

Trần Thanh Diễm lấy từ trong áo ra một chiếc khăn gấm, đưa cho nàng: "Không đợi được ngày nàng thành thân, ta đành mang vật này tặng trước."

Cao Ngọc Uyên suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, mở từng lớp khăn ra.

"Là một chiếc ngọc Như Ý trắng, không có ý gì khác, chỉ là chúc nàng mọi sự như ý." Trần Thanh Diễm nhẹ giọng nói.

Cao Ngọc Uyên cúi đầu nhìn, chất ngọc rất tốt, nhưng nét chạm khắc lại hơi thô, không giống tác phẩm của người thợ giỏi.

"Ta tự tay khắc, nàng đừng chê."

Cao Ngọc Uyên cắn môi, ngẩng đầu mỉm cười một cách tự nhiên: "Không chê, rất tốt, ta nhận rồi, chỉ là ta chẳng có gì để tặng ngươi cả."

"Tiễn ta ra khỏi phủ là được." Trần Thanh Diễm đáp ngay.

"Ngươi đi ngay bây giờ sao?"

Trần Thanh Diễm "ừ" một tiếng: "Ra ngoài quá lâu, sợ mẫu thân lo lắng."

Cao Ngọc Uyên giao cây ngọc Nhu ý cho La ma ma đứng bên cạnh, rồi dứt khoát nói: "Đi thôi, ta tiễn ngươi ra khỏi phủ."

...

Hai người sóng bước đi cùng nhau, lặng lẽ bước một đoạn đường. Trần Thanh Diễm nhìn vào cổ trắng mịn của cô gái, đột nhiên mở miệng: "Ta đã nạp Tạ Ngọc My."

"Nạp rồi thì đối xử tốt với nàng ấy." Cao Ngọc Uyên bình thản đáp.

Trần Thanh Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên chút cảm giác trống trải khó tả. Hắn biết cảm giác này xuất hiện từ đâu, hắn vốn mong sẽ có chút kinh ngạc từ nàng, dù chỉ là một chút, hắn cũng cảm thấy tình cảm mình đã bỏ ra là xứng đáng.

Nhưng, gương mặt nàng chẳng có lấy một chút thay đổi nào, như thể hắn nạp, hay không nạp thiếp đều chẳng liên quan gì đến nàng.

"Trần Thanh Diễm!"

Lúc này, Cao Ngọc Uyên bất ngờ lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta có một lời khuyên, ngươi có muốn nghe không?"

"Ngươi nói đi."

"Nếu như có thể rời khỏi gia đình, ta khuyên ngươi nên đi xa hơn để nhìn ngắm. Cuộc đời này, đừng chỉ giam mình trong những chuyện cơm áo thường ngày; nếu chưa từng thấy những dãy núi cao vời vợi, ngươi không biết được trời đất bao la ra sao; nếu chưa từng thấy hồ nước rộng lớn, ngươi sẽ không biết con người nhỏ bé nhường nào. Tranh đấu nơi triều đình là tranh danh đoạt lợi; còn tranh đấu vì non sông là tranh vì trời, vì đất. Trước mặt trời đất bao la, những điều con người tranh đoạt đôi khi chỉ là phù phiếm mà thôi!"

Trần Thanh Diễm loạng choạng, cảm giác trời đất như tối sầm lại.

Hắn không ngờ Cao Ngọc Uyên lại nói với hắn như vậy; sau khi Trần gia sụp đổ, cha hắn chỉ thở dài không ngớt, mẹ thì rầu rĩ đến mức không cầm được nước mắt, tất cả mọi người đều cúi đầu khuyên hắn quay về miền Nam, khuyên hắn sống an phận thủ thường, co mình mà sống. Duy chỉ có nàng...

Trong lòng Trần Thanh Diễm từng đợt cay đắng trào lên, khoảng cách giữa hắn và nàng không chỉ là danh vị An Thân Vương phi, mà còn là núi cao, sông lớn, là lòng bao dung, là tầm nhìn...

Trần Thanh Diễm gần như không biết mình ra khỏi Cao phủ thế nào, mãi đến khi quay về Trần phủ trong trạng thái mờ mịt, hắn mới nhớ ra mình chưa kịp nói với nàng một lời "tạm biệt".

Hắn ngồi phịch xuống ghế trong thư phòng, cảm giác tức giận đè nén trong lồng ngực như muốn xé toạc ra.

Hắn đến đây, thực ra là cố tình để nàng thấy. Cây ngọc như ý cũng là cố ý để lại cho nàng, chỉ mong trong lòng nàng lưu lại một chút hình bóng của hắn, dù chỉ là một thoáng nhớ nhung thì mục đích của hắn cũng đạt được rồi.

Nhưng không ngờ... nàng lại nói với hắn những lời như vậy.

Đúng, trước trời đất bao la, những điều mà con người mong cầu có khi chỉ là hư vô; hư vô đến mức nàng chưa bao giờ để hắn vào lòng.

Trước kia cũng vậy, sau này cũng thế.

Cái mà hắn cho là vết mực đậm đà trong lòng nàng, với nàng chỉ là một thứ không đáng kể, nàng sẽ không bao giờ dành một góc nhỏ trong trái tim mình cho hắn. Trái tim nàng, tất cả đã dành cho người đàn ông ấy rồi.

Trần Thanh Diễm nhận ra điều này, trong lòng thở dài hai tiếng.

Tiếng thở dài đầu tiên, mình đúng là một tên hề nhảy nhót!

Tiếng thở dài thứ hai, người đàn ông trong lòng nàng thật hạnh phúc! 

 
Bình Luận (0)
Comment