Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 405

 
Thiệu di nương dẫn theo mấy gia nhân lưa thưa ra đến cổng. Vừa nhìn thấy người đối diện đông đúc khí thế, ánh mắt bà ta đã thoáng vẻ sợ hãi.

Lại thấy bộ dáng cao quý rực rỡ của Cao Ngọc Uyên, chút dũng khí còn sót lại lập tức tan biến, lời vừa định nói ra lại đổi thành: "Tam tiểu thư, ngươi đây là muốn làm gì?"

Cao Ngọc Uyên nhìn vẻ mặt của Thiệu di nương, trong lòng lạnh lẽo cười.

Nhị phòng của Tạ gia nay đã nghiêng ngả không vững, vậy mà bà ta vẫn dưỡng da rất tốt, tóc đen không một sợi bạc. Đúng là loại người càng đê tiện, càng không gì lay chuyển được.

Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Giang Đình, Giang Đình tiến lên một bước, giọng vang dội: "Con trai bà đã bán căn nhà này để trả nợ cờ bạc, giờ căn nhà này là của tiểu thư nhà ta. Cho các ngươi thời gian một canh giờ để dọn đi, nếu không… thì đến nha môn mà nói chuyện."

Ầm!

Như thể chín tia sét đánh thẳng xuống người Thiệu di nương.

Bà ta không nghe lầm chứ? Căn nhà này không còn là của mình nữa? Chuyện này… sao có thể?

Thiệu di nương biến sắc, phút chốc hóa thành mụ dạ xoa: "Nói bậy! Mở miệng ngậm máu phun người, giữa ban ngày dám nói mơ, không sợ bị trời phạt à?"

Cao Ngọc Uyên không ngờ Thiệu di nương lại dám cãi chày cãi cối đến vậy, chỉ nhếch môi cười nhạt. Nàng chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy: "Mở to mắt chó của bà ra mà nhìn xem đây là gì!"

Thiệu di nương trợn mắt nhìn, đúng là khế đất của nhị phòng.

Không đúng! Khế đất này đáng lẽ phải nằm trong hòm ở phòng bà ta, sao lại vào tay con tiện nhân này?

"Giả! Nhất định là giả!" Thiệu di nương gào lên: "Cao Ngọc Uyên, đừng tưởng ngươi bây giờ là một vương phi thì có thể làm càn. Ta không sợ ngươi đâu, thiên tử còn ở trên cao, luật pháp vẫn tồn tại, ngươi không dọa được ta!"

Cao Ngọc Uyên nhếch môi lên, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt. Nàng cười nhạt: "Cửa lớn của phủ Thuận Thiên vẫn đang mở, Thiệu di nương, muốn thì cứ đi!"

Thiệu di nương nghe lời này, cả người chợt đờ ra.

Bà ta không sợ quan!

Nhưng trực giác mách bảo, có gì đó không ổn. Bà ta lặng lẽ liếc ra sau, gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh: "Người đâu, mau gọi nhị thiếu gia đến đây!"

Chẳng mấy chốc, Tạ Thừa Lâm lảo đảo chạy đến. Hắn vừa đến trước mặt Thiệu di nương đã quỳ phịch xuống, mặt đỏ gay như con lợn quay: "Di nương, con… con…"

Thiệu di nương giật mình, sắc mặt bỗng tái nhợt, lớp phấn son cũng không che được vẻ hoảng sợ trên mặt.

Ánh mắt bà ta thoáng qua chút đau đớn, nhưng chẳng mấy chốc đã tắt lịm, hóa thành một sự bình thản đến đáng sợ.

Bà ta từ từ quay người lại, duy trì nụ cười gượng gạo, hành lễ với Cao Ngọc Uyên: "Tam tiểu thư, dù sao cũng là người nhà, hà tất phải làm chuyện ngươi sống ta chết. Dù gì nó cũng là nhị ca ruột của ngươi."

Cao Ngọc Uyên bật mỉm cười: "Thiệu di nương thật biết nói đùa. Nương ruột ta họ Cao, nương ruột của hắn là bà, lấy đâu ra nhị ca ruột? Huống hồ, ngay cả cha ruột của ta, ta cũng dám xuống tay. Nếu thật sự là nhị ca ruột, thì đã sao?"

Thiệu di nương há miệng cứng đờ, không nói nổi lời nào. Bà ta chỉ có thể trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cao Ngọc Uyên, nghẹn ngào: "Ngươi… ngươi ép mẫu tử ta đến chết sao?"

"Đúng vậy!" Cao Ngọc Uyên mở to đôi mắt phượng, giọng điệu mỉa mai: "Cây hoè sau viện từng treo cổ mẫu thân ta, bây giờ treo cổ bà cũng chẳng vấn đề gì. Đầu đưa vào, chân đạp nhẹ, xong hết mọi chuyện, khỏi lo lạc lõng đầu đường xó chợ."

"Ngươi!" Thiệu di nương thở hổn hển, mỗi nhịp thở đều gấp gáp hơn.

"Không muốn chết thì mau dọn đồ mà đi! Tranh thủ lúc trời chưa tối, đến gõ cửa đại phòng mà cầu xin, xem bọn họ có nhận bà không."

Cao Ngọc Uyên tiến sát một bước, nhìn thẳng vào mắt bà ta: "À quên, hồi trước bà bị bắt quả tang ngủ chung với dã nam nhân, bị đại gia, đại phu nhân thấy rõ. Đại phu nhân là người sĩ diện, e rằng… hừ, ngay cả ngưỡng cửa cũng không cho bà bước qua đâu!"

