Cao Ngọc Uyên nghẹn lời.
Lý Cẩm Dạ hạ giọng hơn, nói: "Trong trận vây thành cuối cùng, A Cổ Lệ dẫn năm trăm tướng sĩ Hắc Phong trại đến cứu ta. Chuyện này binh sĩ có mắt đều nhìn thấy, dù họ không biết đội kỵ binh này đến từ đâu, nhưng vẫn là một ẩn họa. Kỳ lạ thay, dù là báo cáo của Binh Bộ hay của Đốc tra quân đều không nhắc một chữ nào tới chuyện này.”
Tim Cao Ngọc Uyên nhói lên một nhịp, mồ hôi lạnh rịn ra: “Sao lại như vậy?"
Lý Cẩm Dạ lắc đầu: "Ta cũng không đoán được, nhưng cứ cảm thấy không yên. Để tránh rắc rối, ta phải cho Thanh Sơn đi Bồ Loại một chuyến."
Cao Ngọc Uyên không phải kiểu người bi lụy, nàng đã trải qua không ít cảnh nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, lập tức quyết định: "Vậy mai ta đi chùa Diên Cổ."
Lý Cẩm Dạ nắm đôi tay nhỏ của Cao Ngọc Uyên trong hai bàn tay mình: “Trước kia ta giữ khoảng cách với nàng, là sợ nàng bị cuốn vào những âm mưu tính toán này. Giờ nàng đã theo ta, chúng ta một lòng một dạ, nàng an, ta mới an."
"Nói ngược rồi, phải là chàng an, ta mới an." Cao Ngọc Uyên tựa đầu vào vai hắn.
Lý Cẩm Dạ nhìn nàng với ánh mắt vừa mềm mỏng vừa dịu dàng.
"Sức khỏe của Giang Đình không tốt, sau khi ta đi, nhờ sư phụ thường xuyên đến xem mạch cho ông ấy."
"Trương Hư Hoài dạo này luôn ở bên cạnh Hoàng đế, chỉ đến mùng một và mười lăm mới được ra khỏi cung, nếu hắn ra ngoài, ta sẽ bảo hắn đến đây."
"Tam thúc ta ở Hộ bộ sống không dễ dàng, các huynh cũng đừng làm khó, ông ấy là người thẳng thắn, dễ làm mất lòng."
"Có ta ở đây, cho dù làm mất lòng bao nhiêu người, cũng không sao."
"Con tiểu quỷ đó, ta muốn mang đi, chuyến đi xa này về nó chẳng nhận ra ta nữa, đùa thế nào nó cũng không cười."
"Nó giận vì nàng bỏ nó lại đó..."
...
Hôm sau.
Lễ bộ chính thức ban chiếu định ngày đại hôn của An Vương, cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa của Cao phủ vào lúc trời vừa hửng sáng rời khỏi cổng bắc, chạy thẳng đến chùa Diên Cổ ở núi Tây Sơn.
Người đánh xe là Giang Phong, đồng hành cùng là Vệ Ôn.
Khi xe ngựa của Cao phủ sắp đến chân núi Tây Sơn, xe ngựa của đại phòng Tạ gia dừng trước cửa chính Cao phủ.
Là La ma ma nhận được tin bèn ra ngoài, khéo léo báo với Tạ Thừa Quân rằng: tiểu thư đã đi chùa Diên Cổ.
Tạ Thừa Quân đành ngậm ngùi trở về.
Về nhà kể lại với Cố thị, Cố thị nghe xong, giọng chua xót: "Con bé này giờ càng ngày càng ghê gớm, đến chùa Diên Cổ cũng thành nhà mình, muốn vào là vào."
Tạ Thừa Quân nghe lời mẹ, trong lòng nghĩ: chỉ e sau này gả vào vương phủ, còn ghê gớm hơn!
Lại trôi qua một ngày.
Bến tàu ngoại ô thành đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên, hơn chục chiếc xe ngựa dừng lại, những người hầu mặc áo xám dỡ hết đồ đạc từ trên xe lên một chiếc thuyền lớn đậu ở bến.
Đợi tất cả đồ đạc được xếp lên thuyền, một người phụ nữ áo vải được dìu xuống xe, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt hõm sâu, mỗi bước đi lại thở hổn hển, đó chính là Tưởng thị từng một thời huy hoàng.
Tưởng thị lên thuyền, ngoái đầu nhìn lại cảnh sông núi kinh thành, răng cắn chặt đến trắng bệch.
Thì ra đời người như bụi trần, dù là vương hầu tướng lĩnh hay dân buôn kẻ chợ, cảm giác bất lực mới là thứ xuyên suốt một đời người.
Cuộc đời bà thành cũng vì nhà mẹ đẻ, bại cũng vì nhà mẹ đẻ, mà nhà mẹ đẻ có thể hô mưa gọi gió bao nhiêu năm, tất cả đều dựa vào âm mưu và việc dựa hơi Bình Vương.
Giờ nhà mẹ đẻ không còn nữa, bà cũng chẳng biết phải hận ai, trách ai. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể trách số phận mình không may mắn!
Đôi môi Tưởng thị vì gió lạnh mà tím tái, gân xanh trên cổ nổi rõ theo từng nhịp thở.
