Thiệu di nương đã chết.
Bà ta không tự treo cổ, mà bị chính đứa con trai yêu quý của mình nhét đầu vào thòng lọng, treo chết trên cây hòe.
Đây là cái chết mà ngay cả trong mơ bà ta cũng không ngờ tới.
Khi sợi dây thòng lọng siết chặt cổ, hơi thở trong phổi dần cạn kiệt, bà ta vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Ánh mắt đứa con nghiện cờ bạc sắc như sói hoang, sự hung ác dường như đã ăn sâu vào cốt tủy. Bà ta muốn hét lên, nhưng ngụm máu nghẹn trong cổ họng lại phun trào ra ngoài.
Bị chính đứa con của mình treo cổ, nỗi đau đớn cùng cực khiến bà ta thầm nghĩ: Đến địa ngục, ta nhất định sẽ hỏi Diêm Vương xem có thể xẻ đôi đứa nghiệt tử này ra không.
Trong cơn mê man, bà ta không thấy đầu trâu mặt ngựa, mà nhìn thấy Cao Thị, người khoác bộ đồ trắng, cài cây trâm vàng thô kệch trên tóc, ánh mắt thương hại nhìn mình.
Thiệu di nương sợ đến hồn xiêu phách lạc, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ những việc ác mình từng làm với Cao Thị, giờ đây bà ta đến để đòi nợ trên con đường đến hoàng tuyền?
Cao Thị rung động hàng mi, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt, nhưng rồi biến mất không dấu vết.
Thiệu di nương muốn đuổi theo để hỏi cho rõ, nhưng mới bước được vài bước, thân thể đã bị một sức mạnh lớn kéo ngược lại.
Kỳ lạ, làm sao lại bị kéo về?
Thiệu di nương quay đầu, nhìn thấy phía sau cây hòe …
Một lúc sau, tiếng thét thảm thiết vang lên bên gốc cây hòe, nhưng tiếc thay, âm dương cách biệt, trong phủ rộng lớn, không một ai nghe thấy!
Ngay bên cạnh, ở Cao phủ.
Giang Phong vén rèm bước vào, nói: "Tiểu thư, trong phủ bên ấy đã dọn sạch rồi!"
"Kẻ đó đâu?"
"Hắn cầm bạc rồi chạy, quả là chẳng còn chút nhân tính."
Cao Ngọc Uyên đặt quyển y thư xuống, khuôn mặt bình thản không gợn chút cảm xúc: "Đem viện có cây hòe ấy xây kín bằng gạch cho ta. Cây đó từng có hai người treo cổ, không may mắn, từ nay cấm bất kỳ ai lại gần viện đó."
"Vâng!"
"Tam thúc đã về chưa?"
"Vẫn chưa."
Cao Ngọc Uyên đứng dậy: "Đi thôi, ta ra cổng lớn đón thúc ấy."
Giang Phong cúi đầu đi theo.
Vừa đi được vài bước, Cao Ngọc Uyên dừng lại, thấp giọng hỏi: "Giang Phong, ngươi có nghĩ ta làm việc quá tàn nhẫn, ép chết Thiệu di nương không?"
Giang Phong lắc đầu đáp: "Tiểu thư, người ép chết Thiệu di nương là nhị thiếu gia, không phải tiểu thư."
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên hơi trầm xuống, nàng thở dài: "Nếu ta không đưa ra sự lựa chọn đó, Thiệu di nương đã không chết. Có thể nói, một nửa là do ta ép chết bà ấy. Nhưng ta chẳng hề hối hận, lại còn thấy lòng nhẹ nhõm hơn."
Cái kết của Thiệu di nương, ba năm trước nàng đã tính toán xong, chỉ không ngờ mọi thứ lại thuận lợi đến vậy.
Giờ đây…
Những ân oán chất chồng đều đã hóa giải, nàng cuối cùng có thể không còn vướng bận mà bước vào phủ An Vương.
Tạ Dịch Vi trở về Cao phủ vào lúc trời tối. Nhìn thấy Cao Ngọc Uyên đứng chờ ở cổng, hắn giật mình: "Tự dưng chờ ở cổng làm gì?"
Cao Ngọc Uyên mỉm cười, bước tới nắm lấy tay hắn: "Tam thúc, theo con đến một nơi, con có chuyện muốn nói."
"Đi đâu?"
"Cứ đi theo con là được!"
Tạ Dịch Vi để nàng dắt đi, đến khi đứng trước phủ bên cạnh, hắn nhíu mày: "Tự dưng đến đây làm gì? Toàn khí âm u, khó chịu!"
Cao Ngọc Uyên dừng bước, lấy ra một tờ khế đất từ trong ngực áo, cười tươi như hoa: "Tam thúc, từ nay nơi này chính là nhà của thúc."
"Hả?" Tạ Dịch Vi ngớ người.
"Đi nào, chúng ta vào xem thử nơi nào trồng cây, nơi nào trồng hoa, phòng nào làm thư phòng, phòng nào làm phòng ngủ cho thúc. À đúng rồi, còn phải chuẩn bị một phòng cho Hàn tiên sinh nữa, ông ấy thích phơi nắng, để viện phía tây lại cho ông ấy đi."
Tạ Dịch Vi kinh ngạc: "A Uyên, chuyện này là thế nào?"
