Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 402

 
Ba ngày sau, Cao Ngọc Uyên mới nghe được tin lão phu nhân mất từ miệng Giang Phong, trong lòng lập tức dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ.

Không biết trước lúc chết, phu nhân có từng hối hận, từng ăn năn gì về cuộc đời của mình không?

Có từng nghĩ rằng bao năm qua bà ta dốc hết tâm sức, từng bước toan tính mẹ nàng và nàng, rốt cuộc là vì điều gì?

Nàng không phái người đến viếng. Lấy đức báo oán không phải việc mà nàng hay làm. Người đã chết, oán hận cũng chấm dứt, chỉ vậy thôi.

Mùa xuân năm nay đến thật ngắn, dường như mới mặc áo mùa xuân chưa được bao lâu, đã phải đổi sang áo hè.

Mùa hè đến thật dữ dội, khiến thân thể của lão hoàng đế không chịu nổi, ông dẫn Lục hoàng hậu, Lệnh phi và vài đại thần quan trọng đến hành cung Thừa Đức tránh nóng.

Phúc Vương Lý Cẩm Hiên ở lại kinh thành giám quốc, An Thân Vương Lý Cẩm Dạ theo hầu, viện trưởng Thái y viện Trương Hư Hoài cũng trong đoàn xuất hành.

Trước khi Lý Cẩm Dạ rời kinh, tranh thủ đến chùa Diên Cổ, không may là Cao Ngọc Uyên bị lão hòa thượng sai đi hái thuốc trên núi.

Lý Cẩm Dạ đợi nàng hai canh giờ không thấy, đành rút chiếc trâm từ trên đầu, đặt lại trong phòng nàng đang ở.

Cao Ngọc Uyên trở về, cầm lấy chiếc trâm, lâu không nói gì, lòng dần dần sinh ra một niềm nhung nhớ. May thay Lý Cẩm Dạ thường có thư gửi đến, nàng cũng thường viết hồi âm, qua lại để vơi bớt nỗi nhớ nhung.

Thư từ của Lý Cẩm Dạ rất thú vị, thường chỉ có vài câu, nhưng tình cảm lại rất đong đầy.

"Đến hành cung, mọi việc đều ổn, chỉ thiếu nàng!"

"Đêm uống rượu với Hư Hoài, trăng sáng treo trên đầu, nhớ nàng!"

"Thanh Sơn đã về, còn nàng khi nào mới về đây!"

Cao Ngọc Uyên cất giữ từng lá thư, để bên gối, đêm nào rảnh lại lấy ra đọc, đọc rồi ngủ thiếp đi.

Trước Trung Thu, Bảo Càn Đế từ hành cung Thừa Đức về kinh, không nghỉ một ngày đã lâm triều xử lý chính sự.

Sự trở về của ông như cây Định Hải Thần Châu, vừa xuất hiện đã ổn định lòng người đang chao đảo, Phúc Vương từ vị trí giám quốc lui xuống, Lục gia kiêu căng ngạo mạn cũng phải thu liễm lại đôi chút.

Sau Trung Thu, Hoàng đế ra lệnh cho Hoàng hậu chọn một tiểu thư thế gia trong các cô nương đến tuổi, phong làm trắc phi đưa vào phủ An Thân Vương.

Hoàng hậu chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một vị cô nương nhan sắc rực rỡ nhất trong số những người con thứ của phủ Vệ Quốc Công: Lục tiểu thư Tô Vân Mặc.

Lúc này, Cao Ngọc Uyên vẫn chưa hay biết gì. Nàng hiện đang ở chùa Diên Cổ làm lễ cầu siêu.

Hôm nay là ngày giỗ ba năm của mẫu thân, cũng là ngày nàng mãn tang, vì thế buổi lễ được tổ chức rất long trọng.

Khách khứa đến hôm nay thực sự rất đông, người quen, người lạ đều đích thân hoặc nhờ người mang lễ vật đến. Ngay cả Nhị tiểu thư Tạ Ngọc Hồ, người đang tu hành tại am Long Trì cũng nhờ người gửi đến một phần lễ vật.

Lý Cẩm Dạ đến từ sáng sớm, Tô Trường Sam và Trương Hư Hoài đi cùng.

Kể từ khi trở lại kinh thành, Cao Ngọc Uyên chưa từng gặp lại sư phụ. Nay bất chợt gặp lại, nàng bị mấy sợi tóc bạc bên thái dương của ông làm sững sờ.

Trương Hư Hoài đặt lễ vật xuống, nhìn đồ đệ mình một cái, cảm thấy cô bé này có vẻ gầy gò yếu ớt. Chỉ đến khi nàng dâng ba quyển y thư dày cộp đã chỉnh sửa hoàn chỉnh lên, ông mới hiểu được nguyên nhân.

Từng trang, từng quyển, đều là tâm huyết của cô bé này!

Chỉ là hôm nay là ngày giỗ, ông không tiện cảm thán nhiều, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng bằng bàn tay to lớn, dịu giọng nói:

"Cố nén đau buồn."

Ngọc Uyên đáp: "Đa tạ sư phụ."