Nợ tiền thì trả, nợ mạng thì đền.
Xem ra bà đã trả gần hết nửa đời người cho Tưởng thị rồi, phần còn lại, hãy để bà sạch sẽ trở về Trần gia vậy.
Tưởng thị cắn chặt răng, ra lệnh cho người dìu vào khoang thuyền, con trai Trần Thanh Diễm theo vào: “Mẫu thân, cho thuyền khởi hành đi."
Tưởng thị nhìn khuôn mặt hốc hác của con trai, trong lòng trỗi lên vài cảm xúc không tên.
Bà chẳng nợ ai cả, chỉ nợ mỗi mình nó thôi!
Nhưng dòng thời gian trôi mãi không ngừng, mọi chuyện đều không thể quay đầu, Tưởng thị thầm nghĩ: Con à, giá mà con không sinh ra từ bụng ta thì tốt biết bao!
"Khởi hành đi!"
Tưởng thị yếu ớt gật đầu.
...
Khi thuyền Trần gia rời bến, ánh mặt trời bị che phủ mấy ngày nay bỗng xuyên qua lớp mây, rọi xuống mặt đất.
Trong Phúc Thọ Đường, vài nha hoàn nhỏ vừa phơi nắng vừa làm việc thêu thùa.
Hôm nay là sinh thần của vị di nương phía tây, lão gia đã ra lệnh bày tiệc ở hoa sảnh, những kẻ có mặt mũi đều xúm lại chúc rượu mừng, còn các nha hoàn mới học việc như bọn họ thì có nhiệm vụ trông coi viện.
"Các tỷ nghe chưa, hôm trước hôn sự của tam tiểu thư định rồi đó."
"Chọn ngày nào vậy?"
"Ngày mùng tám tháng mười, nói là do Khâm Thiên Giám tính toán."
"Ôi, thật không ngờ, tam tiểu thư lại có vận may như thế, được gả cho thân vương, sau này sẽ sống trong nhung lụa, trở thành người quyền quý."
"Nếu ta là lão gia, phu nhân, chắc hẳn đã hối hận đến xanh ruột rồi."
"Phải rồi, nếu như trước đây đối xử tốt với tam tiểu thư một chút, đâu đến nỗi bây giờ trở thành người xa lạ không qua lại? Nhìn tam gia đi, từ Hàn Lâm Viện ra, đã đến Hộ bộ làm việc, đó chính là chức béo bở quản lý tiền bạc. Nếu không phải phía sau có tam tiểu thư, chức ấy liệu có đến lượt ngài ấy không?"
"Lão phu nhân chén ép ngài ấy cả đời, ai ngờ cuối cùng trong ba người con trai, vẫn là tam gia có triển vọng nhất."
"Suỵt, nói nhỏ thôi, lão phu nhân đang ở trong phòng, đừng để bà ấy nghe thấy!"
"Nghe thấy thì làm gì được, đến nói còn không ra lời, giờ trông như người chết rồi, lão gia đã lâu không đến thăm, ngày nào cũng ở phòng di nương."
"Ta nghe nói người ở viện di nương bảo, lão gia chỉ đợi phu nhân tắt thở để rước di nương lên làm chính thất thôi đấy..."
"Rầm" Một tiếng vỡ đột ngột khiến mấy cô nha hoàn giật mình nhảy dựng lên.
Mọi người vội vàng ném đồ trên tay, chạy vào phòng phía đông xem.
Chỉ thấy phu nhân nửa người ngã ra ngoài giường, mặt trắng bệch, mắt trợn trừng, lộ rõ lòng trắng.
Mùi khó chịu từ phía dưới tỏa ra, một nha hoàn to gan đưa tay thử hơi thở của bà, đột nhiên rụt lại, hồn bay phách tán hô lên: "Không xong rồi, lão phu nhân không còn thở nữa, lão phu nhân mất rồi."
Một canh giờ sau, Tạ phủ từ trước ra sau đều treo khăn trắng, người lo việc phát tang cưỡi ngựa nhanh đi báo tin cho nhị phòng và Cao phủ.
Khi Đến Cao phủ, bị người canh cửa chặn lại.
Người làm nói rõ lý do, người canh cửa bèn mời Giang Phong ra.
Giang Phong lạnh lùng đáp: "Tiểu thư nhà ta họ Cao, đã không còn quan hệ gì với Tạ phủ từ lâu, các ngươi đến đây đưa tin tang, là muốn đưa xui xẻo đến phải không!"
Nhìn thấy bộ dạng hung dữ của hắn, người làm sợ hãi, vội vã chuồn về báo cáo với lão gia.
Tạ lão gia nhìn thi thể phu nhân vừa được khâm liệm, trang điểm xong, nghiến răng chửi: "Không có thiên lý, đồ tiểu súc sinh, sao không bị trời đánh chết đi! Biết trước thế này, khi sinh ra đã nên dìm chết trong hố phân rồi!"
"Cha ơi, cha nói ít thôi mà!" Tạ đại gia nghe những lời này, sợ đến dựng cả lông.
Cố thị vội vàng tiến lên gào khóc, mong rằng tiếng khóc của mình có thể lấp đi lời chửi rủa của cha chồng.