Cao Ngọc Uyên nhẹ cười, lườm hắn một cái: "Tam thúc càng lúc càng nóng nảy rồi…"
*
Hai canh giờ sau, Tạ Dịch Vi ngà ngà say, kéo tay áo Tô Trường Sam, lẩm bẩm: "Trường Sam à, ngươi nói xem sao nó lại nhẫn nhịn giỏi đến vậy, đợi tận ba năm trời… Haiz, đâu ra cái kiểu ép người đến chết thế này, lòng dạ đúng là sắt đá, sắt đá mà!"
Tô Trường Sam nhìn tay áo mình, thầm nghĩ: Tên ngốc nhà ngươi, cả buổi tối chỉ lặp đi lặp lại mấy câu này, không thấy chán à? Nếu cháu gái ngươi không cứng rắn, liệu có sống được đến bây giờ không? Chẳng phải đã sớm bị đám súc sinh Tạ gia nuốt chửng rồi sao?
"Nhưng lúc nó kéo ta lại nói những lời đó, lòng ta lại thấy ấm áp. Con bé từ nhỏ đã chăm lo cho ta, bạc đi thi ở kinh thành cũng là nó đưa. Giờ nó sắp xuất giá, lòng ta trống trải lắm…"
Nói đến đây, Tạ Dịch Vi nghẹn ngào, dùng tay áo Tô Trường Sam lau nước mắt, giọng run rẩy: "Nó sợ ta ở lại phủ đó khó chịu, nên lấy căn nhà nhị phòng rồi đưa cho ta… Trường Sam à, Trường Sam, ta đường đường là nam nhi bảy thước, nhận mà thấy thẹn. Ta, ta sao lại không bằng cả một đứa con gái? A Uyên, A Uyên, cháu khiến tam thúc… đau lòng chết mất!"
Tô Trường Sam chỉ muốn giật tay áo về, đuổi tên ngốc này đi cho khuất mắt.
Vì cháu gái mà đau lòng?
Chẳng đáng mặt chút nào!
Bản thế tử đây ngày ngày vì ngươi mà khổ tâm, ngươi có biết không?
"Ta đã dành dụm bạc suốt mấy năm, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, chỉ gom được ba ngàn lượng… Không dám thêm của hồi môn cho con, A Uyên à, con cầm lấy, đừng chê ít. Tam thúc sẽ kiếm thêm, kiếm được đều là của con, đều là của con!"
Tô Trường Sam nghe đến đây thì không chịu nổi nữa, bật dậy khỏi ghế.
Hắn đứng dậy quá nhanh, không ngờ Tạ Dịch Vi đang dùng tay áo hắn để lau mũi: “Roẹt!" Một tiếng xé rách, tay áo bị kéo đứt làm đôi.
(đoạn tụ mẹ rồi khà khà)
Tô Trường Sam nhìn, bao nhiêu giận dỗi, uất ức đều tan biến.
Thôi được rồi!
Tên ngốc này đã biến hắn thành "đoạn tụ," đừng trách hắn không khách khí nữa!
Tô Trường Sam ngồi phịch xuống ghế, đặt tay lên vai Tạ Dịch Vi, kéo hắn sát lại gần, giọng tràn ngập vẻ dỗ dành: "Thôi nào, đừng khóc sướt mướt nữa. Cháu gái ngươi có cả núi tiền, chút bạc lẻ của ngươi nàng còn chẳng để mắt đến. Cất lại làm của hồi môn đi!"
"Phải, phải, phải! Làm của hồi môn, thêm vào hồi môn của A Uyên!"
Lời này nói đúng tâm ý của Tạ Dịch Vi. Hắn lảo đảo cầm chén rượu lên, ánh mắt mơ màng: "Quả nhiên ngươi hiểu ta! Nào, ta kính ngươi một chén!"
Hiểu ngươi cái gì mà hiểu!
Tô Trường Sam cảm thấy kiên nhẫn cả đời của mình đều đã dùng hết với tên ngốc này, đến mức ngay cả giận cũng chẳng buồn giận nữa. Hắn giả bộ nói với vẻ đầy mờ ám: "Ngươi rót rượu cho ta uống, ta sẽ cùng ngươi cạn chén này."
Tên ngốc nên câu cần nghe rõ thì lại không nghe, lời không nên nghe thì lại nghe rất rõ.
Hắn vung tay hất tay Tô Trường Sam ra, chính trực đáp: "Trường Sam huynh, ta coi ngươi là huynh đệ tốt, còn ngươi coi ta là gì? Một kẻ hầu rót rượu sao? Làm nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, có tay có chân, sao có thể để người khác rót rượu cho mình?"
Tô Trường Sam: "..."
Hắn say thật hay giả vờ đây?
Mắng mỏ một hồi, vẫn chưa thỏa lòng, tên ngốc lại tiếp tục: "Ngươi có một tật xấu, chính là suốt ngày ngâm mình ở thanh lâu, đi tìm hoa hỏi liễu, chẳng biết giữ thân trong sạch. Để ta nói cho ngươi biết, quân tử phải biết có điều nên làm, có điều không. Đừng thấy một cô nương là lại muốn cởi áo của người ta, mất hết phong thái của kẻ đọc sách thánh hiền!"
Tô Trường Sam nghe mà cười không nổi, chỉ thầm nghĩ: Đúng là oan uổng chết ta! Rõ ràng ta chỉ muốn cởi áo của ngươi thôi mà.