Trong đầu A Cổ Lệ chỉ toàn là khoảng không trống rỗng, khóe mắt giật lên vài cái, đôi mắt đỏ như máu.
Nàng không phải là muốn khóc. Từ sau khi Bồ Loại bị diệt, nàng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Chỉ cảm thấy như cả người sắp nổ tung, mỗi lời của lão già này nói ra như một nhát dao đâm vào tim nàng, nhát nào cũng trúng ngay chỗ đau.
Nàng không dám nhìn hắn, mỗi khi nhìn, tim lại đập nhanh hơn, chỉ dám chăm chăm nhìn xuống mặt đất ngay dưới chân.
Còn A Cổ Lệ như thế này, bao năm rồi Trương Hư Hoài chưa từng gặp. Trong lòng hắn run lên, bàn tay từ từ vươn tới.
Không dám chạm vào lòng bàn tay, chỉ giả bộ cầm lấy cổ tay nàng, bắt mạch.
Mạch đập rất nhanh, hắn chẳng thể khám ra điều gì, chỉ mơ hồ nói: “Không sao cả.”
Tay hắn vẫn không buông. Mạnh dạn hơn, hắn nắm chặt lấy.
A Cổ Lệ giật mình, muốn rụt tay lại nhưng bị Trương Hư Hoài giữ chặt. Nàng chỉ mắng: “Đừng có động tay động chân.”
Trương Hư Hoài vẫn không buông. Im lặng một hồi, rồi như quyết định liều, lấy hết dũng khí — còn hơn cả khi dám chống lại hoàng đế — khó khăn nói: “A Cổ Lệ, ta muốn hôn nàng!”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội. Trương Hư Hoài bị đánh không thương tiếc.
Ngực A Cổ Lệ phập phồng: “Trương Hư Hoài, ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ đánh cho ngươi hết nói được luôn!”
Trương Hư Hoài ngước đôi mắt đỏ rực lên, thở gấp vài hơi, nói nhỏ: “Trước khi thành Lương Châu thất thủ, Mộ Chi hỏi ta nếu chết đi thì điều gì khiến ta hối tiếc nhất. Ta đã nói… Ta nói, điều ta hối tiếc nhất là chưa từng được hôn nàng.”
Như chín tia sét đánh xuống, A Cổ Lệ lập tức cảm thấy mình tan thành mây khói.
“Sau đó, nàng đến.” Đôi mắt Trương Hư Hoài càng đỏ hơn, như sắp rỉ máu. “Ta biết, cả đời này ta đã thua rồi.”
Nàng cưỡi ngựa chạy ngàn dặm, toàn thân che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy. Giữa ngàn quân vạn mã, tay nâng đao chém xuống, máu bắn đầy người.
Ánh sáng hiện lên từ lưỡi đao khiến quân địch kinh hồn bạt vía, cũng soi sáng cuộc đời tăm tối, cô đơn của hắn.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình may mắn đến vậy — vào Bồ Loại, gặp nàng, yêu nàng, nhớ nhung nàng…
Đêm khuya, người cũng lặng.
Giọng trầm khàn của người đàn ông mang theo sự tang thương mà năm tháng để lại, từng tiếng, từng tiếng gõ vào tai A Cổ Lệ. Còn chưa kịp nếm trải cho kỹ, Trương Hư Hoài đã bất ngờ kéo tay nàng qua, đặt mạnh lên ngực mình.
Tim đập thình thịch, rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng chợt căng thẳng, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
Trương Hư Hoài phát ra một tiếng r*n r* mơ hồ. Môi run lên, muốn hôn tới, lại không biết làm sao mà hôn.
Bộ dạng lo lắng của hắn đều rơi vào mắt A Cổ Lệ. Nàng như bị điểm huyệt, chân tay mềm nhũn, thân thể cũng mềm nhũn, trái tim cũng mềm, chẳng thể đánh nổi nữa.
Trương Hư Hoài run rẩy cuối cùng cũng tìm thấy sống mũi của nàng, rồi lần xuống — là đôi môi mà hắn luôn muốn tìm đến.
Hôn tới đi!
Trương Hư Hoài nói với bản thân một tiếng. Nói xong, hắn lại càng thêm can đảm, trực tiếp cúi xuống hôn.
Khoảnh khắc bốn cánh môi chạm nhau, hắn thỏa mãn thở ra một tiếng than.
Thật mềm!
Thật thơm!
Thật ngọt!
Thì ra, mùi vị của người phụ nữ mà hắn yêu là thế này!
…
Sáng hôm sau, trời vừa sáng.
Thanh Sơn đã đứng ngoài viện chờ.
Chẳng bao lâu, trong viện có động tĩnh, La ma ma mời hắn vào.
“Bẩm Vương gia, Trương thái y nói sức khỏe không tốt, không muốn đến Thái y viện làm việc, nhờ ngài cho phép nghỉ vài ngày.”
Lý Cẩm Dạ hỏi: “Hắn đâu rồi?”
“Ở trạm dịch, nói rằng mấy hôm nay sẽ không về, bảo Vương gia và Vương phi đừng đến quấy rầy hắn!”
“Chúng ta đi quấy rầy hắn ư?”
Cao Ngọc Uyên vừa buồn cười vừa bực bội.
Được, nhìn bộ dạng này chắc là vui quá rồi.
