Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 505

Cao Ngọc Uyên thở dài: “Nếu ta nói không có điều gì mong muốn, công chúa có tin không?”

Hoài Khánh nhìn Cao Ngọc Uyên từ trên xuống dưới, bình thản đáp: “Tất nhiên là không tin.”

Chưa đợi Cao Ngọc Uyên mở lời, nàng đã tự tiếp tục: “Có điều mong muốn vẫn tốt hơn, ít nhất để ta biết ngươi muốn gì.”

Muốn gì mới có thể đối đáp đúng ý; không mong muốn gì lại khiến người khác chẳng rõ đầu đuôi.

Cao Ngọc Uyên nói: “Phủ An Thân Vương và công chúa có hai mối liên hệ, đầu tiên là công chúa và Lý Cẩm Dạ là tỷ đệ, thứ hai, công chúa và Tô thế tử là thân thích.”

Công chúa Hoài Khánh chăm chú nhìn Cao Ngọc Uyên, không nói lời nào.

“Từ trước, vì chuyện của Chu cô nương mà giữa ta và công chúa nảy sinh khúc mắc, bởi công chúa gả cho Chu gia, tất nhiên phải đứng về phía Chu gia; nay người có đôi, kẻ có nơi, chẳng liên quan đến nhau nữa, khúc mắc này ta nghĩ cũng nên gỡ bỏ. Đây là điều mong muốn đầu tiên của ta.”

“Vậy còn điều thứ hai?”

“Điều thứ hai là vì Tô thế tử. Tô thế tử từ nhỏ đã kết giao thân thiết với Lý Cẩm Dạ, được lệnh cưới Chu cô nương, nhưng cô nương ấy trong lòng có thể có oán hận với ta và Lý Cẩm Dạ. Một bên là người đầu gối tay ấp, một bên là huynh đệ sống chết có nhau, chẳng phải để Tô thế tử ở giữa càng thêm khó xử hay sao?”

Cao Ngọc Uyên ngừng một lát, rồi tiếp: “Điều mong muốn thứ hai của ta là mong công chúa nếu có cơ hội, hãy khuyên nhủ Chu cô nương nhiều hơn, đừng tính toán với chúng ta. Chuyện cũ không thể quay lại, phu thê ân ái mới là quan trọng nhất.”

Khi nghe mong muốn đầu tiên của Cao Ngọc Uyên, Hoài Khánh còn giữ được tâm trạng bình tĩnh; nhưng đến khi nghe đến điều thứ hai, lòng nàng không còn yên tĩnh nổi, tai ù đi.

Nàng lặng lẽ nhìn Cao Ngọc Uyên, Cao Ngọc Uyên chỉ đành nhếch môi cười bất đắc dĩ, đôi mắt như có dòng nước sâu yên bình.

Trên đường về phủ, Hoài Khánh tựa vào thành xe, thở dài: “Trước đây, ta mãi không hiểu tại sao Lý Cẩm Dạ lại không chọn Chu Tử Ngọc, nhất quyết cưới một người có tiếng xấu như Cao Ngọc Uyên. Giờ xem ra… nữ nhân này không chỉ giỏi giang mà còn có tầm nhìn và lòng rộng lượng, quả là con cái Cao gia. Chu Tử Ngọc không bằng được một ngón tay của nàng ấy.”

Ma ma theo hầu liên tục gật đầu: “Hiếm có nữa là nàng ta còn giỏi y thuật. Tài năng này, khắp Đại Tân mấy ai có thể sánh kịp? Người như vậy, dù không lấy An Thân Vương, cũng có biết bao nhà quyền thế giành lấy.”

Hoài Khánh cười, trong mắt thoáng nét u buồn: “Ta trước đây đúng là bị che mắt.”

Ma ma: “Công chúa có định đứng ra hòa giải chuyện này không?”

Hoài Khánh nhìn bà một cái: “Lời ta sẽ tìm dịp để nói, còn nghe hay không là tùy vào Chu Tử Ngọc. Không phải ta không muốn giúp, nhưng con bé ấy được phụ mẫu và ca ca cưng chiều quá mức, chưa chắc đã nghe lời ta, dù ta có là công chúa.”

Ma ma thở dài: “Phận nữ nhân mà, điều tối kỵ nhất là lòng kiêu ngạo quá mức. Công chúa thân phận cao quý như vậy, đến nhà chồng cũng phải nhìn trước ngó sau, cần cứng thì cứng, cần nhún thì nhún. Nếu cô nương ấy không nghe những lời này…”

Ma ma nhìn sắc mặt công chúa: “Đó là tự mình làm khổ mình mà thôi.”

Hoài Khánh từ từ nhắm mắt lại: “Cuộc sống là do chính mình trải qua, tốt hay xấu đều là mình chịu. Ngươi giúp ta nghĩ xem nên mở lời thế nào.”

“Vâng, công chúa.”

Ma ma hạ giọng nói: “Còn thuốc…”

“Về đến phủ sẽ đi lấy thuốc.”

“Vâng.”

Bên kia, công chúa và ma ma nói chuyện về Cao Ngọc Uyên, bên này, Cao Ngọc Uyên và La ma ma cũng bàn về nàng.

“Tiểu thư, người nói công chúa có dùng thuốc của chúng ta không, có chịu đứng ra hòa giải không?”

