Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 410

 
Lý Cẩm Dạ khi nói những lời này, đôi mắt như một bầu trời sao thẳm sâu, khiến người ta chỉ nhìn một lần đã như đắm chìm vào trong đó.

Cao Ngọc Uyên ngoan ngoãn đáp: “Không nỡ.”

“Ngốc!” Lý Cẩm Dạ đưa ngón tay vuốt nhẹ mũi nàng, giọng đầy yêu chiều: “Vừa nãy cho Vương Trực bao nhiêu bạc trong túi thơm thế?”

“Một nghìn lượng!”

“Nhiều quá rồi!” Lý Cẩm Dạ cảm thán.

Cao Ngọc Uyên lắc đầu, mỉm cười: “Từ nay về sau, triều đình mây mù khó đoán, nổi chìm chưa biết thế nào. Dỗ Diêm Vương còn dễ, nhưng lũ quỷ nhỏ thì khó đối phó. Dù Vương Trực là người của chàng nhưng trước cám dỗ của người khác, hắn khó lòng giữ mình. Ta phải làm cho hắn no mắt trước, để lòng tham của hắn không dễ bị người khác lấp đầy.”

Lý Cẩm Dạ trầm mặc: “...”

Hắn thầm nghĩ, thê tử của mình đúng là một người chu toàn.

Với một người như vậy, hắn khàn giọng, lời nói thấp xuống, đầy ý cưng chiều: “Về sau, mọi chuyện lớn nhỏ trong ngoài phủ, nàng toàn quyền quyết định.”

“Ta không muốn đâu, thế lại phải bỏ tiền túi của mình ra à.” Cao Ngọc Uyên cố ý trêu hắn.

“Tiền nàng bỏ ra là cho ta, đâu phải cho ai khác.” Lý Cẩm Dạ nhìn quanh, cười: “Một lúc nữa, ngay cả ta cũng là của nàng.”

Cao Ngọc Uyên đỏ mặt: “...” Thật muốn chui xuống đất cho xong!*

*

Khi trở về phòng, A Bảo và mấy người hầu đã ngóng đến dài cổ.

“Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư tám rửa.”

Cao Ngọc Uyên gật đầu: “La ma ma, mang người dọn dẹp lại phòng. A Bảo và Cúc Sinh, theo ta đến phòng tắm.”

Phòng tắm nằm phía sau phòng ngủ, rất rộng rãi, chính giữa đặt một bồn gỗ lớn đủ cho hai người tắm cùng lúc. Hai bên bồn, mỗi bên có một tỳ nữ mới mua về trong vương phủ đứng đó.

Cao Ngọc Uyên liếc nhìn hai người, không nói lời nào.

A Bảo hiểu ý, rút hai lượng bạc vụn ra, nhét vào tay hai tỳ nữ: “Hai muội vất vả cả ngày, nghỉ ngơi chút đi. Ở đây đã có chúng ta lo liệu rồi.”

Tân nương thường hay ngại, sao có thể để người ngoài hầu hạ. Hai tỳ nữ nhận bạc, hành lễ rồi lui ra.

Cao Ngọc Uyên lúc này mới trút bỏ áo, thoải mái ngâm mình trong bồn nước ấm. Hôm nay thực sự rất mệt mỏi.

“Tiểu thư, nô tỳ đã nghe ngóng, viện này là mới xây, chưa từng có ai ở.”
A Bảo vừa gội đầu cho nàng, vừa thấp giọng nói: “Hai vị đó đều ở phía tây viện, một người ở góc tây nam, người kia ở góc tây bắc, cách chúng ta cả tám trăm dặm. Thư phòng của Vương gia cũng đã chuyển đến viện này.”

“Chàng đang muốn ta yên lòng đây mà.” Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ, lòng thoáng thấy an ủi.

Một chén trà sau, nàng rời phòng tắm, khoác chiếc áo lụa trắng, ngồi lên giường sưởi, ánh mắt lướt qua cách bài trí trong phòng, không khỏi ngạc nhiên.

Rõ ràng Lý Cẩm Dạ đã dành nhiều tâm sức cho gian phòng này. Từ bàn ghế đến vật dụng nhỏ nhất đều là những thứ cực kỳ quý hiếm.

Nhất là bức bình phong đặt ngay cửa ra vào, dù nàng không phải người từng trải cũng biết đó là báu vật từ trong cung.

La ma ma mang hộp đồ ăn vào, một bát hoành thánh tỏa hương thơm ngào ngạt được bày lên. Cao Ngọc Uyên ăn sạch sẽ không chừa lại chút nào.

Vừa ăn xong, bên ngoài đã có người báo: “Vương phi, hai vị trắc phi đến thỉnh an.”

Cao Ngọc Uyên uống ngụm trà, súc miệng, rồi thong thả nói: “Muộn rồi, bảo hai vị ấy về phòng nghỉ ngơi. Cùng sống trong một phủ, sau này không thiếu cơ hội thỉnh an hỏi han.”

Bên ngoài, Lục Nhược Tố và Tô Vân Mặc nghe rõ ràng lời của Vương phi, sắc mặt cả hai lập tức tối sầm. Nhìn nhau một cái, rồi dìu nhau rời đi.

La ma ma đứng ở cửa kéo rèm nhìn theo, thấy hai người đã khuất bóng mới quay lại gần Cao Ngọc Uyên: “Theo lý mà nói, tiểu thư nên gặp họ.”

“Chẳng có lý nào cả. Đây là vương phủ, ta nói gì thì là thế đó. Không gặp, để họ tự hiểu vị trí của mình.”

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Từ nay, các ngươi đổi cách xưng hô. Riêng tư thì gọi ta là tiểu thư, còn trước mặt người ngoài gọi là Vương phi.”

“Vâng!” Đám nha hoàn đồng loạt đáp.

“La ma ma, viện này chỉ dùng người của ta, kẻ không liên quan thì đẩy đi hết. Đã chuyển thư phòng vào đây, ta phải để Vương gia yên tâm.”

La ma ma mỉm cười: "Tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ biết rồi."

Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng động.

Tấm rèm vén lên, Lý Cẩm Dạ bước vào. Các nha hoàn trong phòng đỏ mặt, không biết nên tiến lên hầu hạ hay làm gì khác.

"Tất cả ra ngoài đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ."

"Dạ!"

Đám nha hoàn cúi đầu rời đi. La ma ma đi sau cùng, trước khi nhẹ nhàng khép cửa còn không quên liếc nhìn Cao Ngọc Uyên với vẻ mặt đầy ý cười.

Cao Ngọc Uyên đứng dậy, bước đến trước mặt Lý Cẩm Dạ: "Chàng đuổi hết nha hoàn đi rồi, ai hầu hạ chàng đây?"

"Nàng!"

Lý Cẩm Dạ đưa tay ra, không nói thêm lời nào.

Cao Ngọc Uyên cười tươi, nhìn hắn nhưng không làm gì.

Lý Cẩm Dạ thong thả nói tiếp: "Trước đây bên ta chỉ có Thanh Sơn và Loạn Sơn. Đây là nội viện, sau này họ không tiện vào nữa. Không phải nàng thì là ai?"

Được rồi, lấy nàng về là để làm nha hoàn.

Cao Ngọc Uyên thở dài chấp nhận, tiến lên cởi áo giúp hắn.

Không hiểu vì hồi hộp hay sao, nàng loay hoay mãi không tháo được khuy áo. Nhịp thở của nàng bắt đầu dồn dập, tay càng run.

Lý Cẩm Dạ cũng không khá hơn, da đầu hắn tê dại. Hắn không biết nàng đang tra tấn bản thân hay là đang tra tấn hắn nữa.

Không chịu nổi nữa, hắn nắm lấy tay nàng: "Để ta tự làm."

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt như chỉ chứa đựng bóng hình hắn.

Không một ai, nhất là đàn ông có thể thờ ơ trước ánh mắt như vậy.

Lý Cẩm Dạ tuy là người kiềm chế giỏi, nhưng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Mà hôm nay là đêm tân hôn, hắn không muốn kiềm chế nữa.

Bàn tay lớn của hắn đặt lên eo nàng, kéo sát về phía mình. Cơ thể chạm vào cơ thể, đầu mũi chạm đầu mũi.

Hơi thở của Cao Ngọc Uyên loạn cả lên, ánh mắt bối rối tìm nơi trú ngụ, cuối cùng chỉ có thể cụp xuống.

Lý Cẩm Dạ từ từ cúi đầu…

Cao Ngọc Uyên nhắm mắt lại…

Khi đôi môi chỉ còn cách nhau trong gang tấc, Lý Cẩm Dạ bỗng khựng lại. Giọng hắn khàn khàn, cố nén: "Đợi một chút, ta đi rồi quay lại."

Thật sự là đòi mạng mà! Cao Ngọc Uyên mở mắt, không biết nên phản ứng thế nào.

Lý Cẩm Dạ lao ra cửa, gọi: "Thanh Sơn, Loạn Sơn."

Hai người lập tức tiến đến, nhẹ giọng đáp: "Dạ, gia?"

"Canh giữ ở cổng viện, ngay cả một con ruồi cũng không được phép bay vào."

"Dạ, gia!"

Thanh Sơn và Loạn Sơn cố nín cười, trong lòng lại cười ngặt nghẽo: “Gia sợ đến vậy, chắc do bị Tô Thế Tử và Trương thái y hù dọa rồi. Hai người này uống rượu mừng còn bảo sẽ đến nghe vách tường.”

Lý Cẩm Dạ đóng cửa, cài chốt.

Hắn bước đến bên cửa sổ, kiểm tra then cài, kéo rèm thật kín.

Quay lại, hắn giải thích với Cao Ngọc Uyên: "Phòng ngừa trước vẫn hơn. Nhất là sư phụ của nàng, bụng toàn nước bẩn."

Cao Ngọc Uyên cười không dứt: "Sư phụ mà bắt nạt đồ đệ ư? Sao có thể chứ!”

"Hắn dám đó!"

Lý Cẩm Dạ ghé sát tai nàng, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: "Nhưng nàng, chỉ có thể để ta bắt nạt."

Nụ cười trên môi Cao Ngọc Uyên khựng lại.

Nụ hôn rơi xuống, tưởng như chỉ chạm nhẹ mà lại kéo dài rất lâu.

Khi Cao Ngọc Uyên tỉnh táo lại, cả hai đã nằm trên giường từ lúc nào.

“A Uyên…”

Giọng Lý Cẩm Dạ vang lên bên tai nàng.

Cao Ngọc Uyên nhắm chặt mắt, không dám mở ra. Trong khoảnh khắc này, dường như chỉ có nhắm mắt thật chặt mới có thể giấu đi nỗi bối rối và chút e sợ không tên trong lòng. 

 
Bình Luận (0)
Comment