Lý Cẩm Dạ cũng đành chịu: “Thanh Sơn, ngươi chạy một chuyến đến Thái y viện. Xong việc, hãy về trạm dịch trông chừng hắn, đừng để hắn làm chuyện gì quá đáng.”
“Vâng!”
Cao Ngọc Uyên chờ Thanh Sơn rời đi, lo lắng nói: “Trong cung không sao chứ?”
Lý Cẩm Dạ nghĩ một chút, nói: “Hư Hoài nhìn thì có vẻ thiếu nghiêm túc, nhưng tâm tư sáng suốt, hắn biết điều gì nên làm.”
“Vậy thì tốt!”
Cao Ngọc Uyên thở dài một hơi, rồi đột nhiên bật cười: “Khi chúng ta mới vừa yêu nhau, ta cũng giống vậy. Làm gì cũng không còn tâm trí, trong đầu chỉ có một mình chàng, lúc nào cũng muốn bên nhau, không muốn rời dù chỉ một khắc.”
Nhớ đến Nam Cương, sắc mặt Lý Cẩm Dạ cũng dịu đi: “Sau này, đợi khi chúng ta có thời gian, lại đi thêm lần nữa. Hồ nước nóng sau căn nhà tre ta vẫn chưa ngâm đủ.”
Hắn bất ngờ hạ giọng: “Lúc đó, chúng ta cùng ngâm!”
“Chàng mơ đẹp quá!” Cao Ngọc Uyên bẽn lẽn trách.
Lý Cẩm Dạ nắm nhẹ tay nàng, bất ngờ đứng dậy nói: “Ta đi đến thư phòng, rồi sẽ trực tiếp vào triều. Hôm nay nàng ra ngoài, nhớ mang thêm vài người.”
“Không ăn sáng sao?”
“Không ăn nữa!” Lý Cẩm Dạ thở dài: “Hai người họ đã dính nhau thế này, phải mau chóng nghĩ cách thôi.”
…
Cao Ngọc Uyên ăn sáng xong, La ma ma tiễn Giang Đình ra khỏi cửa.
Còn hai tháng nữa là đại hôn, bên kia cũng bận rộn không ngớt, nàng muốn Giang Đình ở lại thêm một ngày cũng không được.
Về đến phòng, nàng bị La ma ma ép ngồi trước gương, trang điểm thật cẩn thận.
Trên thiếp của công chúa ghi hẹn ở Cẩm Y Phường. Khi nàng đến, nơi đó đã dọn hết khách.
Chủ tiệm là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, mặt mày hòa nhã bước lên đón: “Vương phi, công chúa đã đến rồi, mời ngài vào.”
Cao Ngọc Uyên vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì biết không phải người đơn giản, khí chất không thua kém các phu nhân nhà quyền quý.
Nàng giấu sự nghi ngờ trong lòng, đi vào hậu viện. Công chúa Hoài Khánh đã ngồi sẵn dưới gốc cây hải đường trong viện, thấy nàng đến bèn chỉ vào ghế trước mặt.
Cao Ngọc Uyên ngồi xuống, hạ nhân dâng trà.
Trà rất ngon, còn chưa đưa lên đã thấy hương thơm ngào ngạt. Loại trà thơm như vậy, e là chỉ trong cung mới có.
Lúc này, Hoài Khánh lên tiếng: “Cẩm Y Phường là của ta.”
Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Chẳng trách mà lại được uống trà thơm thế này.”
Hoài Khánh:“Đây là Đại Hồng B ào trước cơn mưa. Năm nay dâng vào cung chỉ có mấy cân, các nương nương chia nhau, ra ngoài chẳng còn được mấy lạng.”
Lời này là để nói nàng được hoàng thượng sủng ái.
Cao Ngọc Uyên hiểu ý, cố tình không đáp, chỉ nhẹ nhàng nói: “Uống trà chỉ là phụ, giúp công chúa chẩn mạch lại mới là quan trọng nhất.”
Lời này có ý rằng: nàng được hay không được hoàng thượng sủng ái không liên quan gì đến ta, nhưng việc nàng có sinh con hay không thì lại có liên quan.
Hoài Khánh dĩ nhiên hiểu ý, đưa cổ tay trắng như ngọc lên bàn trà.
Cao Ngọc Uyên đặt ba ngón tay lên, chẩn đoán một hồi, mới nói: “Mười phần chắc chắn, ta có năm phần.”
“Năm phần còn lại thì sao?”
“Phải xem ý trời.”
Đừng nói năm phần, chỉ cần một phần, nàng cũng phải liều. Hoài Khánh hỏi: “Là uống thuốc hay châm cứu?”
“Trước tiên phải làm ấm t* c*ng, sau đó châm cứu, cuối cùng mới dùng thuốc.”
“Làm ấm như thế nào?”
“Tắm dược liệu, cần ngâm bốn mươi chín ngày. Sau bốn mươi chín ngày, ta sẽ chẩn mạch lại.”
Nói xong, Cao Ngọc Uyên lấy một tờ phương thuốc từ trong áo ra: “Theo toa này lấy thuốc, nấu thành nước, mỗi ngày ngâm nửa canh giờ.”
Hoài Khánh nửa tin nửa ngờ nhận lấy toa, liếc mắt qua, hỏi: “Có hiệu quả không?”
“Ta đã nói là năm phần chắc chắn.”
Hoài Khánh gật đầu, khuấy trà, đột nhiên nói: “Vương phi đột nhiên tỏ ra thân thiện với ta, có phải có điều muốn nhờ cậy không?”