“Công chúa dùng hay không, làm hay không đều không quan trọng. Lời cam kết đã đưa ra, điều công chúa thấy là thái độ của phủ An Thân Vương chúng ta, còn lại, không quan trọng.”

La ma ma không hiểu, cảm thấy lời này còn ẩn chứa một ý gì đó mà bà chưa hiểu được. Bà nghĩ phải chăng mình đã già nên không thấu rõ?

Cao Ngọc Uyên vỗ nhẹ tay bà, bình thản nói: “Ma ma, vương gia và Tô thế tử chơi với nhau từ khi còn tắm chung cởi truồng, hai mươi mấy năm qua mới có được sự tin tưởng như ngày hôm nay. Còn ta và công chúa lần đầu giao thiệp, chỉ cần lời tới, lòng tới, còn những thứ khác, giao cho thời gian.”

La ma ma lúc này mới gật đầu vài cái, chợt nhớ ra chuyện gì, hạ giọng nói: “Đúng rồi, tiểu thư, hôm qua Thẩm Ngũ cô nương tặng lễ gặp mặt là khăn tay thêu kim phụng, ta thấy thêu phượng thì không ổn chút nào.”

“Có phải đụng chạm đến người trong cung không?”

La ma ma gật đầu: “Trên đời chỉ có một người xứng với danh hiệu phượng, là Trung cung nương nương. Nhà quyền thế tuy không có quá nhiều quy củ, nhưng điều nên tránh thì vẫn phải tránh.”

Cao Ngọc Uyên im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng đáp: “Nếu không thích hợp thì cất đi, kim phụng khó thêu, nàng ấy chắc muốn khoe chút tài nghệ của mình thôi.”

“Quả thật rất khó thêu, người biết thêu kiểu này đều ở trong cung. Thợ thêu ngoài cung, dù khéo tay đến mấy cũng không thể thêu ra được ý đó. Tay nghề của Thẩm Ngũ cô nương đúng là không chê vào đâu được, rõ ràng là đã dồn rất nhiều công sức.”

“Vậy là được rồi.”

Cao Ngọc Uyên cười: “Cất đi, không phụ lòng người ta. Sau này tam thúc có phúc rồi.”

Lời vừa dứt, đột nhiên xe ngựa rung lắc dữ dội.

Lúc này, rèm xe được vén lên, mặt Giang Phong ló vào: “Tiểu thư, thế tử gia đã về kinh, đang ở vương phủ, bảo tiểu thư mau về.”

“Hắn tìm ta?”

“Không chỉ có tiểu thư, còn có cả vương gia và tam gia nữa, đã sai người đi mời rồi.”

Cao Ngọc Uyên giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Phong đáp: “Người tới không nói, chỉ bảo tiểu thư và vương gia mau về.”

“Vậy nhanh lên!”

Cao Ngọc Uyên lo lắng xoa trán, những ngày này, sóng gió cứ nối tiếp nhau, thật không để ai được yên ổn.

Cố gắng gấp rút về vương phủ, vào cổng bên, đã có kiệu chờ sẵn. Cao Ngọc Uyên ngồi vào kiệu, phu kiệu đi nhanh như bay.

Chẳng mấy chốc, người đã vào thư phòng.

Tô Trường Sam mặc giáp sắt, đứng giữa viện, hiển nhiên là vừa từ thao trường trở về, gấp gáp đến nỗi chưa kịp thay đồ.

Phía sau là Tào Minh Cương và Phương Triệu Dương.

Thấy Cao Ngọc Uyên, Tô Trường Sam bèn nhìn ra phía sau nàng: “Mộ Chi đâu, sao còn chưa tới?”

“Giờ này chàng đang ở trong cung, e rằng chưa thể về ngay. Có chuyện gì xảy ra?”

Tô Trường Sam nhìn trời, giậm chân nói: “Ta không đợi hắn được, chuyện này ta nói với ngươi. Hôm nay trong lúc luyện binh ở ngoại thành, gặp đúng thám tử do Tôn Tiêu phái đến, Bắc Địch đã loạn. Ngươi bảo Mộ Chi nghĩ cách đưa A Cổ Lệ về nhanh lên. Ta còn công vụ trong người, phải đi trước.”

Cao Ngọc Uyên kéo tay hắn: “Nói rõ ràng, loạn thế nào?”

Tô Trường Sam lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong áo ra, nhét vào tay Cao Ngọc Uyên: “Một ngày cũng không thể chậm trễ.”

Nói xong, hắn vỗ vai Cao Ngọc Uyên, bước nhanh ra ngoài.

Không ngờ, ngoài cổng vòm, Tạ Dịch Vi chạy vào, cả hai tránh không kịp, “bốp” một tiếng, đâm sầm vào nhau.

Tạ Dịch Vi lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất.

Tô Trường Sam định bước tiếp, thấy bên cạnh hắn không có ai đỡ, thì nhíu mày, kéo người từ dưới đất đứng lên.

Tạ Dịch Vi lúng túng: “Đa tạ thế…”

Chưa kịp nói hết, Tô Trường Sam đã rời đi như cơn gió.

Tạ Dịch Vi nhìn bóng lưng hắn, trong mắt có chút phức tạp, có chút kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment