Cuối tháng tám.
Phủ An Vương và Lễ bộ gửi sính lễ đến, một trăm hai mươi tám rương sính lễ đầy chật, tượng trưng cho quy cách cao nhất khi thân vương thành thân.
Tạ Dịch Vi cười đến híp cả mắt.
Đầu tháng mười, phủ An Vương lại gửi đến lễ giục cưới. Chiều hôm đó, hồi môn của Cao Ngọc Uyên được sắp xếp thành hàng dài, trang trọng rước đến phủ An Vương.
Tô Trường Sam từ sớm đã bao trọn một phòng trên lầu cao, nhìn ra đường hồi môn phải đi qua. Hắn cùng Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài nhàn nhã ngồi đó ngắm từng kiện đồ hồi môn được rước qua trước mặt.
Dù Lý Cẩm Dạ đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn bị cảnh tượng này làm choáng ngợp, thầm nghĩ: A Uyên quả thật mang cả Cao gia đến phủ An Vương sao?
Tô Trường Sam tựa người vào lan can, nhâm nhi chén trà, trong lòng vừa uống vừa mắng Tạ Dịch Vi: "Đúng là đồ ngốc! Không biết để lại chút gì cho mình. Vương phủ vốn đã giàu nứt đố đổ vách, đâu có như chúng ta, hai bàn tay trắng. Sau này trong nhà không còn hạt gạo nào, chắc lại phải bảo hắn đi vương phủ xin ăn thôi!"
Trương Hư Hoài thì cười không ngớt, trong lòng đã tính toán xong: Chờ A Uyên vào cửa, mình sẽ bám rễ ở vương phủ, khi rảnh thì cùng sư đồ luận bàn y thuật, chắc chắn còn hơn cô đơn lẻ bóng ở Trương phủ.
Ngày mùng bảy tháng mười, đêm.
Cao Ngọc Uyên khoác một thân áo trắng, trong viện bày nến, nhang thơm, hoa quả, điểm tâm. Nàng cẩn trọng dâng ba lạy, sau đó thả từng tờ giấy tiền đã chuẩn bị sẵn vào lò lửa.
Tạ Dịch Vi biết tâm tư nàng, không tiến lên quấy rầy, chỉ đứng xa xa canh chừng.
Khi giấy tiền cháy hết, nến cũng tàn, hắn mới đuổi đám nha hoàn đi, rồi lén lút lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ, vội vã đưa cho Cao Ngọc Uyên.
"Chuyện là... con không có trưởng bối, nhưng ta là trưởng bối của con. Cuốn sách này là ta khó khăn lắm mới tìm được, ngày mai vào động phòng, lúc không có ai, lén lấy ra xem. Xem xong thì đưa cho La ma ma khóa vào rương."
"Cuốn sách gì mà phải xem lén lút thế?" Cao Ngọc Uyên tò mò.
"Con gái, đừng hỏi nhiều!"
Mặt Tạ Dịch Vi đỏ bừng như than, ấp úng nói: "Ngày mai thành thân rồi, đến vương phủ phải biết kiềm chế tính tình, hòa thuận mọi việc. Nếu bị ức h**p, cứ về nói với tam thúc. Tam thúc cả đời chẳng làm được gì lớn lao, nhưng mắng người vẫn giỏi. Dù là vương này vương kia, tam thúc cũng thay ngươi ra mặt."
Cao Ngọc Uyên nghe mà lòng chợt thấy chua xót, nhẹ giọng: "Tam thúc à, tâm tư thúc đừng đặt hết lên người con. Tuổi thúc không còn nhỏ nữa, cũng nên cưới một thê tử về lo toan cho gia đình rồi."
"Nam tử hán đại trượng phu, sợ gì không có thê tử!" Tạ Dịch Vi lớn giọng át lời nàng: "Chuyện hồi môn ta đã cùng Giang Đình sắp xếp đâu ra đấy. Lễ tiết không có gì sơ suất, đến lúc đó con chỉ cần dẫn người về là xong."
Cao Ngọc Uyên gật đầu.
"Đám đại nha hoàn đều muốn theo con vào vương phủ, ta không cản. Nhưng chúng nó tuổi cũng lớn rồi, đến lúc phải thành thân thì cũng nên để đi, nên buông thì phải buông. Vương gia trong lòng có con, không đảm bảo được mấy nha hoàn kia sẽ không nảy sinh ý nghĩ gì khác."
Cao Ngọc Uyên lặng nghe tam thúc lải nhải như một bà mẹ già, lời phản bác đã đến cổ họng nhưng nàng lại nuốt xuống.
Tạ Dịch Vi nói xong, chính mình cũng thấy hơi dài dòng, bèn phất tay áo, cố làm ra vẻ hào sảng: "Thôi, sáng mai còn phải dậy sớm, mau nghỉ đi, ta đi đây."
Cao Ngọc Uyên nhìn bóng dáng hơi loạng choạng của hắn, bất chợt gọi: "Tam thúc?"
"Con nhóc này, sao mà nhiều chuyện thế? Lại có gì nữa đây?" Tạ Dịch Vi dừng bước, không dám quay đầu lại, bởi nước mắt đã dâng tràn trong khóe mắt.