Ánh mắt nàng chuyển qua Lý Cẩm Dạ. Hôm nay hắn mặc một bộ áo dài gấm trắng, ngay cả giày cũng trắng, rõ ràng thể hiện thân phận con rể Cao gia trong lễ cầu siêu.

Lòng Cao Ngọc Uyên chợt ấm lại, nhắm mắt mở ra đã thấy mắt mình long lanh, nhưng giọng nói lại khe như gió thoảng: "Cảm ơn."

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng hồi lâu, rồi nắm lấy tay nàng, cùng nàng quỳ xuống trước bàn thờ trong tiếng tụng kinh của các tăng nhân ngay trước mặt mọi người.

Tạ Dịch Vi thấy vậy bèn thì thầm với Tô Trường Sam bên cạnh: "Vương gia làm vậy, e là không đúng quy củ."

Tô Trường Sam liếc nhìn tên ngốc này, mỉm cười nói:

"Đều sắp thành người một nhà rồi, có gì mà không đúng quy củ? Nếu ta không phải là người ngoài, chỉ vì mẫu thân nàng họ Cao, ta cũng muốn quỳ vài cái."

Tạ Dịch Vi quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ: “Cái tên Tô thế tử này quả nhiên là kẻ không tuân theo bất kỳ luật lệ nào. Đầu gối sao có thể tùy tiện quỳ bái như thế!”

Buổi lễ kéo dài suốt nửa ngày. Sau khi mọi người dùng cơm chay tại chùa Diên Cổ, đều lần lượt rời đi, chỉ có nhóm Lý Cẩm Dạ là chưa khởi hành, dường như định ở lại qua đêm trong núi.

May mà danh tiếng của phủ An Thân Vương giúp Cao Ngọc Uyên bớt lo toan. Lão hòa thượng đã sớm sắp xếp, cho người dọn dẹp những gian phòng tốt nhất trong chùa để làm nơi nghỉ ngơi.

Khi Cao Ngọc Uyên thay đồ xong bước ra khỏi tịnh thất, trong viện rộng lớn chỉ còn lại một mình Lý Cẩm Dạ.

"Sư phụ và mọi người đâu rồi?"

"Họ lên núi ngắm lá phong rồi."

"Sao huynh không đi?"

Lý Cẩm Dạ thở dài một tiếng, chậm rãi bước đến bên cạnh nàng: “Ngắm nàng là đủ rồi."

Ánh mắt hai người chạm nhau, Cao Ngọc Uyên bật cười ngây ngô.

Lý Cẩm Dạ cụp đôi mi dài hơn người Trung Nguyên bình thường một chút, gọi:

"...A Uyên, có chuyện ta muốn nói với nàng."

Ngọc Uyên không chú ý đến sự khác thường trong giọng điệu của hắn, cười hỏi:

"Chuyện gì?"

"Hoàng thượng ban muội muội Tô Trường Sam làm trắc phi cho ta."

Ngọc Uyên nghe xong, khóe mắt giật mạnh, nụ cười trên mặt lập tức tan biến.

Tô Trường Sam và Lý Cẩm Dạ vốn giao hảo, nay hoàng đế ban người nhà họ Tô làm trắc phi, rõ ràng là để tranh sủng với nàng.

Quả nhiên, hoàng thượng vẫn không hài lòng việc Lý Cẩm Dạ cưới nàng, chỉ là giấu trong lòng không nói ra, đến hôm nay, vào ngày giỗ mẹ nàng, mới lén lút đâm một nhát dao.

Nhát dao này đúng như ý Bảo Càn Đế, đâm thẳng vào tim nàng.

Ngọc Uyên bỗng thấy lòng mình trống trải, dù rằng nàng và Lý Cẩm Dạ đã tâm ý tương thông, cùng nhau vượt qua sinh tử, nhưng cô nương Tô Vân Mặc kia dù sao cũng là muội muội Tô Trường Sam. Liệu hắn có vì nể mặt Tô Trường Sam mà...

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nói một câu chẳng đâu vào đâu: "Tô Trường Sam và muội muội của hắn tình cảm ra sao?"

Lý Cẩm Dạ không trực tiếp trả lời: "Sáng nay Trường Sam đến phủ ta."

"Nói gì?"

"Hắn nói: Ở phủ Vệ Quốc Công, thứ tử thứ nữ nhiều vô số, hắn còn chẳng nhận ra được mấy người."

Câu nói này đã cho thấy thái độ của Tô Trường Sam, nhưng gương mặt Ngọc Uyên vẫn căng thẳng: "Không nhận ra thì sao chứ, vẫn là muội muội của hắn..."

Chưa nói hết câu, Lý Cẩm Dạ đột nhiên siết chặt cổ tay nàng. Ngọc Uyên giật mình, định giãy ra, nhưng bị hắn kéo mạnh, cả người ngã vào lồng ngực hắn.

"Buông ta ra!"

Lý Cẩm Dạ càng siết chặt hơn, ghé sát tai nàng, nói: "Ta có khi nào thất hứa chưa? Sao nàng lại không tin ta?"

Ngọc Uyên mở miệng, cắn lên vai Lý Cẩm Dạ một cái.

Lý Cẩm Dạ: "..."

Cái cắn này, quả thực chẳng chút nể nang! 

 
Bình Luận (0)
Comment