Dã nam nhân?
Tiện nhân?

Thiệu di nương vừa xấu hổ vừa tức giận, cơ thể run lên như chiếc lá trong gió, ánh mắt tràn đầy độc ý, như muốn nuốt chửng Cao Ngọc Uyên ngay lập tức.

Cao Ngọc Uyên chẳng chút sợ hãi, chỉ mỉm cười: “Quên nói với ngươi, dạo gần đây ta đã nhờ người viết hai bức thư, một gửi đến Tạ Nhị gia, một gửi về nhà ngoại của ngươi. Không có sự đồng ý của ngươi, ta đã kể hết chuyện ngươi vụng trộm. Ta nghĩ, đã dám làm thì chắc không ngại người khác biết, phải không? Thế nên… ở Kinh thành ngươi chẳng còn chỗ đứng, về nhà ngoại cũng không được. Đúng là đường cùng rồi, phải không?”

“Bịch!”

Thiệu di nương khuỵu xuống, quỳ sụp dưới đất, đôi mắt trợn trừng, hoảng loạn.

Không còn đường lui!
Tất cả đường lui của bà ta đều bị chặt đứt sạch sẽ!
Ả ta… ả ta… muốn ép bà thắt cổ chết dưới gốc cây hòe ấy sao?

“Cao Ngọc Uyên, ngươi đúng là đồ tiện nhân! Ngươi ác độc đến mức này sao?” Tạ Thừa Lâm lao về phía nàng như con chó mất chủ.

Còn chưa kịp chạm đến Cao Ngọc Uyên, hắn đã bị Vệ Ôn tung chân đá bay. Ngay sau đó, Vệ Ôn rút con dao găm từ thắt lưng, kề sát cổ hắn, giọng đầy sát khí: “Đồ khốn kiếp, dám mắng tiểu thư nhà ta, ta g**t ch*t ngươi bây giờ!”

Tạ Thừa Lâm sợ đến xanh mặt, hoảng loạn gào lên như lợn bị chọc tiết: “Đừng giết ta! Đừng giết ta! Có gì từ từ nói, chúng ta sẽ rời đi ngay, đừng động thủ, xin đừng động thủ!”

Cao Ngọc Uyên nhếch môi, không thèm liếc hắn lấy một cái, cúi đầu nhìn Thiệu di nương.

Thiệu di nương lần đầu thấy ánh mắt ấy của Cao Ngọc Uyên. Lần đầu nhìn qua, nó tràn đầy hận thù. Nhìn kỹ lại, sự hận thù ấy đã hóa thành sát ý lạnh lẽo, nặng nề.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Ánh nhìn sắc bén của Cao Ngọc Uyên nghiền nát chút khí thế cuối cùng trong ánh mắt Thiệu di nương. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng lại vang lên vô cùng rõ ràng: “Đây chỉ là khoản nợ cờ bạc con trai ngươi thiếu lần trước. Cuối tháng này còn một khoản nữa, tổng cộng là hai vạn một nghìn lượng. Hắn có chết cũng không trả nổi. Người không trả được nợ cờ bạc thường có hai kết cục: hoặc chặt tay chặt chân, hoặc lấy mạng mà đền. Với số tiền lớn như thế, mạng của hắn có lẽ sẽ được chọn nhiều hơn.”

Hai vạn một nghìn lượng!
Thằng nghiệt tử này! Sao nó dám làm vậy?
Thiệu di nương cảm thấy tuyệt vọng, trái tim như rơi vào vực thẳm.

“Ta có thể giúp hắn trả món nợ này, giữ lại cái mạng chó của hắn. Nhưng mà…” Cao Ngọc Uyên cố ý bỏ lửng câu nói.

“Nhưng mà gì?” Thiệu di nương như nhìn thấy tia hy vọng trong cảnh tuyệt vọng. Đôi mắt bà ta sáng lên, ánh nhìn ngập tràn chờ đợi.

“Cái giá là…” Cao Ngọc Uyên cười nhạt, chậm rãi thốt ra ba chữ: “Mạng của ngươi.”

Ba năm chờ đợi, sát khí tích tụ, tất cả hòa vào ba chữ ấy. Thiệu di nương cảm thấy từng sợi lông trên người dựng đứng lên vì kinh hãi.

Bà ta từ từ quay đầu, nhìn về phía con trai, mong hắn nói một câu cản lại.

Nhưng, đứa con mà bà ta mang nặng đẻ đau suốt mười tháng lại chẳng nói nửa lời, chỉ nhìn bà bằng ánh mắt đáng thương, như muốn nói: Mẹ ơi, mẹ chết đi, mẹ chết rồi con mới sống được!

Cao Ngọc Uyên đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống hai mẹ con, giọng lạnh lùng: “Người đâu, bày hương án.”

Giang Phong nhanh nhẹn bày sẵn hương án.

Cao Ngọc Uyên châm một nén hương, c*m v** lư hương, sau đó lấy ra tấm ngân phiếu ba vạn lượng, đặt bên cạnh lư hương.

“Thiệu di nương, ta cho ngươi thời gian một nén hương. Ngươi chết, con trai ngươi sẽ cầm ba vạn lượng bạc này rời đi; ngươi không chết, hai mẹ con ngươi rời khỏi phủ này, sống chết thế nào, tự mình chọn đi.” 

 
Bình Luận (0)
Comment