"Ngày mai, thúc cõng con rời phủ nhé!"
"Chuyện đó mà còn phải nói sao, ta không cõng con, chẳng lẽ để người khác cõng?"
Tạ Dịch Vi mỉa mai một tiếng, rồi như thể có ma đuổi sau lưng, vội vàng bỏ chạy.
Chạy được vài chục trượng, nước mắt hắn rơi xuống, vừa lau vừa lẩm bẩm: "Con bé này, ngày nó về Tạ phủ chỉ bé như con gà con, giờ lại sắp xuất giá… Ngày tháng, sao mà trôi qua nhanh vậy!"
Cao Ngọc Uyên rửa mặt xong, cho nha hoàn lui ra, mở cuốn sách tam thúc đưa, mới nhìn một trang mà mặt đã đỏ bừng.
Mấy bức xuân cung đồ đầy s*c t*nh thế này, không biết hắn moi từ đâu ra, mười phần là của cái tên Tô Trường Sam kia.
Đêm cuối cùng trong khuê phòng, Cao Ngọc Uyên ôm xuân cung đồ, ngủ một giấc thật ngon lành!
Lý Cẩm Dạ lại không sao yên lòng.
Hai mươi ba năm đời hắn, tuy cũng từng qua lại với các cô nương thanh lâu, nhưng đều chỉ để làm dáng, diễn trò cho người ta xem.
Ngày mai thật sự động phòng, hắn căng thẳng đến phát hoảng!
Cái tên Tô Trường Sam lại càng châm dầu vào lửa: "Mộ Chi à, cơ thể ngươi thế này liệu mai có chịu được không? Độc kia… không làm thứ đó của ngươi héo úa đấy chứ? A Uyên là cô nương tốt, đừng để nàng phải thủ tiết nhé!"
Lý Cẩm Dạ suýt chút nữa thì nhảy tới bóp cổ hắn, b*p ch*t luôn cho rồi.
Trương Hư Hoài không biết nhận của Tô Trường Sam lợi ích gì, cũng hùa vào mỉa mai: "Cái tên Sách Luân đó chẳng phải từng nói rồi sao, cả đời này hắn không có con nối dõi. Người ta đây là nói khéo, sợ làm tổn thương lòng tự trọng nam nhi của ngươi đó."
"Hai cái miệng các ngươi, thật đáng đánh đòn mà!"
Lý Cẩm Dạ tức đến không thốt nên lời, cuối cùng đành mắng: "Thấy ta sống tốt các ngươi khó chịu à? Trương Hư Hoài, chẳng phải ngươi vẫn thầm thương nhớ dì A Cổ Lệ của nhà ta sao? Thế nào, sợ rồi à?"
"Ngươi, cái đồ rùa con!"
Trương Hư Hoài bị chọc trúng nỗi đau, nhảy dựng lên: "Có… có bản lĩnh thì...."
"Ngươi nghĩ kỹ rồi hãy mắng. A Cổ Lệ là dì ruột của ta, ta bảo đi đông, nàng không dám đi tây đâu!" Lý Cẩm Dạ nắm đúng điểm yếu, không ngừng công kích.
Trương Hư Hoài lập tức xìu xuống, mắt long lanh nhìn hắn, thầm nghĩ: “Được, ta sẽ viết thư ngay, đợi ngày cưới được A Cổ Lệ về, ngày nào cũng bắt ngươi gọi ta là… dượng!”
Tô Trường Sam đứng bên, vỗ tay cười khoái trá.
Thì ra cái gã nghiêm túc này lại thầm thích A Cổ Lệ. Cái gu này, ánh mắt này… trời ơi, sao mà độc lạ thế chứ!
(anh chơi buê đuê thì không độc)
Những ngày sau này, chắc chắn sẽ có trò hay để xem!
"Đến lượt ngươi đó, Tô Trường Sam! Suốt ngày nhắc tới Tạ Dịch Vi là sao hả? Đừng nói với ta là ngươi có ý đồ gì với hắn đấy nhé! Ta nói cho ngươi hay, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tạ Dịch Vi là người đoan chính, ngươi muốn hại ai cũng được, đừng có hại hắn!"
Bí mật trong lòng bị l*t tr*n ngay giữa ban ngày, nụ cười của Tô Trường Sam lập tức đông cứng, hắn túm lấy cổ áo Lý Cẩm Dạ, gào lên: "Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy bạ gì thế? Miệng chó đúng là không mọc được ngà voi! Ai, ai bảo ta thích hắn? Ngươi đừng có vu oan!"
"Nếu không thích, thì ngươi lắp bắp làm gì?" Lý Cẩm Dạ nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ta… ta lắp bắp hồi nào? Ngươi nghe nhầm rồi!"
Tô Trường Sam tu một hơi cạn ly rượu, giọng đầy bất cần: "Dù cho gia đây có thích hắn, thì cũng chẳng liên quan gì đến ngươi!"
Lý Cẩm Dạ: "…"
Trương Hư Hoài: "…"