Lý Cẩm Dạ ngủ một giấc sâu hai canh giờ mới tỉnh dậy.
Hắn vốn dĩ ngủ rất nông, chỉ khi thoảng trong mùi thuốc nhẹ mới có thể ngủ sâu được.
“A Uyên!” Hắn gọi một tiếng.
“A Uyên nhà ngươi về phủ rồi.”
Lý Cẩm Dạ lập tức mở tung cửa phòng, đối diện ngay gương mặt của Tô Trường Sam với nụ cười như có như không.
“Sao lại về rồi?”
“Chắc là biết phủ ngươi có thêm một trắc phi, trong lòng không yên, về sửa lại danh sách sính lễ thôi.”
Tô Trường Sam phe phẩy quạt, cười mỉa.
Lý Cẩm Dạ biết khó nói chuyện được với kẻ vô tư như gã, bèn hỏi: “Thanh Sơn đâu?”
Thanh Sơn bước vào từ ngoài viện: “Bẩm gia, Cao tiểu thư nói phủ Vương gia thêm một trắc phi, nếu nàng không làm gì thì chẳng phải uổng phí tấm lòng người kia hay sao.”
Khóe môi Lý Cẩm Dạ nhếch lên một đường cong rất nhẹ, thoáng qua trong chớp mắt.
“Phải nói rằng, A Uyên nhà ngươi đúng là một con hồ ly nhỏ. Lão hoàng đế vừa lòng mãn ý, có lẽ sẽ không sớm gửi thêm người tới phủ ngươi nữa đâu!” Tô Trường Sam cười nói.
Lý Cẩm Dạ tuy nở nụ cười, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Đã vậy, chúng ta xuống núi thôi. Hư Hoài đâu?”
“Hắn à? Đi cùng đồ đệ của mình xuống núi từ sớm rồi, còn nói tối nay sẽ ở lại Cao phủ để hỏi chuyện về cây lang độc.”
Lý Cẩm Dạ gật đầu: “Thanh Sơn, chuẩn bị đồ của Vương phi, lát nữa đích thân mang tới Cao phủ.”
“Dạ, gia!”
“Gia…gia…gia!”
Dưới gốc cây, con chim nhỏ vỗ cánh liên hồi, đôi mắt đỏ lên vì tức giận. Bọn người ngu ngốc và ích kỷ, chỉ biết lo chuyện yêu đương của mình, chẳng ai quan tâm đến tối nay ta sẽ trú ngụ ở đâu.
Lý Cẩm Dạ bước đến gần con chim nhỏ, hai mắt người và chim nhìn nhau một lúc, hắn bật cười: "Được rồi, đem nó về vương phủ đi. Dù sao cũng chẳng còn mấy ngày nữa!"
Con chim nhỏ nghe vậy, vỗ cánh hai cái tỏ vẻ thân thiết.
Haiz!
Đạo làm người hay làm chim cũng giống nhau cả: mái thì không đáng tin, chỉ có trống mới đáng dựa vào!
Cao Ngọc Uyên trở về Cao phủ, gần như trò chuyện suốt đêm cùng Trương Hư Hoài.
Y thuật Nam Cương cổ quái mà tinh diệu, đi con đường hoàn toàn khác với Trung Nguyên, nhưng lại có thể chữa bệnh hiệu quả.
Về độc dược, Nam Cương thậm chí còn nhỉnh hơn một bậc. Nhiều loại độc Trung Nguyên không thể giải, đến Nam Cương lại trở thành chuyện nhỏ.
Dù rằng Sách Luân không dốc hết vốn liếng truyền dạy, nhưng cũng chẳng giấu giếm gì nhiều, những gì cần dạy đều đã dạy, Cao Ngọc Uyên thuật lại từng chi tiết, khiến Trương Hư Hoài nghe say sưa.
Hai kẻ say mê y học cứ thế trò chuyện đến tận hừng đông. Đến khi Cao Ngọc Uyên không chịu nổi nữa, thầy trò mới chịu giải tán.
Sáng hôm sau, Tạ Dịch Vi trở về từ nha môn sớm, mang đến danh sách sính lễ để Cao Ngọc Uyên xem qua.
Cao Ngọc Uyên xem không thấy vấn đề gì, bèn bàn bạc về chuyện nha hoàn và người hầu đi theo làm của hồi môn.
Mấy nha hoàn mới mua đã học được nề nếp, lý ra có thể theo nàng vào vương phủ. Nhưng Cao Ngọc Uyên lại nhớ tình xưa, mấy nha hoàn cũ đã cùng nàng từ phủ Dương Châu đến kinh thành, chủ tớ tình nghĩa khác thường.
Nghĩ một lúc, nàng nói: "Để ta tự hỏi ý họ trước rồi mới quyết định."
"Tiểu thư!" Giang Đình lên tiếng: “Về người hầu, lão nô có ý thế này: để Giang Phong đi theo tiểu thư. Như vậy, trong nhà có La ma ma quản nội sự, bên ngoài có Giang Phong trông coi. Một người trong, một người ngoài, tiểu thư dùng người sẽ thuận tay hơn."
Cao Ngọc Uyên chau mày, suy nghĩ một lát rồi nhìn Giang Phong: "Hắn đi theo ta, còn phủ này sẽ ra sao?"
Giang Phong đáp: "Tiểu thư, ta đã bàn kỹ với nghĩa phụ, để Thẩm Dung và Thẩm Dịch ở lại phụng dưỡng người. Bọn họ theo hầu tiểu thư nhiều năm, giờ cũng đã có thể một mình đảm đương mọi việc."
