Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 399

 
"Công tử!"

A Cửu đẩy cửa bước vào, nói: "Tạ di nương đến rồi."

Trần Thanh Diễm hoàn hồn, sắc mặt lạnh lùng: "Nàng tới làm gì? Bảo nàng về đi."

A Cửu khó xử: "Tạ di nương nói đã nấu một ít canh dưỡng sinh, mời công tử dùng thử. Công tử, bên ngoài lạnh lắm, Tạ di nương lại đang có thai..."

"Mời nàng vào."

Một lát sau, Tạ Ngọc My bưng theo hộp thức ăn bước vào, dưới chiếc áo bông dày nặng nề, bụng nàng đã phồng lên cao cao, khuôn mặt cũng có phần phù nề, vẻ xinh đẹp ban đầu chỉ còn sót lại năm phần.

"Gia, My nhi đã nấu ít canh vịt già, rất tốt cho việc thanh nhiệt giải độc. Mẫu thân bên kia cũng đã dùng, hôm nay bà ấy ăn ngon miệng, uống hết nửa bát, còn khen rất thơm."

Sắc mặt Trần Thanh Diễm dịu lại đôi chút: "Cảm ơn nàng."

"Chuyện nhỏ này có gì vất vả đâu, cũng không phải My nhi tự tay làm. Ngày mai ta sẽ bảo đầu bếp làm món khác, mẫu thân thích ăn cá, ta sẽ nấu canh đầu cá với đậu phụ, nấm hương, rất tươi ngon." Tạ Ngọc My cười rạng rỡ.

"Không cần, nàng thu dọn đồ đạc đi, ba ngày nữa chuẩn bị khởi hành."

"Thật sự phải đi rồi, tốt quá!"

Tạ Ngọc My thực ra đã mong rời khỏi Kinh thành từ lâu, di nương đã làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, nàng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.

Đi đến phủ Tô Châu, không ai biết thân phận nàng, mọi thứ có thể bắt đầu lại. Nếu may mắn sinh được con trai, biết đâu còn có cơ hội được nâng lên làm chính thất.

Giờ nàng đã nghĩ thông suốt rồi, ngày trước nàng tranh không lại Cao Ngọc Uyên, sau này lại càng không cần nghĩ tới nữa, chi bằng chăm sóc tốt cho người Trần gia, còn có cơ hội ngẩng đầu.

Tạ Ngọc My suy nghĩ lơ đãng, không để ý rằng gương mặt Trần Thanh Diễm đã chuyển sang xanh. Hắn đột ngột nói: "Vừa rồi, ta gặp tam tỷ của nàng."

Như bị gõ một cú vào đầu, sắc mặt Tạ Ngọc My lập tức trắng bệch, cố gắng cười gượng: "Tỷ ấy... đã trở về rồi sao?"

"Đã về rồi, bảo ta phải đối xử tốt với nàng." Ánh mắt Trần Thanh Diễm dừng lại trên người Tạ Ngọc My không rời, chằm chằm nhìn phản ứng của nàng.

Tạ Ngọc My giả vờ xúc động nói: "Dù gì cũng là người một nhà, trước kia có chia lìa, nhưng đến lúc quan trọng, tỷ ấy vẫn nghĩ đến ta."

Lời này nói ra nghe thật khéo léo, biết cách tạo lợi thế. Vì Tạ Ngọc My đang mang thai, Trần Thanh Diễm không muốn tính toán nhiều với nàng, chỉ nói: "Nàng về đi."

Tạ Ngọc My không bước lui, ngược lại còn tiến một bước, ánh mắt chan chứa tình cảm: "Gia, hôm nay đến viện của thiếp nghỉ được không?"

"Không, ta sẽ ở phòng của mẫu thân."

Ánh mắt Tạ Ngọc My không giấu nổi thất vọng: "Vậy... thiếp xin phép đi trước."

"Tạ Ngọc My!" Trần Thanh Diễm gọi giật nàng lại.

"Gia?" Tạ Ngọc My mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh hi vọng.

"Ta đã để nàng mang con của ta, thì sẽ không bạc đãi nàng. Chỉ cần nàng yên ổn sống, Trần gia ta sẽ bảo bọc nàng khỏi mưa gió. Nhưng đừng mơ tưởng quá, nàng cũng chẳng có gì để mơ." Trần Thanh Diễm nói thẳng thừng, không chút kiêng dè.

Bản tính của người phụ nữ này, hắn biết rõ như lòng bàn tay. Nàng tuyệt đối không phải kẻ cam chịu an phận. Nếu không phải do mẫu thân đang bệnh ép hắn phải viên phòng, thì hắn không đời nào muốn đụng đến nàng.

Đã đụng rồi, hắn sẽ không để nàng thiệt thòi, ăn uống không khác gì chủ nhân, nhưng nếu nàng muốn dựa vào đứa con trong bụng để đạt được mục đích nào đó...

Trần Thanh Diễm lạnh lùng cười, cả đời này hắn dù không cưới thê tử, cũng sẽ không để một người phụ nữ tâm địa ác độc như nàng ngồi lên vị trí chủ mẫu.

Tạ Ngọc My thất thần bước ra khỏi viện. Không được mơ tưởng ư, chẳng lẽ phải làm thiếp cả đời? Đứa con sinh ra cũng mang chữ "thứ" suốt đời sao?

Vậy thì những ngày tháng nhẫn nhịn, nín thở luồn cúi, tính toán đủ đường này của nàng còn có ý nghĩa gì?

