Tạ Dịch Vi cõng Cao Ngọc Uyên, lặng lẽ bước trên con đường ra khỏi phủ.
Quan chấp lễ hô lớn một tiếng: “Lên kiệu!”
Tiếng trống nhạc vang rộn, chiếc kiệu tám người khiêng vững vàng được nâng lên.
Lý Cẩm Dạ liếc nhìn Tô Trường Sam đứng phía sau, hai người cùng lúc nhảy lên ngựa. Ngựa phi trước sau, dẫn theo ánh mắt hiếu kỳ của bao người đi đường.
Đến giữa đường, Lý Cẩm Dạ chợt cảm nhận ánh nhìn sắc bén khác thường, bèn ngoảnh lại nhìn, chỉ kịp thấy bóng lưng một nam tử mặc áo xanh quay đi, thoáng chốc đã biến mất giữa đám đông.
Tô Trường Sam nhận ra sự khác lạ của Lý Cẩm Dạ, bèn ghé người tới trước, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Cẩm Dạ hơi ghìm cương ngựa, hạ giọng: “Vừa rồi có một bóng người rất khả nghi.”
“Ngươi nhìn rõ là ai không?”
Hắn lắc đầu: “Nhưng ánh mắt người đó không giống ánh mắt của người Trung Nguyên, giống như một lưỡi dao vậy!”
“Người hung nô sao?” Tô Trường Sam buột miệng.
Lý Cẩm Dạ trầm ngâm: “Khi hạ lệnh cho binh mã tuần tra ngũ thành, bảo họ chú ý thêm.”
“Yên tâm!”
...
Kiệu dừng trước cửa phủ An Vương, được hạ xuống một cách ổn định.
Cao Ngọc Uyên vịn tay La ma ma, chậm rãi bước xuống.
Hỷ nương tiến tới, đưa tấm lụa đỏ vào tay tân nương, đầu còn lại do Lý Cẩm Dạ nắm lấy. Hai người được hộ tống vào chính đường.
Lúc này, chính đường đã chật kín người. Lệnh Phi nương nương ngồi ở vị trí cao nhất, khi thấy đôi tân lang tân nương bước vào, gương mặt bà giữ vẻ cười đúng mực.
Hoàng Hậu không tiện xuất cung, bà bèn nhận trọng trách “cao đường.”
Tân lang tân nương tiến lên bái đường. Sau ba lạy, Cao Ngọc Uyên được đỡ vào tân phòng, an tọa trên chiếc giường cưới phủ sắc đỏ rực rỡ.
Trong tân phòng, tiếng cười nói rộn ràng của đám phụ nữ không dứt, thi thoảng xen lẫn vài giọng trẻ con non nớt. Nghe một lúc, nàng mới nhận ra đó là giọng của Lý Cẩm Vân, con trai của Lệnh Phi nương nương.
Lúc này, quan chấp lễ bên ngoài hô vang: “Tân lang đến...”
Tiếng bước chân từ xa tới gần, mùi hương long diên quen thuộc thoảng qua.
Lý Cẩm Dạ đón lấy cây cân như ý từ tay hỷ nương, cẩn thận vén chiếc khăn đỏ rực che đầu nàng.
Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt ửng hồng rồi lại cúi xuống.
Cả căn phòng đồng loạt vang lên tiếng xuýt xoa.
“Hoàng huynh, tân nương xinh quá đi!”
Lý Cẩm Vân kéo tay áo Lý Cẩm Dạ, mắt không rời khỏi nữ tử trước mặt, giọng trầm trồ không chút ngượng ngùng.
Lý Cẩm Dạ giật mình, vén áo dài, ngồi xuống bên cạnh Cao Ngọc Uyên.
Hỷ nương nhanh chóng dâng lên hai chén rượu giao bôi, hai chiếc chén được nối với nhau bằng một sợi dây đỏ.
Lý Cẩm Dạ cầm một chén, Cao Ngọc Uyên cầm một chén, hai người nhìn nhau cười, cùng uống cạn.
Hỷ nương thu chén rượu lại, ném lên giường, miệng cất lời: “Một cúi một ngẩng, đại cát đại lợi!”
Cả phòng vang lên tiếng chúc mừng.
Tô Trường Sam nhặt từ tay hỷ nương nào lạc, nào táo đỏ, hăng hái ném về phía đôi vợ chồng mới cưới.
Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu nhìn trộm, thầm nghĩ: Đợi ngươi thành thân, ta nhất định ném đến khi ngươi đầy đầu hoa trái!
Lý Cẩm Dạ hơi nhích người về phía trước, che chắn phần lớn ngũ cốc và trái cây cho nàng.
Hắn là thân vương, cơ thể lại yếu đuối nên chẳng ai dám ném mạnh về phía hắn, khiến Tô Trường Sam tức tối, chỉ còn cách nhét táo đỏ vào miệng.
Đúng là đồ bênh vợ!
Hỷ nương dâng bát sủi cảo được chuẩn bị sẵn lên, gắp một miếng đưa tới miệng Cao Ngọc Uyên.
Cao Ngọc Uyên gượng gạo cắn một miếng, nhai vài lần, bèn nhíu mày: đầu bếp trong vương phủ này có thể cuốn gói được rồi, nấu sủi cảo sống mà cũng dám đem ra.
Nào ngờ, hỷ nương cúi đầu, mỉm cười hỏi: “Vương phi, sinh(sống) không?”*
*từ sống này phiên âm hán là Sinh nhé, ý hỏi bả có đẻ không ấy.
“Sinh!” Nàng đáp vô cùng dứt khoát.
Lời vừa dứt, cả phòng cười ầm lên, nhất là Tô Trường Sam, cười đến ngả nghiêng, chẳng còn dáng vẻ nghiêm chỉnh.
