Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 403

 
Hắn "hừ" một tiếng, khóe mắt nhíu lại, vừa rít một hơi lạnh vừa thấp giọng nói: “Muốn cắn thì cắn cho đã rồi hãy nhả ra!"

Câu nói ấy như chạm đến dây thần kinh của Cao Ngọc Uyên. Nàng buông răng, hai hàng nước mắt tuôn rơi không chút báo trước.

Những gia đình khác cưới vợ, hận không thể tống hết thông phòng, tiểu thiếp trong phòng con trai ra ngoài, để nghênh đón chính thê một cách đường hoàng.

Còn nhà mình thì sao? Chưa đến mấy ngày nữa là đại hôn, kẻ làm cha lại không ngừng nhét người vào phòng con trai.

Cái tên Hoàng đế đáng chết này chẳng phải là thấy nàng không cha không mẹ, không người che chở, nên ức h**p sao?

Lý Cẩm Dạ vốn định đùa vài câu, nhưng khi thấy nàng rơi nước mắt, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng. Hắn đưa tay lau đi vệt lệ nơi khóe mắt nàng.

"Chuyện này đáng để khóc đến vậy sao? Mẫu thân nàng mất, ta còn chưa thấy nàng rơi một giọt nước mắt nào."

"Không giống!" Cao Ngọc Uyên đáp nhỏ: “Hắn quá đáng lắm!"

Lý Cẩm Dạ giơ tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc rối rủ xuống, kẹp nó gọn gàng sau tai nàng.

"Chỉ cần ta không ức h**p nàng là được rồi."

Cao Ngọc Uyên ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nói: "Lý Cẩm Dạ, ta là người không chịu được sự phản bội. Nếu chàng bảo ta tin chàng, ta tất nhiên sẽ tin; nhưng ta không dám tin vào năm tháng."

Tuổi xuân trôi qua, nàng còn gì để giữ lấy trái tim hắn?

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ thoáng trầm xuống: "Vậy những năm tháng chúng ta lớn lên bên nhau, nàng cũng không tin sao?"

"...Ta..." Cao Ngọc Uyên nghẹn lời.

Lý Cẩm Dạ thở dài một tiếng nặng nề: "Ta chỉ còn mười năm, mười năm này, nàng cũng không dám tin chính mình sao?"

Tâm trí Cao Ngọc Uyên rối bời, nhất thời không biết nên nói gì.

"Cao Ngọc Uyên!" Lý Cẩm Dạ bất chợt quát lớn.

Cao Ngọc Uyên ngơ ngác ngẩng lên.

Từ khi cả hai thổ lộ tình cảm, hắn chỉ gọi nàng là "A Uyên". Lần này, lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên.

Nàng bị cơn tức giận bất ngờ của hắn làm cho bối rối, đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn không chớp.

Lý Cẩm Dạ thật sự không chịu nổi ánh mắt ấy của nàng, đành dịu giọng lại: "Đánh trận còn cần đến kế ly gián, nếu vì chuyện này mà nàng xa cách ta, chẳng phải là đúng ý hắn, rơi vào mưu đồ của hắn sao? Không thấy thiệt thòi hả, đồ ngốc!"

Câu nói ấy như giọt nước mát lành tưới thẳng vào lòng, khiến Cao Ngọc Uyên tỉnh táo hẳn. Tuy gương mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhưng kết hợp với dung nhan thanh tú của nàng, lại có sức hút kỳ lạ.

Lý Cẩm Dạ nhìn đến thất thần, bỗng dưng lòng như lửa đốt. Hắn cúi xuống, không chút chần chừ mà hôn nàng.

Hơi thở của Cao Ngọc Uyên lập tức trở nên dồn dập.

Không ngờ, ngay lúc này, Trương Hư Hoài lại xông vào, miệng hỏi lớn: "A Uyên, cây lang độc này là cái gì thế?"

Hai người đang quấn lấy nhau vội vàng tách ra, Lý Cẩm Dạ đen mặt nói: "Trương Hư Hoài, trước khi vào không biết gõ cửa sao?"

"Cửa mở, gõ làm gì?" Trương Hư Hoài chẳng chút để tâm, cười nói: "Ôi chao, không phải chỉ là chuyện đó thôi sao, có gì mà phải ngại, ở Di Hồng viện ta nhìn còn thiếu chắc?"

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ lập tức thay đổi, trong lòng thầm nghĩ: Trương Hư Hoài, tên đầu gỗ này, đáng đời ngươi mãi không có vợ!

Cao Ngọc Uyên càng thêm xấu hổ, vừa chỉnh lại áo vừa lúng túng đáp: "Sư phụ, cây lang độc là..."

"Là gì thì để sau hẵng nói! Không có việc gì thì đừng làm phiền chúng ta!" Lý Cẩm Dạ chỉ thiếu nước buột ra chữ "cút".

Trương Hư Hoài nhìn người này, lại nhìn người kia, mỉa mai một tiếng đầy kiêu ngạo, phẩy tay áo bỏ đi.

"Kẹt sỉ! Uống nước lạnh đi!" Chẳng phải chỉ thấy được chút chuyện thôi sao, ta đâu phải người ngoài, có gì đâu!

Không đúng!

Chân Trương Hư Hoài khựng lại. Nếu sau này hắn hôn A Cổ Lệ mà cũng bị người ta phá đám, chắc chắn hắn sẽ đầu độc kẻ đó!

Lại không đúng nữa!

Trương Hư Hoài vỗ mạnh lên đầu mình, tự nhủ: Mình còn chưa bày tỏ với A Cổ Lệ, hôn hít gì chứ?