Tạ Ngọc My đặt tay lên bụng đang lớn dần, trong lòng chợt nghĩ: Nếu như từ lúc kẻ tiện nhân đó trở về Tạ gia, mình đã giao hảo với nàng... thì liệu giờ vận mệnh của mình có phải đã khác, như kẻ kia, một bước lên mây không!

...

Khi Trần Thanh Diễm vừa đi khỏi, Cao Ngọc Uyên bèn giao chiếc ngọc Như Ý cho La ma ma cất đi. La ma ma đứng trước mặt nàng, đem nó đặt vào góc sâu nhất của hòm, rồi len lén nhìn sắc mặt của tiểu thư.

Nào ngờ ánh mắt nàng lại như trôi dạt đâu đó, chẳng nhìn về phía bà. La ma ma lúc này mới thấy mình có vẻ đã lo chuyện bao đồng.

"Tiểu thư, chuyến đi vào cung này rốt cuộc là vì chuyện gì thế?"

Cao Ngọc Uyên trở lại thực tại, nghĩ ngợi rồi đáp: "Đi tới viện của Giang Đình đi, ta sẽ kể luôn một lần."

Nửa chung trà sau, La ma ma kinh ngạc kê lên: "Mùng tám tháng mười, còn trọn năm tháng nữa, tam môi lục lễ còn chưa bắt đầu, thời gian sao mà kịp được?"

Giang Đình nói: "Vương gia thành thân, Lễ bộ hẳn đã có sẵn quy trình, nếu nắm chặt thời gian thì năm tháng cũng đủ."

Giang Phong tiếp lời: "Việc này vẫn cần đợi Tam gia về để bàn bạc thêm. Chúng ta cũng phải phân chia nhiệm vụ rõ ràng. Ta sẽ sai người đi mời Tam gia về ngay."

Cao Ngọc Uyên vội ngăn lại: "Đợi thúc ấy hạ triều trở về rồi hãy nói cũng không muộn."

Bàn tay vén rèm của Giang Phong khựng lại: "Sao lại không giống nhau được, đây là chuyện hệ trọng, ngài ấy lại là trưởng bối duy nhất của tiểu thư, phải lập tức đưa ra quy trình, không được chậm trễ chút nào."

Nói xong, hắn liếc mắt với La ma ma.

La ma ma hiểu ý, lập tức đuổi khéo tiểu thư: "Hôn nhân đại sự, tiểu thư không cần lo nghĩ làm gì, cứ yên tâm ở trong phòng, chuyện lớn chuyện nhỏ giao cho bọn ta. Tiểu thư ở đây chỉ thêm rối thôi."

Tiểu thư thêm rối ư?

Cao Ngọc Uyên ngơ ngác.

Giang Đình tiếp lời: "Từ nay về sau không có việc gì thì cũng đừng đến Quỷ Y đường nữa, rảnh rỗi thì ngồi thêu thùa áo cưới, Vương phi tương lai không thể cứ xuất đầu lộ diện mãi được."

Vậy là... năm tháng tới đây ta sẽ bị nhốt trong khuê phòng để thêu áo cưới sao?

Cao Ngọc Uyên trở về phòng, nheo mắt nhìn Lý Thanh Nhi cười gượng: "Thanh Nhi, ngươi nhìn tay ta xem, có giống tay của người thêu áo cưới không?"

Lý Thanh Nhi lúc này đang bận tối mắt tối mũi, nào có thời gian nhìn kỹ, chỉ đáp qua loa: "Kim châm còn cầm được, sao lại không thêu được áo cưới. Tiểu thư ra hoa viên dạo đi, phòng nhỏ thế này, ta còn phải tìm đồ nữa!"

Ý là ngay cả phòng của mình cũng không được ở yên sao?

Cao Ngọc Uyên nhìn các nha hoàn vội vã ra vào trong phòng, trong lòng trào dâng chút buồn bã, hôn lễ này nói tổ chức bèn tổ chức, nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

...

Tạ Dịch Vi trở về phủ sau một canh giờ.

Vừa về đến, hắn đã chui vào phòng Giang Đình, thậm chí còn dùng bữa tối ở đó.

Cao Ngọc Uyên một mình lặng lẽ ăn xong bữa, rồi lại một mình lặng lẽ ngắm trăng trong viện, đến khi định quay về phòng nghỉ thì quay đầu lại và sững sờ.

Không biết từ lúc nào, Lý Cẩm Dạ đã đứng phía sau nàng, ánh mắt sâu thẳm như biển cả: “Về phòng thay một bộ nam trang, ta đưa nàng đi dạo phố."

"Giờ đã khuya rồi?" Cao Ngọc Uyên nhìn chằm chằm hắn, cười nói: “Nhỡ gặp phải côn đồ thì sao?"

"Côn đồ thì không gặp, nhưng người muốn tính sổ với nàng thì có một."

"Chàng muốn tính sổ với ta?"

Lý Cẩm Dạ gật đầu.

"Sổ gì?"

"Thay đồ trước, ra ngoài rồi nói!"

Cao Ngọc Uyên nghiêng đầu: “Ta sắp thành thân rồi, không thể tùy tiện đi với người ta được, phải nói trước với tam thúc đã."

"Hắn đang bận chuẩn bị đồ cưới cho nàng, không rảnh lo đâu."

Cao Ngọc Uyên: "..." 

 
Bình Luận (0)
Comment