Lúc này, Cao Ngọc Uyên mới nhận ra mình lỡ lời, trong lòng thoáng chua xót.
Lý Cẩm Dạ liếc nhìn nàng, ánh mắt lóe lên một tia sáng khiến nàng sững sờ.
Tiếng cười, tiếng bàn tán… tất cả dần tĩnh lặng trong thế giới của nàng.
Nàng ngẩn ngơ nhìn hắn, lặng lẽ thốt lên hai chữ: “Không sinh!”
Lý Cẩm Dạ nhếch lên môi, ánh sáng trong mắt dịu xuống, nụ cười nhè nhẹ lướt qua gương mặt.
“Vương gia, vương phi thật sự ân ái quá, nô tỳ mạo phạm rồi!”
Hỷ nương cầm kéo, cẩn thận cắt một lọn tóc của cả hai, miệng lẩm nhẩm lời chúc phúc. Tay bà nhanh nhẹn xoắn hai lọn tóc lại, gói trong tấm lụa đỏ, đặt dưới gối.
Kết tóc làm phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ!
Lúc này, trong một tiểu viện tại hoàng thành.
Một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống từ bức tường cao, thấp giọng nói: "Thiền Vu, trời không còn sớm, chúng ta nên đi thôi."
Hách Liên Chiến khoác một bộ áo màu xám của người Trung Nguyên, tóc cũng búi gọn gàng theo kiểu Trung Nguyên. Nếu chỉ nhìn dáng vẻ, hẳn không ai nhận ra hắn không phải người bản địa. Chỉ có đôi mắt, ánh lên sự hoang dã của sói, là thứ không thể giấu được.
Đây là lần thứ hai hắn vào kinh thành.
Cuộc nội đấu trong Đại Tân quốc đã vô tình mang đến cơ hội cho hắn và bộ tộc nghỉ ngơi, chỉnh đốn. Trong suốt một năm qua, hắn tiếp nhận quyền lực từ Đại Thiền Vu, g**t ch*t những kẻ phản loạn, rồi ổn định mọi chuyện. Sau khi sắp xếp xong xuôi, hắn bí mật tiến vào Trung Nguyên.
Ban đầu, hắn chỉ định dừng chân đôi chút ở kinh thành, sau đó sẽ du ngoạn khắp nơi để tìm hiểu phong tục và lối sống của người Trung Nguyên.
Nào ngờ, lại đúng dịp bắt gặp hôn lễ của An Thân Vương.
Lồng ngực Hách Liên Chiến phập phồng, vẻ mặt khó lường. Hắn trầm ngâm hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia phẫn hận: "Nữ nhân này, vốn dĩ phải là của ta."
Tên áo đen đứng sau không dám thốt thêm lời nào, chỉ cúi đầu im lặng.
Hách Liên Chiến búng tay, chén rượu trên tay phát ra tiếng leng keng. Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước qua tiền viện.
Bước chân hắn chợt dừng lại. Như đã quyết, hắn nói lớn: "Đi, xuất phát."
Mối thù đoạt thê!
Mối hận mất đi tâm phúc!
Tất cả... đều chưa đến lúc!
Trong phủ An Thân Vương, yến tiệc mừng đang diễn ra rộn ràng.
Trong tân phòng, A Bảo và các đại nha hoàn đang giúp Cao Ngọc Uyên tháo trâm cài tóc.
Vì lo sợ lát nữa có người trong cung tới, trang điểm của nàng vẫn giữ nguyên. Áo cưới được thay bằng một bộ khác cũng đỏ rực, nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn giữ nét trang trọng.
"Tiểu thư!" Giọng Giang Phong từ bên ngoài vọng vào: "Người trong cung đến rồi, vương gia mời tiểu thư ra đại sảnh nhận chỉ."
Quả đúng như nàng dự đoán.
Cao Ngọc Uyên vội đứng dậy, vịn tay La ma ma đi ra chính sảnh.
Người đến truyền chỉ là Vương Trực, gương mặt cười đến mức hai mắt híp lại. Khi vương gia và vương phi quỳ xuống, ông ta lớn tiếng tuyên đọc thánh chỉ.
Thánh chỉ do Bảo Càn đế ban. Trong đó, ngoài lời chúc phúc cho con trai và ban thưởng cho đôi tân hôn, còn có đôi lời khuyên răn dành riêng cho Cao Ngọc Uyên.
Khi chỉ dụ vừa đọc xong, Cao Ngọc Uyên định đứng lên thì đã có bàn tay lớn của Lý Cẩm Dạ đưa ra đỡ nàng.
La ma ma không để quản gia vương phủ kịp hành động, đã nhanh chóng đưa chiếc túi nhỏ chuẩn bị sẵn đến tay Vương Trị, cười nói: "Công công đừng chê ít, lấy chút rượu uống cho ấm."
Vương Trực bóp chiếc túi, cảm giác bên trong có chút bạc, gương mặt càng thêm rạng rỡ. Ông cúi người hành lễ với vương gia và vương phi, sau đó dẫn người rời đi.
Lý Cẩm Dạ chờ khi họ đi xa, nhếch lên môi, đưa tay về phía Cao Ngọc Uyên: "Để ta đưa nàng về trước. Yến tiệc phía trước còn phải tiếp khách, nàng cứ ngồi nghỉ trong phòng, ta xong việc sẽ quay lại."
Cao Ngọc Uyên tinh nghịch cào nhẹ lên lòng bàn tay hắn, mỉm cười: "Đừng uống nhiều. Uống nhiều ta không cho vào phòng đâu."
Lý Cẩm Dạ bật cười: "Vậy bổn vương sẽ trở thành kẻ đáng thương đầu tiên ở Đại Tân quốc, tân hôn mà không được vào phòng tân nương. Nàng nỡ sao?"