Nếu lỡ hôn thật, nàng điên lên tát cho một cái, không phải mình bay lên trời luôn sao?

Ôi!

Bao giờ mới có thể hôn đây, sao cách nhau đến mười vạn tám nghìn dặm thế này!

Trương Hư Hoài vừa lắc đầu vừa buồn bã rời đi.

"Sư phụ vừa mới 'hừ' một tiếng!" Cao Ngọc Uyên nhìn sắc mặt Lý Cẩm Dạ, nói.

"Hắn hừ mặc hắn!"

Lý Cẩm Dạ kéo nàng vào phòng: "Cốc trà của nàng đâu, đưa ta uống một ngụm."

Cao Ngọc Uyên rót nước ấm, đưa cốc trà cho hắn. Lý Cẩm Dạ uống một hơi cạn sạch, dựa vào đầu giường, nói: "Ta muốn ngủ một lát, mấy ngày nay chẳng chợp mắt được bao lâu, mệt chết đi được!"

Cao Ngọc Uyên lo hắn ngủ quên, nhẹ nhàng khuyên: "Hay là về viện của mình mà nghỉ ngơi đi."

Lý Cẩm Dạ lười nhác liếc nàng một cái, cười nhạt: “Cái giường đó có người từng ngủ qua rồi, ta không cần!”

Cao Ngọc Uyên bật cười vì tức: “Ở hành cung chàng cũng kén chọn giường như vậy sao!”

Lý Cẩm Dạ chẳng để tâm lời châm chọc của nàng, vỗ vỗ vào mép giường: “Lại đây, để ta ôm nàng một cái.”

Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: Vẫn chưa dính lấy ta đủ hay sao?
Thế nhưng, cơ thể nàng lại rất thành thật, bước tới ngồi xuống bên mép giường, để mặc hắn áp sát, vòng tay ôm lấy nàng.

“Chu Khải Hằng lại được sủng ái rồi!” Một lúc sau, Lý Cẩm Dạ nửa híp mắt nói: “Hôm ấy ở hành cung, hoàng đế bị cảm lạnh, trong cổ họng mắc một cục đờm, ho mãi không ra. Nàng đoán xem hắn làm thế nào?”

“Chẳng lẽ hắn lại hút đờm đó ra sao?” Cao Ngọc Uyên tựa vào lòng hắn, đôi mắt hơi hé mở.

Lý Cẩm Dạ nhếch lên môi cười, ngón tay vô thức luồn qua cổ nàng, vờn vẽ: “Ngay cả con ruột như chúng ta còn chẳng làm được, nhưng hắn làm được, tất nhiên phải được sủng rồi. Một khi được sủng ái, vị trí của Phúc Vương càng thêm vững chắc. Ta ở hành cung nghĩ suốt mấy ngày, cũng không nghĩ ra cách gì. Một trung cung, một Chu Khải Hằng, quả thật khó lay chuyển.”

Cao Ngọc Uyên hạ giọng: “Chuyện gì cũng không thể vội. Tâm tư đế vương sâu không đáy, ai mà biết được ông ta thực sự để mắt tới ai? Huống hồ, dù lão hoàng đế từng bị bệnh nặng do Bình Vương gây ra, nhưng sức khỏe vẫn tốt, ông ta còn sống được lâu lắm.”

“Chỉ sợ ông ấy sống lâu hơn ta!” Lý Cẩm Dạ thở dài, trong lòng lại tự nhủ: “Sau này kết thúc thế nào đây?”

Học Lý Cẩm An khởi binh tạo phản ư?

Hắn không ngại, nhưng A Uyên phải làm sao đây?

Cao Ngọc Uyên nghe thế thì khựng lại, hơi ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn hắn.

Trước đây, nàng vẫn cho rằng Lý Cẩm Dạ suy nghĩ quá sâu xa, lúc đối mặt với tình cảm nam nữ thì luôn ba phải, rõ ràng có tình ý nhưng lại làm ra vẻ vô tình trước mặt nàng.

Giờ mới hiểu, cái gọi là vô tình ấy, chẳng qua vì hắn không thể nắm chắc tương lai!

Cao Ngọc Uyên đưa tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt giữa đôi mày hơi nhíu của hắn:
“Mộ Chi, gả gà theo gà, gả chó theo chó, dù là núi đao biển lửa, ta cũng sẵn lòng cùng chàng. Chàng cứ việc làm điều chàng muốn đi.”

Lý Cẩm Dạ siết chặt vòng tay, như muốn khảm nàng vào cơ thể mình.

Con đường hắn phải đi, nào chỉ là núi đao biển lửa, mà là một con đường không lối về! Cô gái ngốc nghếch này!

Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng thở đều đặn vang lên bên tai.

Cao Ngọc Uyên cẩn thận gỡ hai tay hắn ra, kéo chăn đắp lên người hắn, ánh mắt luyến lưu trên gương mặt hắn một hồi rồi mới khép cửa rời đi.

Ra tới viện, nàng ngồi xuống ghế tre, đầu óc quay cuồng suy nghĩ.

Lý Cẩm Dạ muốn ngôi vị hoàng đế, liệu có được không, làm thế nào để có được, hắn không nói, nàng cũng chẳng hỏi.

Thứ nhất là vì chuyện này quá hệ trọng, bản thân chưa xuất giá, hỏi nhiều không hay;

Thứ hai, hai người đang lúc mặn nồng, nhắc đến những chuyện này chỉ thêm cụt hứng.

Nhưng ngày thành thân đã cận kề, chuyện này có tránh cũng không tránh được cả đời. Nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Vậy thì, nàng nên làm thế nào đây? 

 
Bình Luận (0)
Comment