Cao Ngọc Uyên gật đầu: "Có họ ở đây, ta yên tâm. Nhưng Giang Đình, ta cũng muốn mang theo ông."
Nghe vậy, mắt Giang Đình cay xè. Ông biết tiểu thư lo lắng cho sức khỏe của mình, giọng nghẹn ngào: "Tiểu thư, lão nô không đi theo tiểu thư nữa. Đây là Cao phủ, lão nô muốn ở lại trông nom nhà cửa cho tiểu thư."
Ánh mắt Tạ Dịch Vi thoáng tối đi.
Câu nói của Giang Đình chạm vào lòng hắn. Khi Cao Ngọc Uyên còn ở đây, hắn vẫn thấy nơi này là nhà. Nhưng một khi nàng xuất giá, phủ đệ to lớn này với hắn chỉ còn là Cao phủ.
Từ chủ nhân trở thành khách, hắn biết mình phải đi đâu, về đâu?
Tạ Dịch Vi không giấu được cảm xúc, sắc mặt trầm xuống. Đến mức không chỉ Cao Ngọc Uyên, mà cả Giang Phong, Giang Đình đều nhạy bén nhận ra.
Theo lý mà nói, khi tiểu thư đi rồi, tam gia sẽ là chủ nhân của phủ này. Nhưng tính cách của tam gia vốn cứng rắn, e rằng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác nương nhờ người khác.
Giang Đình, Giang Phong đều là kẻ dưới, không tiện nói gì, chỉ đành lén nhìn tiểu thư, mong nàng đưa ra quyết định.
Không ngờ, Cao Ngọc Uyên dường như không thấy ánh mắt họ, lại chuyển sang bàn chuyện cửa hàng, điền trang.
Mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, nàng cũng không ở lại lâu, ngáp một cái rồi cùng La ma ma trở về phòng.
Nhìn bóng lưng tam gia có chút thất thần, Giang Đình, Giang Phong không khỏi nghi ngờ.
Tiểu thư luôn coi tam gia như ngọc quý trên tay, sao lần này lại không nói một câu an ủi nào thế, thật lạ lùng.
Họ nào biết, trước khi đi chùa Diên Cổ, Cao Ngọc Uyên đã có kế hoạch trong lòng. Mọi việc chỉ chờ gió đông đến là xong.
Cơn gió đông ấy đến đúng hẹn ba ngày sau.
Nhị thiếu gia của Tạ gia, Tạ Thừa Lâm, vì cờ bạc thâu đêm, nợ nần chồng chất, cuối cùng đem căn nhà duy nhất của nhị phòng cầm cố.
Ngay khi sổ đỏ đến tay chủ sòng bạc, hắn lập tức tìm đến Cao phủ, lấy giá gấp đôi bán lại cho Cao Ngọc Uyên.
Cao Ngọc Uyên nhận lấy giấy đất, lập tức sai La ma ma đến nha môn Thuận Thiên phủ làm thủ tục, lại mời người làm chứng, chuyển quyền sở hữu nhà sang tên Tạ Dịch Vi.
Mọi chuyện ổn thỏa, nàng ung dung trang điểm, dẫn theo cả phủ chậm rãi đến trước cửa Tạ gia.
Lúc này, Tạ tam gia vẫn đang ở nha môn, hoàn toàn không hay biết gì.
Ánh nắng chiều thu rực rỡ, chiếu lên người ấm áp, như muốn làm tan chảy mọi thứ.
Cao Ngọc Uyên giơ tay che nắng, ngước lên nhìn tấm biển cao treo trên cửa. Những chữ rồng bay phượng múa kia là bút tích của cha nàng, Tạ nhị gia.
Nhưng giờ đây…
Cao Ngọc Uyên cười nhạt: "Người đâu, đem tấm biển này đập xuống cho ta!"
Cao Ngọc Uyên vừa dứt lời, Giang Phong là người đầu tiên hành động. Hắn vốn có võ công, chỉ điểm chân lên mặt đất, thân mình đã nhẹ nhàng bay lên.
Chỉ nghe một tiếng "rắc!", bảng hiệu trước cửa Tạ phủ lập tức vỡ đôi.
Cao Ngọc Uyên đạp lên nửa tấm bảng gãy, lạnh lùng bước vào Tạ phủ, giọng nghiêm nghị: "Đi, gọi chủ nhân của các ngươi ra đây nói chuyện!"
Người giữ cửa vừa thấy tam tiểu thư phá bảng hiệu của phủ, không dám hé một lời, vội vàng quay người đi báo.
Lúc này, Thiệu di nương vừa ngủ trưa dậy, nhận chén chè hạt sen táo đỏ từ nha hoàn đưa tới, còn chưa kịp đưa lên miệng đã nghe tiếng kêu thất thanh từ bên ngoài: "Phu nhân, phu nhân! Chuyện lớn rồi, tam tiểu thư… tam tiểu thư đánh đến tận cửa rồi! Bảng hiệu… bảng hiệu bị phá nát rồi!"
"Ngươi nói cái gì?"
Thiệu di nương giật mình, tay run lên, cả bát chè rơi xuống đất vỡ tan. Bà ta nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tái mét: "Ngay dưới chân thiên tử mà cái con tiện nhân này dám làm càn, không coi vương pháp ra gì! Được, để ta xem nàng có gan làm gì!"